Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 349: Kền kền ăn xác




- Anh Quang!

Vương Minh Quang đang ngồi nhàn rỗi nghịch điện thoại bên bàn thu ngân như mọi khi, một vị khách đã bước vào gọi hắn.

- Nay lại tới ăn à?

- Cho 1 tô phở nhé.

- Chị Thanh ơi, 1 phở nhé!

- Không tái, ít hành nhé.

- Không tái, ít hành! Của chú 25 xu.

- Ủa, lên giá rồi à?

- Năm mới năm me, không tăng giá cho nó phí à? Không thấy Tết nhất mà người ta vẫn còn phục vụ chú đấy sao?

- Thế hết Tết có giảm giá không?

- Tăng lên rồi giảm xuống cho phí à? 25 xu, khỏi nói nhiều.

Người khách thở dài một tiếng, rút mấy đồng xu ra trả tiền, rồi ngồi vào chỗ đợi.

Quang cầm đồng tiền trên tay, sờ sờ vào mép. Hắn nhận thấy một số đường khía khác thường bên mép đồng xu. Ngay lập tức hắn rút điện thoại ra quét mã vạch ẩn giấu trên đó.

Là một đường dẫn tới một tập tin ẩn, lưu trữ trên mạng ngầm của Vương tộc. Trong tập tin, là một bản báo cáo.

“Ngày 6/1, Ám Hành Quân thừa lệnh Nam Đế, thay phiên giám sát tình hình Huyết Nguyệt Triều ngoài khơi.

Ngày 8/1, Vương tộc, Phạm thị, Trần gia đều có những động thái tập trung quân lực, hiện nay có rất nhiều người giả danh thương lái tiến về Long Thành.

Ngày 8/1, Liêu Kha đã không còn ở Bộ Tư lệnh Lục quân nữa.

….

Ngày 8/1, Phù Dung có liên lạc, nói rằng có chuyện gấp, cần gặp mặt Vương Minh Quang ngay lập tức.”
Vị khách vừa tới chính là Hồng. Hắn gọi một bát phở, húp xì xụp, rồi ra về.

Quang vẫn ngồi đó suy ngẫm. Lần này thông tin lấy được đều là do mối quan hệ giữa hắn và Hồng. Ám Hành Sứ Giả phải tự xây dựng được một mạng lưới thông tin của riêng mình để có thể độc lập làm việc. Hiện nay Quang đã thiết lập được mối quan hệ với bọn gián ở Hải Thành, với đám người thú và công nhân ở Quảng Yên, và đám nhân viên Thanh Hải. Bên phía Hải Quân thì miễn cưỡng coi như có chút giao tế, nhưng e là Vũ Minh Kiệt vẫn để bụng chuyện hắn cướp công lao hôm nọ.

Quang bấm nút xóa vĩnh viễn tập tài liệu trên. Chuyện này đừng để cho bộ phận kĩ thuật ở Long Thành phát hiện ra, sẽ không tiện lợi chút nào.

Liêu Kha đã được triệu tập về Long Thành. Cùng với đó là rất nhiều binh lính. Trần gia và Phạm thị cũng có những động thái tương tự. Quang biết, những động thái trên bề mặt chỉ là bề nổi thôi, còn dưới cống ngầm, hẳn đang diễn ra một cuộc chiến về vận tải. Từ khắp miền đất nước về tới Long Thành, sẽ phải qua khá nhiều đoạn đường then chốt. Chỉ e 3 thế lực đang tranh giữ nhau những đoạn đường này tới đầu rơi máu chảy.

Chuyện giải quyết vấn đề vận tải, là việc của Vương tộc và quân đội, hắn không có nghĩa vụ tham gia. Quang quan tâm hơn tới giao ước giữa hắn và Phù Dung.

Đưa hắn tới gặp Thánh Nữ.

Phù Dung là kẻ thật thà. Không sợ hắn nuốt lời. Vậy nên những ngày này Quang đang cân nhắc khi gặp mặt cô gái bí ẩn đó, hắn nên hỏi điều gì.

Cô là ai?

Cô từ đâu tới?

Mục đích của cô là gì?

Câu chuyện mà cô từng kể cho tôi, có ý nghĩa gì?

Ám Hành Sứ Giả là gì? Và tôi là ai?

Quang nghĩ tới đây, chợt bật điện thoại nghe thử một bản nhạc giao hưởng. Hắn nghe ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm. Chịu không nổi, hắn tắt bụp đoạn nhạc điếc tai kia đi.

Thật không thể tin nổi tổ tiên của hắn, Vương Thái Tổ lại là một Nghệ nhân.

Mọi điều hắn vẫn biết, nay đảo lộn hết cả.

Quang với tay bắt lấy bộ áo khoác đen treo trên giá, báo cho Bích Thanh một tiếng, sau đó rời khỏi cửa hàng.

Phù Dung hẹn hắn có chuyện quan trọng, mà gần như chắc chắn là có liên quan tới Thánh Nữ.
- Thánh Nữ mất tích rồi.

- Hả???

Quả nhiên là liên quan, nhưng cũng thật là nhức óc. Khi hắn chắc mẩm được gặp cô ta, cô ta lại biến mất. Lần này là do chính trợ thủ củacô ta nói ra, hẳn không phải là giả.

- Bị bắt rồi sao?

Phù Dung lắc đầu.

- Không biết. Từ sau hôm Giao thừa, chúng tôi không thể liên lạc được với cô ấy nữa. Cũng chẳng có một chỉ thị nào. Điều này chưa từng xảy ra.

- Không có lời nhắn nào để lại sao?

- Có. Một tấm ảnh.
Những ngày này bà Phương bồn chồn không yên. Nay đã tới kì trả tiền lãi hàng tháng, nhưng kẻ đó đã khất nợ tiền lãi của bà 3 tháng nay.

- Hắc Long hiện đang bước vào giai đoạn đầu tư quan trọng, phải huy động toàn bộ vốn, hiện nay không thể trả lãi cho chị được! Chị yên tâm, rồi tháng sau chị sẽ có toàn bộ tiền lãi của 3 tháng vừa qua! Chị cũng đâu có cần gấp tiền mà vội.

Đến hôm nay, hắn ta đàng hoàng tới quán chị, ngồi uống nước chè nhai kẹo lạc. Khi chị ngại ngần đánh tiếng hỏi hắn, hắn chỉ vỗ đùiđánh đét một cái.

- Tiền? Tiền lãi? Tiền lãi nào cơ? Bà chị thử đọc lại hợp đồng xem? Chẳng có điều khoản nào nói công ty không được chậm trễ tiền lãi! Bà đầu tư tự nguyện vào Hắc Long, nay công ty làm ăn thua lỗ, bà chưa phải đứng ra gánh vác thì thôi, còn mở miệng đòi tiền lãi!

- Chú ơi! Chú làm ơn! Tiền đó là toàn bộ tiền thằng Thiên Anh gửi về cho chị. Chị không cần lãi nữa, chị chỉ cần chú trả lại chị tiền chị đã gửi…

- Làm đéo có giấy tờ gì chứng minh bà gửi tiền cho tôi?! Còn lằng nhằng nữa là tôi gọi bọn em ra đập nát cái quán của bà đấy!!

- Này anh kia! Anh ăn nói với người già như vậy mà được à?

Đúng lúc hắn đang hùng hổ dọa nát bà Phương, một người đàn ông ăn mặc gọn gàng vẻ mặt ngay thẳng bước ra can ngăn. Hắn làu bàuvài câu rồi đi mất.

- Cám ơn chú! Quân ăn cướp, chúng nó cướp của tôi…

- Chị à, chị cứ bình tĩnh. Kể tôi nghe mọi chuyện, tôi sẽ tìm cách giúp chị kiện bọn nó ra tòa.

Bà Phương rơm rớm nước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Lúc tuyệt vọng, người ta sẵn sàng bám víu lấy mọi thứ.

Người đàn ông khẻ mỉm một nụ cười kín đáo.
Trên thảo nguyên, luôn có những con thú rình chờ lũ con mồi yếu đuối lọt lưới, để làm thịt. Nhưng cũng có những con kền kền chỉ chờ đợi con thú khốn khổ bị săn, bị xẻ thịt, sau đó mới lao vào ăn xác. Chúng thường rỉa sạch mọi thứ còn lại, tới khi chỉ còn bộ xương.