Vương Nhất Quan và Ám Hành Sứ Giả có mối quan hệ như thế nào, có rất ít người từng biết. Số người còn sống ngày nay mà biết còn íthơn nữa. Những bí mật của lịch sử, dần bị biến mất theo thời gian. Những điều mà Kẻ Chứng Kiến không ghi lại được, chỉ có thể quanhững câu chuyện truyền miệng, rất khó bảo lưu được lâu dài, không sớm thì muộn cũng sẽ sai lệch hết.
Quang từng nghe nói, bọn họ là hai anh em, từng cùng nhau lập một lời thề bên dòng Mẫu Hà.
Giúp đỡ kẻ yếu. Kiềm chế kẻ mạnh. Giữ gìn trật tự thế giới.
Một lời thề mông lung như vậy, đúng là bắt nguồn từ nhiệt huyết ngông cuồng tuổi trẻ. Nhưng Quang tin, 2 con người ấy khi lớn lên,đều sẽ giữ lời thề ấy khắc sâu trong tim mình. Chỉ có điều, cách họ lý giải lời thề, và cách thực hiện nó, chưa chắc đã giống nhau.
Con người xuất hiện trong câu chuyện về Hoàng Bích Như, được lưu truyền ở Giang Hạ, có thể là Vương Nhất Quan, cũng có thể là người anh em song sinh của ông ta, Ám Hành Sứ Giả bí ẩn. Bởi 2 người là sinh đôi, nhầm lẫn với nhau, hoặc cố tình dùng danh tính của nhau, cũng hoàn toàn có thể.
Một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, lý trí, có tư duy Khoa học phi phàm. Một con người đa cảm, trọng tình nghĩa, lại là một Nghệ nhân. Những phiên bản về Vương Nhất Quan quá khác biệt như vậy, càng khiến Quang tin rằng có tới 2 người tồn tại. Và hắn là hậu duệ của người thứ nhất.
Chẳng ai rõ giữa Vương Thái Tổ và Ám Hành Sứ Giả đầu tiên đã có những chuyện gì xảy ra, họ sát cánh cùng nhau tới cuối đời, hay đã xảy ra xích mích và mỗi người một ngả. Qua câu chuyện của bà lão, Quang chỉ biết, nhờ có Ám Hành Sứ Giả, mà những kẻ lưu vong mới có nơi trú chân. Bằng cách nào đó, Ám Hành Sứ Giả đã khiến Vương Thái Tổ phải cưu mang họ, cấp cho họ một mảnh đất.
Vịnh Bạch Long chính là một nơi như vậy.
Vương Vũ Hoành chỉ kế tục truyền thống của tổ tiên, thừa nhận một vùng đất tự trị 6ha mà đối với hắn là chẳng quan trọng gì.
Trên khắp Đại Nam, và thậm chí là ở 21 quốc gia chư hầu xung quanh, hẳn là vẫn có những vùng đất như thế, với những chủng tộc khácđang sinh sống chứ? Có thể Phù Dung Ngạ Quỷ trong người tên Phù Dung kia, cũng đến từ một vùng đất như thế?
Cũng có thể không phải. Vì viên sỏi chia làm 5 miếng, và người thú chia làm 5 ngả. Có những cộng đồng người thú ngày nay cũng rất nổitiếng mà ai cũng biết, ví dụ như những Tiên Nhân, hay còn gọi là Fairies, sống ở trên những dãy núi phía Tây Bắc của Cận Tây Đại Lục. Họđược bảo vệ bởi núi non hiểm trở, và bởi một Nữ Pháp Sư vô cùng hùng mạnh. Có thể đó chính là 1 trong 5 ngã định mệnh ngày xưachăng?
Tất cả chỉ là phỏng đoán Quang suy đoán ra từ những gì hắn biết. Nhưng tất cả những hình dung ấy, chưa giúp hắn tìm hiểu ra, Thánh Nữ là ai, và vì sao cô ta cần hắn tới vậy.
Hắn lại ngồi đó chờ bà lão tiếp tục câu chuyện.
“Tộc Krabei là hậu duệ giữa người cá và con người. Bọn ta tồn tại ở đây cũng đã rất, rất lâu rồi. Những con người Krabei trưởng thành, rồi sẽ ra biển. Một số tìm về với tổ tiên, một số chết giữa biển cả bao la, còn một số sẽ đi mãi, đi mãi để tìm vùng đất hứa của mình. Vậy nên dân số của người Krabei trên vịnh Bạch Long không bao giờ nhiều. Chúng ta sống tại nơi đây, gìn giữ những tập quán của mình, những câu chuyện của mình, truyền lại cho thế hệ sau, để chúng khi lớn lên, hoặc là sẽ ra biển, hoặc là sẽ ở lại, hoặc là sẽ hòa mình vào xã hội người Đại Nam, và không bao giờ trở về nữa.”
“Cũng rất lâu, rất lâu rồi, có một Mo cái giống như ta, là người tế tự và truyền đạt ý chí của biển cả cho toàn bộ dân Krabei. Cô ta rất hùng mạnh, hùng mạnh nhất trong số những Mo cái từng ra đời. Cô ta không những nghe được tiếng nói của biển, còn có thể tiếp thu những tri thức từ những kẻ chết chìm ngoài khơi, hấp thụ lấy chúng, trở thành một Cường giả không gì sánh bằng. Các già làng đều nói, đây là sự chúc phúc của Thần Biển cả, là tinh hoa nghìn năm có một của tộc Người cá.”
“Nhưng, cô gái ấy cũng chỉ là một người phụ nữ. Một ngày kia, sóng biển đánh dạt một người đàn ông vào bờ vịnh. Họ bắt lấy hắn ta, đem về bản tra khảo. Đích thân Mo cái tra khảo hắn ta, và rồi…
- Họ lại yêu nhau?
- Hả? Sao ngươi biết?
- Làm ơn. Toàn cái motif cũ rích thế này. Truyện cổ không có chút gì sáng tạo hơn được à?! Thôi được rồi, ta đã biết cái kết rồi. Cô gái đó cùng tên lạ mặt đó rủ nhau bỏ trốn, trước khi trốn đi, cô ta còn bị dụ cướp đi tín vật của người Krabei, cũng tức là cái sừng tí hon kia, phải không? Rồi hậu duệ mà bà cô ấy đẻ ra, chính là Thánh Nữ sau này, đúng chứ? Các đời Thánh Nữ, muốn tập hợp các mảnh tín vật lại, để rồi đưa 7 giống loài kia lật đổ loài người, phải không?
- Ngươi… đoán gần như đúng hết rồi.
- Đó! Có thế thôi, nhanh gọn lên cho ta nhờ! Tốn thời gian dài dòng mất cả buổi chiều! Bảo sao ta ghét nghe mấy trò kể chuyện! Còn cả cái màn trình chiếu 3D vừa rồi nữa chứ, thêm mắm thêm muối không! Giờ nghe ta hỏi chuyện chính đây! Thánh Nữ đang ở đâu? Ta cần tìm con nhỏ đó lâu lắm rồi đấy!
Bà lão nghe thấy câu hỏi này, thở dài đánh thượt một cái, chống lưng đứng dậy, bước từng bước ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời lành lạnh.
- Làm ơn lạy hồn! Bớt làm bộ làm tịch cho con nhờ! Có gì nói thì nói mau lên!
Quang gần như van nài. Thế gian này sao lắm kẻ thích ra vẻ thế nhỉ?
- Thôi được rồi, vì ngài là M’Noarr, nên bà già này sẽ kể cho ngài. Một tháng trước, cô gái ấy đã tới gặp lão…
Đợt rét kéo dài chẳng được bao lâu, người ta đã thấy những con gió nóng thổi tới từ phương Bắc. Sự chuyển biến thời tiết đột ngột thế này, có thể là do ông giời giở chứng, cũng có thể là vì Chí Tôn Cường giả lại làm cái gì đó.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương lại bế quan. Lần này là ở Hỏa Hành Kinh.
Đất trời nơi này chợt trở nên nóng như cái lò lửa. Làn gió lạnh từ Rukth’Oarr thổi qua, cũng bị nung nóng. Mưa chưa kịp trút xuống nơiđây, đã lại bốc hơi thành mây. Mây chưa kịp tụ thành hình, đã bị sức nóng thổi bay. Đất trời Hỏa Hành Kinh càng vì thế mà càng nóngbức.
Cứ như vậy, 3 ngày sau, người ta lại nhìn thấy Ảo Ảnh Ma Thần trên bầu trời Hỏa Hành Kinh. Cùng với đó, là Hà Chí Thương. Chỉ khác một điều, lần này Ảo Ảnh Ma Thần đã quỳ xuống phục tùng hắn.
Hà Chí Thương, sau 5 năm bế tắc, đã đột phá tầng 16, thậm chí chế phục được Linh Thể mạnh nhất tầng 16!
Thiên hạ lại vì một biến cố này mà hưng phấn, mà hào hứng, mà hoảng sợ, mà xôn xao.
- Người ta cứ nói về thời đại Hoàng kim ngày cũ, với 2 tên Tuyệt thế thiên tài Vương Lập Đế và Edward Kaiser, suýt chút nữa chia đôi thế giới, về Bắc Hoàng đời trước xảo quyệt cơ mưu thế nào để chống chọi cả 2 kẻ trên, rồi Kumo Sasaki vào thời hoàng kim, và Đại Hùng Kwaruh khó khăn lắm mới kiềm chế được tất cả. Nhưng ít ai để ý rằng, Vương Vũ Hoành với Hà Chí Thương, đang dần mở ra một thời đại mới.
Một comment đến từ một diễn đàn trên mạng, không biết của ai viết, chẳng mấy chốc trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
- Ha ha ha, Đại Nam với Zenia có Tuyệt thế thiên tài xuất hiện, rồi cũng phải cúi đầu trước mưu lược của người Bắc Hà!
Một comment khác lại nhảy vào.
- Bất tài vô dụng chỉ biết dùng mánh khóe tiểu nhân. Ngày Vương Lập Đế còn sống, có thằng Bắc Hà nào dám mở mồm nhắc tới tên ngài không? Ta nhớ, có tổng cộng 13 lần ngài “mượn đường” bay qua đất Bắc Hà, là áp lực tới mức trẻ con ngừng khóc, chó ngừng sủa, Bắc Hoàng cũng phải rúc vào Ngũ Hành Kinh mà cầu nguyện!
- Oai phong như vậy, tại sao tới 50 tuổi là lăn ra chết vậy? Ha ha ha! Đúng là đám phương Nam hữu dũng vô mưu!
- Đại Nam Bắc Hà lại khẩu chiến rồi! Anh em Cận Tây mang bắp rang ra coi thôi!
- Go fck yourself you Zenia btch **@@#$!!!!!!!!!!%#$
Người Đại Nam biết tiếng Cận Tây cũng chẳng ít, phang ngay một câu chửi lại, ngữ pháp chuẩn không khác gì người bản xứ.
Cứ như thế, màn chửi nhau quốc tế lại bắt đầu.