Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 376: Thần Phật không thiên vị bất kì ai




“Em nhờ anh một việc được không?”

Hồi sáng, thằng Văn đã bảo với Quang như vậy.

“Có người đưa em thứ này, bảo là cứ đưa cho anh, anh tự khắc sẽ hiểu. Người ta nói có chuyện quan trọng muốn gặp anh.”

Quang cầm lấy mảnh giấy. Hắn hơi giật mình. Vì trên đó vẽ một hình bông sen đỏ.

“Ai đưa cho chú mày thứ này?”

“Một chị phụ nữ”

“Phụ nữ? Trông cô ta ra sao?”

“Rất là đẹp”

“Vậy thôi à?”

“Người ta nói có gì quan trọng muốn nói với anh. Còn nói là ngày hôm nay, địa điểm là ở Khu Đại sứ quán. Em đã hứa là sẽ thuyết phục anh đến, nên anh hãy đến nhé?”

Quang gật đầu. Hắn không chắc kẻ gọi hắn tới có phải là Thánh Nữ hay không, hay lại là một cạm bẫy gì đây. Hắn chỉ biết thằng Văn sẽ không nói dối, còn kẻ nào đưa nó tờ giấy này, và vì sao lại là nó, thì hắn không rõ.

Hình như Văn còn lảng tránh một câu hỏi của hắn, hay chỉ là do hắn nghĩ vậy nhỉ?

Một người phụ nữ? Muốn gặp hắn. Dạo gần đây Quang có “tương tác” với khá nhiều phụ nữ. Cứ nói hắn mờ nhạt đi, nhưng số hắn cũng khá đào hoa chứ bộ. Đầu tiên là bị Thánh Nữ lôi kéo, sau đó là được Thúy Giang tới làm thân, sau đó là bị Cầm Dạ Nguyệt căm ghét, rồi được Hoàng Bích Như làm trợ thủ. Haizz, đen bạc đỏ tình sao?

Trùng hợp thay, Khu Đại sứ quán cũng là gần 1 trong 3 điểm mà Hồng chỉ ra cho hắn. Nên hắn tiện đường tới đó luôn.

Vì gần với khu Đại sứ quán, chính là khu trại giam. Theo Hồng nói, nơi này lại là mạch giao dịch rất quan trọng của thuốc phiện.

Việc các trại giam lén tuồn thuốc phiện vào cho phạm nhân thì cũng bình thường thôi, vì đây là thực trạng ở đâu cũng có. Nhưng nếu theo suy luận của Hồng, thì không những là tuồn thuốc phiện số lượng lớn, nơi này còn đem phạm nhân ra để làm thí nghiệm.

Khi nói trong Vương tộc có nội gián, có phản bội, thì phát hiện này cũng không quá lạ nữa.

Xử những tên phản bội là việc của gia tộc sau này. Còn hắn cần xác minh xem, nơi đây có phải là điểm then chốt của kế hoạch hay không.

Quang không hề được thông tri những điều quan trọng, hắn không biết rằng mấu chốt của chiến dịch lần này nằm trong tay Trần Thịnh. Hắn chỉ có thể dựa theo suy đoán của mình mà đi kiểm chứng.

Càng tới gần nơi đây, hắn càng cảm thấy có gì là lạ. Sao đám quái vật tụ tập ở chỗ này càng ngày càng đông nhỉ?

Uỳnhhh!!!

Một tiếng nổ lớn. Sau đó là tiếng còi báo động. Tiếng thông báo vang lên khắp nơi.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Trọng phạm bỏ trốn! Toàn bộ các đơn vị chú ý! Được phép xử bắn ngay khi có cơ hội!!”

“Móa nó!”

Đáng ra hắn phải nhận ra chuyện này chứ nhỉ? Tấn công vào các thành phố lớn, thì chuyện giải phóng tù binh là vô cùng cần thiết. Vì tù binh hầu như đều là kẻ thù của Vương tộc. Giải phóng tù binh không những có thể gây ra hỗn loạn, còn có thêm được một lực lượng chiến đấu vô cùng đáng kể.

Chưa nói, trong trại giam hình như còn có một kẻ rất đáng sợ? Và hình như kẻ đó rất là căm thù Quang.

- Trương Minh Quanggggg!!!!

Chẳng phải “hình như” nữa, vì họa sát thân tới ngay đầu rồi.

Hay nói đúng hơn, là quả báo đến hơi sớm.

Mụ vợ của Từ Quảng Trí.
Từ Thục Lan.

Tên nghe hiền thục, nhưng con người thì một trời một vực.

Thô lỗ, cục mịch, ăn to nói lớn, lại phương phi to lớn.

Sinh ra tại Hải Thành. Con gái đất cảng, nhưng chí khí thì át cả nam nhi.

Từ Thục Lan không cam chịu phận đàn bà. Bà ta có hoài bão to lớn như biển cả.

Không chỉ kiên trì rèn luyện để có được chiến lực cao cường, bà ta còn sẵn sàng cúi mình chấp thuận lấy Từ Quảng Trí, một thương nhân có đầu óc nhưng lại an phận thủ thường, về làm chồng. Chẳng phải vì yêu đương gì cả, mà đơn giản là Từ Quảng Trí sẽ là vỏ bọc che đậy cho bà rất tốt.

Sau lưng, bà ta là chi nhánh trưởng Hắc Y Hội ở Hải Thành, hay đúng hơn là nắm trùm toàn bộ 6 tỉnh xung quanh.

Ví đây hoán đổi làm trai được,

Thì phận anh hùng há bấy nhiêu?

Từ Thục Lan chỉ coi Từ Quảng Trí như công cụ che đậy, còn bà lại hơi có cảm tình với ông Ba, một kẻ tay sai dưới quyền, nhưng lại có sự dứt khoát, can đảm và hoài bão không hề nhỏ. Người như vậy mới hơi xứng đáng để bà sủng ái.

Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng nửa kín nửa hở, nhưng Từ Quảng Trí nhu nhược chỉ có thể vờ như không biết.

Cái ngày mà ông Ba bị sát hại, vỏ bọc Từ Quảng Trí không còn tác dụng, và chi nhánh Hắc Y Hội bị phá tan, thì hoài bão của Từ Thục Lan coi như cũng chấm dứt.

Mà bà ta căm hận nhất, chính là Trương Minh Quang.

Một kẻ tài năng thì không đâu vào đâu, tính tình lười biếng, cà chớn, thích chọc gậy bánh xe, không có hoài bão gì, một kẻ chẳng có tiếng tăm cũng chẳng khiến ai nể sợ, cuối cùng lại là kẻ chọc cho bà một đao chí mạng. Chưa kể, chuyện Trần Thiên Anh phối hợp với Phù Dung để hại chết ông Ba, nói toẹt ra cũng là thằng Minh Quang đó sắp đặt.

Từ Thục Lan không phục.

Đến con chó còn có thể phục, chứ Trương Minh Quang thì vạn kiếp bất phục!

Lần này phá ngục, cũng đã nằm trong kế hoạch của Hắc Y Hội. Từ Thục Lan dù có thất bại, cũng chưa tới mức bị ruồng bỏ. Bà vẫn còn nhiệm vụ là gây rối loạn trận tuyến của địch.

Đây có thể là một lần nương tay của Hắc Y Hội, cho bà một cơ hội nữa, nhưng Từ Thục Loan đủ khôn ngoan để hiểu, vị thế của bà đã mất, dù có muốn cũng không dễ dàng Đông Sơn tái khởi.

Bà chỉ còn một nguyện vọng cuối cùng. Là dùng toàn bộ chiến lực, toàn bộ khí phách của một đời, dùng thành tựu 4 bằng Tiến sĩ của đời bà, đập chết thằng chó Trương Minh Quang.

Phải đập cho nó một tát thật nhớ đời, một tát choáng váng của thiên địa, một tát khiến mặt nó không còn hình người, răng môi lẫn lộn, một tát khiến bố mẹ nó cũng không thể nhận ra.

Giời xui đất khiến, ma quỷ đưa đường, vì sao vừa mới vượt ngục ra ngoài, Từ Thục Lan đã nhìn thấy ngay Trương Minh Quang.

Có mặt nạ hay không có mặt nạ, mày có biến thành tro thì bà mày vẫn nhận ra.

- Thần Phật quả nhiên có mắt! Để ngày hôm nay tao gặp được mày!!
- Cái con mọe! Thế mà bảo là có gái xinh muốn gặp!

Quang tuyệt vọng làu bàu. Hắn đủ thông minh để cảm thấy, đời mình tới đây là bế mạc.

Chết dưới tay một con mụ vừa béo vừa xấu, là cái chết khốn nạn nhất trên đời.

Banggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!

Trọng Lực Thiên Cân Chưởng.

Cơ chế khá giống với Trọng Chưởng của Võ thuật, nhưng ở một mức độ hoàn toàn khác biệt. Sử dụng Trọng Lực học, Thể thuật, cùng khối lượng của bản thân, giáng một chưởng như Thái Sơn áp đỉnh, đè nát mọi thứ bên dưới.

Toàn bộ 6 dãy nhà xung quanh bị uy áp đè thành một đống gạch vụn.

- Tôi nhớ đã nói với chị một lần rồi. Thần Phật không thiên vị ai hết. Nếu chị muốn họ phù hộ cho mình, hãy cầu nguyện cho tất cả chúng sinh.

Khói bụi đã tan.

Vương Minh Quang đã bị áp lực của Trọng Lực Thiên Cân Chưởng đánh văng đi đâu đó, nhưng hắn vẫn nguyên vẹn hình hài.

Vì nơi mà hắn vừa bị đánh, không hề có nổi một viên gạch vụn. Giữa mặt đất sạch như lau, một bóng người đứng đó. Mái tóc dài buông thả bay theo gió.

Một gương mặt xinh đẹp đã pha đôi chút sương gió cuộc đời, với ánh mắt bình thản như đã nhìn thấu rất nhiều bi kịch của nhân sinh.

Hoàng Bích Thanh.

=======

Vương Vũ Hoành nói, thà ngươi tụng niệm cho riêng mình ta.

Hoàng Bích Thanh lại nói, Thần Phật không thiên vị bất kì ai.

Đó chính là sự khác biệt giữa 2 người, cũng là lý do mà họ không thể nào về lại bên nhau