Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 352: Mưa phùn lất phất




Tiết tháng 3 thanh minh mưa phùn lành lạnh, rồi tới tháng 4 bắt đầu những đợt nóng. Qua một đợt nóng, lại là rét nàng Bân.

Mẹ nó kể, vì nàng Bân là con gái nhà trời, nhưng bản tính chậm chạp khù khờ, không kịp may áo ấm cho chồng, nên ông trời cho nàng một đợt rét cuối cùng để chồng nàng có dịp mặc áo ấm nàng may.

Anh Quang trề môi. Khí lạnh thổi từ mảnh đất Rukth’Oar xa xôi nơi phương Bắc, hướng về sa mạc nóng bức ở phương Nam, trên đường đó có thổi qua Bắc Hà, rồi Đại Nam, thành ra đợt rét.

Thằng Văn cũng thích cách giải thích này.

Mặc dù rất sốt ruột vì quá trình điều tra, nó cũng biết không thể vội vàng. Thay vào đó, nó cần tranh thủ những tháng ngày này để nhét kiến thức vào đầu.

Quán không có bác Itou cứ thấy buồn hơn hẳn. Anh Quang lại khoác áo ra ngoài. Dạo gần đây anh ấy cứ đi suốt ngày, chẳng dạy dỗ nó được mấy. Mà công nhận anh ta chịu lạnh thật giỏi. Mùa hè cũng như mùa đông, chỉ mặc chừng đó quần áo.

Văn lại tới thư viện. Thằng Cường đã ở đó từ khi nào, cùng với Vinh Mũi Chó. 2 đứa này đều có phụ huynh là thành viên băng Hải Long,làm việc với nhau vài ngày đã quen thân như đúng rồi. Một đứa phân loại đối tượng, một kẻ đi điều tra gia thế đối tượng đó.

Nhiều lúc Văn lại nghĩ, nếu Vinh Mũi Chó sau này tham gia thế giới ngầm, lê la ở chợ đen, thậm chí là lăn lộn dưới cống ngầm nhiều năm, thành tựu sẽ ra sao? Có lẽ còn nổi tiếng hơn lão hát xẩm bán thông tin nửa mùa kia.

Một lúc sau thì Linh tới, xách theo một cái túi to đùng. Trong đó là một cái khăn len cho thằng Văn, một cái cho thằng Cường, một cái cho Vinh Mũi Chó. Vinh Mũi Chó bỗng nhiên được Trần Đại tiểu thư tặng khăn như vậy, cũng giật mình thảng thốt. Hắn hít hít ngửi ngửi cái khăn vài lần xem có độc dược gì không, cho tới khi Linh nhăn mặt lại mới thôi.

Vẫn còn một cái khăn, Linh bảo, là để cho anh Thiên Anh.
Mưa phùn cứ lất phất rơi trên áo hắn. Gió se se luồn vào trong áo, cũng hơi lành lạnh. Nhưng chút lạnh này đối với Quang không là gì. Hắn có những kĩ thuật để giữ thân nhiệt.

Tấm bản đồ Phù Dung đưa cho hắn, nếu là người bình thường có lẽ sẽ chẳng biết nơi đó là đâu. Một mảnh đất nhỏ hẹp với diện tích chỉ có 6ha. Nhưng Quang biết. Hắn làm sao quên được cái mảnh đất chết tiệt kia.

Mảnh đất của tộc Krabei.

Quang vẫn rất rờn rợn cái mảnh đất kì lạ kia, cái M’Noarr bí ẩn, và bà lão quái dị.

Vịnh Bạch Long, có liên hệ gì với Thánh Nữ? M’Noarr là cái gì? Từ lần trò chuyện trước đó ở chợ, đã lâu rồi hắn không còn cơ hội để hỏivề điều này.

Quang lại bắt chuyến xe bus, đi tới vùng Đông Nam thành phố. Không xuống ở điểm dừng chân lần trước, mà xuôi theo chuyến xe đi tới tận bến cuối cùng, chỗ chợ Vĩ, rồi mới men đường núi đi lên lãnh thổ của người Krabei.

Mưa phùn khiến đường đất nhão nhão. Khi nhắm chừng đã tới lãnh thổ của người Krabei, hắn mới lấy ra chiếc mặt nạ đeo lên. Đằng nào cũng đã tới đây 1 lần, đeo mặt nạ lên còn hơn là chường mặt ra cho người ta nhìn thấy.

Đi khoảng một lúc, hắn đã thấy bắt đầu có kẻ dòm ngó mình. Bọn họ ẩn nấp rất kĩ trên những tàng cây, nhưng sao qua nổi mắt hắn. Quang không quan tâm, cũng chẳng chùn bước. Hắn cứ ung dung bước tới, đi qua bãi chăn thả Bạch Ngưu, lại đi tiếp, cho tới khi thấp thoáng những bóng nhà ẩn sau rừng cây um tùm.

Một lần không biết là quá đủ rồi, nên lần này Quang đã tìm hiểu kĩ càng trước khi đi. Người Krabei sống ven biển, nhưng xây nhà dựa lưng vào núi. Nhà được quy tụ theo các làng bản, lẩn khuất rất sâu trong các vườn cây, phải đi vòng vèo mới tới được.

Hắn bước qua những con đường đất vòng vèo, qua những vườn cây ăn quả, cuối cùng bước vào vùng đất rộng nơi người Krabei gọi là làng. Đón tiếp hắn, là một đội ngũ đông đảo thổ dân. Tộc trưởng Tuk đứng giữa đám người, tay chống gậy, mặt bôi phấn, người xăm đầy những nét vằn vện.

Ông ta là người đầu tiên quỳ xuống. Sau đó là cả làng cùng quỳ xuống.

- Bà lão có nói, ngài nhất định sẽ quay trở lại nơi này.

Quang thật sự đã rất ngán cái trò giả thần giả quỷ nói nước đôi kiểu này. Ta với các người có khúc mắc sâu xa, tất lẽ dĩ ngẫu là bố màyphải tìm về chỗ này để làm rõ rồi! Còn cố tình nói cái kiểu bà mày biết hết mọi thứ! Bộ nghĩ IQ của Quang ngang con bọ chó chắc?

Mà thôi, đó cũng chả phải trọng điểm. Hắn bước qua đám người, ông Tuk đứng dậy dẫn hắn tới một ngôi nhà sàn to nhất làng.

Nơi sinh hoạt chung của cả làng, trung tâm văn hóa tâm linh, mà người Đại Nam vẫn gọi là cái đình làng.

Một mình hắn bước lên, qua cánh cửa. Một đống lửa đã đốt ở giữa nhà. Hắn ngồi xuống. Đối diện với hắn, là bà lão. Ánh lửa hắt lên những bóng đen kì ảo, ma quái trên gương mặt đầy nếp nhăn, cũng hắt lên chiếc mặt nạ của hắn.
“3000 năm trước, 7 chủng tộc thất trận và bị loài người truy cùng diệt tận. Thù hận tích lũy suốt 1000 năm chiến tranh, nay bị loài ngườiđem ra phát tiết. Những kẻ may mắn sống sót trong cuộc thanh trừng ấy, phân tán khắp nơi, cũng không còn phân biệt chủng loài, đoànkết với nhau sống qua cơn hoạn nạn.”

Bà lão đứng dậy, vòng qua đống lửa, đi tới chỗ Quang, cầm lấy bàn tay hắn. Chợt từ trong bàn tay hắn, lại thấy nhói lên một vật cứng,chính là chiếc sừng đen nhỏ xíu. Hắn còn đang giật mình, bà ta đã lấy vật ấy, ném vào trong đống lửa.

Lửa bùng lên, những tàn lửa phát tán trên không trung, dần vẽ nên những khung cảnh đa chiều.

“Để tìm ra con đường sinh tồn, 7 chủng loài đã phải cống nộp báu vật quý báu nhất mà mình có, cùng nhau hiến tế ra vị Thần Trí Tuệ ở tầng Vô thức thứ 18, nhờ ông ta chỉ ra một con đường để sống sót. Ông ta xuất hiện khiến trời đất 3 ngày 3 đêm tối tăm không có lấy một ánh sáng mặt trời. Cuối cùng, vị Thần nhặt lấy một hòn sỏi, nói rằng hòn sỏi này rơi về hướng nào, đường sinh tồn của các ngươi là ở hướng đó. Ông ta tung hòn sỏi lên không trung, nó phát sáng rực rỡ soi rọi cả nhân gian tối tăm. Ngay khi nó vừa bắt đầu rơi xuống, một tia sáng không biết do kẻ nào bắn ra, đã phá tan hòn sỏi ấy làm 5 mảnh. 5 mảnh ấy rơi xuống đất, lăn lóc ra 5 hướng. 7 chủng loài vì thế mà cũng bắt đầu chia nhau, theo 5 hướng ấy để tìm đường sinh tồn.”

Hình ảnh một ông thần mơ hồ hiện lên, sau đó là một hòn sỏi tung lên không, vỡ làm 5 mảnh, rơi xuống.

“Một trong 5 hướng ấy, chính là Đại Nam Đế quốc. Tộc người cá, cùng rất nhiều người khác, đã men theo hướng ấy để tìm tới Đại Nam, xin được nương nhờ dưới sự bảo hộ của Vương Thái Tổ. Nhưng chuyện không dễ dàng như vậy, vì Vương Nhất Quan là một kẻ tàn khốc. Ông ta không có lòng thương, không có sự nhân từ, chỉ có sự lý trí cực đoan, và nỗi ám ảnh về một trật tự tuyệt đối. Ngươi có biết, thuyết Thiên Mệnh cũng nhờ Vương Nhất Quan mà trở thành Học thuyết của thời đại chứ?”

Quang gật đầu.

- Trong trời đất này, Thiên Mệnh là thứ quy định tất cả. Thế giới nếu không muốn hỗn loạn, thì tất cả sinh vật đều phải thuận theo ThiênMệnh. 8 giống loài tranh giành lẫn nhau, không phân thứ bậc, thì không bao giờ có thể thuận theo Thiên Mệnh. Muốn có sự hòa bình,cần có thứ bậc. Mà thứ bậc, phải dựa vào tri thức. Loài nào có khả năng tiếp thu tri thức cao nhất, phải được đứng bậc cao nhất. Theo thứtự mà ông ấy đề ra, loài rồng là tầng lớp cao nhất thế giới, nhưng giống loài có thể học theo loài rồng, thừa tự lại trí tuệ ấy mà thống trịthế giới, chính là loài người. Tất cả các chủng tộc khác, đều là hạ đẳng, cần tuân phục con người, cần giúp đỡ loài người xây dựng thếgiới.

“Vương Nhất Quan là một kẻ như vậy, nên việc ông ta sẵn lòng cưu mang những kẻ bại trận là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Thứ ông ta mong muốn, là một bức tranh toàn cảnh hơn, là trật tự của cả thế giới, là tương lai. Những kẻ bị loại bỏ khỏi lịch sử, không phải hứng thú của ông ta. Đoàn người tị nạn tới Đại Nam, suýt chút nữa đã rơi vào cảnh nô lệ vĩnh cửu. Đó cũng là lúc, M’Noarr xuất hiện.”

- Giờ ta đã chắc chắn, M’Noarr mà các ngươi nói tới, chính là Ám Hành Sứ Giả.

Bà lão gật đầu. Lửa vẫn rừng rực cháy. Ngoài cửa sổ, mưa phùn vẫn rơi lành lạnh.

================

Quyển 1 sắp hết rồi. Hết quyển 1 có nên viết nữa không ta? Hmmmm...........................................mmm..................................