Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 345: Đi săn hay bị săn




“Con mẹ nhà Nam Đế chứ?! Mày bắt bố mày đi vào chỗ chết thế này à?! Mẹ nhà nó, bóc lột sức lao động, chèn ép nhân viên, điều kiệnlao động như cứt ấy!!!!”

Phan Văn Dũng vừa bám chặt lấy mạn thuyền, vừa nghĩ trong đầu đủ mọi lời chửi rủa. Con thuyền lắc lư dữ dội, nước biển bắn tung tóe làm ướt hết người hắn, cay hết cả mắt hắn. Phía đằng sau là một con thủy quái khổng lồ lấp ló phía sau, 8 cái sừng không ngừng trồi lên lặn xuống.

- Chạy mau bác ơi! Chạy mau! Chết bây giờ!!

- Khỏi cần mày nói! Bác mày cũng chưa muốn chết!

Phan Văn Dũng cố trụ vững trên con thuyền lắc lư. Hắn quay đầu về phía đuôi thuyền, hai bàn tay ngưng tụ khí.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa dòng chảy khí trong cơ thể.

Khí Công Sư, kết hợp Tự Nhiên Thuật, hòa dòng khí bản thân vào với dòng khí của trời đất. Đây vốn là một cảnh giới mà chỉ cấp bậc Tiến sĩ mới có thể làm được, nhưng Tự Nhiên Thuật là một ngoại lệ.

Dòng khí trong người hắn giờ như một tấm gương phản chiếu lại khí của trời đất, hắn di động khí theo hướng nào, gió thổi theo hướngđó. Bàn tay hắn đưa lên không trung, chầm chậm làm một động tác đẩy. Thu về. Rồi lại đẩy. Thu về. Rồi lại đẩy.

Cứ như vậy, cả con thuyền như được một thế lực vô hình tiếp sức, phăm phăm lao về phía trước.

- Oa! Trò này hay quá à nha! Mày dạy cho bác với! Thế này chèo thuyền thật là sung sướng!

- Bác tập trung chèo đi! Còn chưa thoát đâu. Ồ…

Đúng lúc này, con cá thu bỗng nhiên không còn thấy đâu, biển lặng sóng ngừng.

- Mới chưa phải ngoài khơi, làm sao lại có Cực Phẩm Hung Thú ở đây?

Ông lái thuyền thở dốc, băn khoăn tự hỏi.

Phan Văn Dũng cũng thở ra một hơi. Hắn nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên thấy có gì đó rất lạ.

Ông lái thuyền cũng đã nhận ra.

Sao không khí nơi đây trở nên đỏ quạch như vậy? Cả bầu trời cũng biến thành màu đỏ.

Phan Văn Dũng nín thở nhìn xuống biển.

Chỉ xung quanh nơi này vài mét mà thôi, toàn bộ nước biển chỗ này đỏ lòm như máu.
Beep! Beep!

Tiếng báo tin nhắn gửi về, Vương Vũ Hoành chộp ngay lấy cái điện thoại. Sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Không đợi Vương Tuyết Trinh hỏi, hắn đã nói.

- Mật thám đã xác nhận, ở ngoài khơi Hải Thành, xuất hiện dấu hiệu Huyết Nguyệt Triều!

- Chết tiệt! Lão Nô! - Vương Tuyết Trinh nói lớn.

- Vâng, có lão! - Tiếng lão Nô vang lên ngoài cửa.

- Gọi tên Nguyễn Hữu Dũng tới ngay! Không có nghỉ Tết nghỉ Tiếc gì nữa!

- Lão Nô! - Vương Vũ Hoành cũng lên tiếng.

- Dạ!

Chỉ thấy một tấm thiếp quăng ra ngoài cửa.

- Lão cầm lệnh bài này thay mặt ta triệu tập lão Liêu về đây!

- Liêu Khả Đại Tướng Lục Quân ạ?! Lão xin tuân lệnh!

Vương Tuyết Trinh cũng quay lại nhíu mày nhìn Vương Vũ Hoành.

- Có chắc chưa vậy? Đại Nam có 5 vị Đại Tướng, mỗi lần triệu tập một người là đều có đại sự quốc gia. Nay cần tới 2 người ở Long Thành, là quá phô trương đấy!

- 2 người, cháu còn sợ hơi ít…

- Nghiêm trọng vậy sao?

- Huyết Nguyệt Triều đáng lẽ vài năm nữa mới xuất hiện, nay lại đột nhiên có, mà chỉ là Huyết Nguyệt Triều, chứ không phải do HuyếtNguyệt. Đây là hiện tượng nhân tạo. Hắc Bạch Y Hội, cùng với Trần Gia, muốn đánh cược một lần đánh bại chúng ta. Nếu không mauchóng tập hợp lực lượng phá hủy kế hoạch của chúng, chỉ e không kịp.

- Tối đa bao lâu?

- 6 tháng. Thậm chí là sớm hơn nữa, ta phải chuẩn bị xong.

- Lần này đánh lớn lắm sao?

- Chắc sẽ có vài triệu người chết.

- Mày chưa bao giờ giết nhiều người tới vậy phải không? Đã sẵn sàng rồi chứ?

Vương Vũ Hoành lại rút bao thuốc. Lần này hắn bốc tới 3 điếu, cho cả vào mồm, rít một hơi thật dài thật dài.

- Cô nghĩ, cháu vẫn là thằng Vũ Hoành ngây ngô 12 năm trước sao?

Nếu ngươi không ra tay, ngươi sẽ trở thành nạn nhân.

Đi săn, hoặc là bị săn, chọn một mà thôi.

Vì thế giới tàn khốc này không cho phép ngươi làm người lương thiện.
Gia trang nhà họ Phạm. Lão Phương nằm dài trên võng, tên gia nhân đứng đó đung đưa cái võng, đều đều, đều đều.

Khắp gia trang, hoa nở ngào ngạt. Cây đào to bự đặt chình ình trước sân.

Lão ngồi đó xem từng tấm thiếp chúc mừng. Xem một tấm, lão bĩu môi, rồi lại ném qua một bên. Bên tường, thiếp chúc Tết đã xếp thành núi.

- Thiếp của thằng Thịnh. Mẹ mày, chơi tao một vố, còn muốn chúc Tết tao!

Lão lại ném tấm thiếp đi.

- Thiếp của thằng Hoành! À mày đủ lông đủ cánh rồi, mày giỏi lắm! Hai đứa mày hè nhau chơi xấu tao!

Lại ném tấm thiệp.

- Cái mẹ gì đây? A thằng Thương! Thằng chó, đến mày cũng chơi tao! Được lắm!

Lại ném.

- Mẹ kiếp! Tao chỉ là một lão già khốn khổ, răng còn đéo đủ để nhai cơm, lưng thì còng đến nỗi đéo nhìn nổi mặt trời, cách cái lỗ có vài bước chân mà thôi, thế mà nào là Nam Đế, nào là Bắc Hoàng, hè nhau vào bắt nạt! Mẹ kiếp! Tao chỉ muốn được đi ăn bánh rán mà thôi, sao chúng mày khốn nạn vô lương tâm như vậy chứ?

Tên gia nhân vẫn mặt không biểu tình, như chẳng nghe thấy lời lão cằn nhằn, tiếp tục đưa võng. Đều đều. Đều đều.

- Nhưng mày có biết không, điều thú vị nhất của cuộc đời, là nhìn những đứa khác quằn quại nỗ lực, để rồi lại rơi vào tuyệt vọng. Chúng nó cứ giãy giụa, cứ toan tính, đến cuối cùng, tao vẫn sẽ được ăn bánh rán mà thôi!

Võng vẫn đung đưa. Đều đều. Đều đều.