Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 339: Cái quái gì thế này?!




Tết này Linh phải đón trong bệnh viện, khá là buồn vì không được đi chơi đâu. Tiểu thư nhà giàu, thường thì dịp Tết sẽ được ba mẹ đưađi du lịch tung tóe.

Cũng may là có nhiều người đến thăm cô bé. Thằng Văn nè. Linh có phàn nàn với Văn, ở bệnh viện buồn quá, không có ai chơi cùng. Văn ngẫm nghĩ như có gì trong đầu. Thằng Cường nè. Thằng Cường lúc về còn nháy mắt với Linh vô cùng thần bí. Anh Thiên Anh nè. Anh Thiên Anh có vẻ khá tức giận khi nghe tin Linh bị bắt cóc. Nhưng sau đó thì anh ấy lại trở về vẻ hiền lành thông thường. Rồi sau đó là các bạn cùng trường. Mà các bạn ấy có vẻ gì đó khác lạ với Linh, mà Linh không hiểu.

Sau đó là các bác các chú làm việc cùng ba của Linh.

Rồi sau đấy là rất nhiều người mà cô bé không quen. Bọn họ còn không dám bước vào phòng cô, chỉ lấp ló phía ngoài với vẻ khúm núm,để lại phong bì, rồi ra về.

Mấy ngày Tết là có hàng đống người thi nhau tới trước cửa phòng bệnh, thậm chí còn vái một cái, rồi để lại phong bì, ra về.

Cô bé dần cảm thấy có gì không ổn.

Hôm nay, khi cô bé đột ngột lao ra ngoài cửa, bỗng giật mình kinh hãi vì một hàng dài người xếp chật cứng cả hành lang. Tất cả đều… xếp hàng tới thăm cô.

Linh thấy thằng Văn đang đứng đó, nhấp ngón tay đếm phong bì, sau lưng nó có 1 tấm bảng rõ to: “Phòng bệnh của Trần Phương Linh. Mỗi lượt ghé thăm nộp 100 hào”.

Linh còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy cả đám người quỳ mọp xuống, luôn miệng hô:

- Bà chủ! Bà chủ! Bà chủ!

- Hở? Bà chủ? - Cô bé khó hiểu quay sang nhìn Văn, chỉ thấy nó đang đeo một cái băng trên tay, trên đó in logo cửa hàng mà Linh mở rahồi sự kiện.

Nhìn kĩ lại, tất cả mọi người tới đây đều đeo cái băng đó.

- Cái quái gì thế này? Tránh ra mau!

Linh hét lên, sau đó loạng choạng chạy vào đoàn người. Cô bé vừa mới đi lại được, không tiếc sức lực lao ra ngoài. Cả đoàn người táchhẳn ra một lối cho cô bé, vừa lầm bầm.

- Bà chủ mạnh khỏe! Bà chủ năm mới vui vẻ, tiền tài như nước! Chúc sự nghiệp của bà chủ sớm vươn xa khỏi Hải Thành!

- Trật tự coi!

Linh quát lên, lập tức tất cả im lặng.

Cô bé chạy khỏi bệnh viện, đã thấy xe của nhà mình chạy vội ra đón. Linh mở cửa xe bước vào.

- Tiểu thư chưa ra viện mà…

- Bác đưa cháu đi một vòng thành phố xem nào!

Xe chưa cần chạy một vòng thành phố, mới đi qua có 2 dãy nhà, Linh đã chứng thực linh cảm của mình. Một nhà hàng bình ổn giá sừng sững nằm đó, khách ra vào đông nghịt.

Chạy thêm 2 khúc cua, lại thấy một nhà hàng khác. Rồi tới một con phố, Linh cố đưa tay để giữ lấy tim khỏi nhảy khỏi lồng ngực. Nguyên một con phố 10 căn nhà, đều là Nhà hàng bình ổn giá.

Hình như tất cả những nơi từng là quán ăn, nhà hàng, nơi buôn bán thực phẩm, nguyên liệu, thậm chí là hàng bán rau cỏ bình thường,hay những gánh hàng rong… cũng đều mang thương hiệu Bình ổn giá.

Những ai nhìn thấy Linh qua cửa kính xe, đều cúi đầu chào một tiếng bà chủ. Một người chào, hai người chào, sau đó là cả khu phố laora chặn đầu xe, cố gắng xun xoe nịnh nọt. Tài xế phải khốn khổ lắm mới thoát được về bệnh viện. Nhân viên bảo vệ phải chạy ra vật vãngăn cản đám đông.

Cả thành phố này, chả biết từ khi nào, đã bị thương hiệu của cô bé chi phối.

- Vương Thành Vănnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!!

Vừa trở về bệnh viện, Linh đã điên tiết hét lên. Toàn bộ kế hoạch Linh xây dựng ra, chỉ để mọi người nghĩ tốt về mình, giờ đã thành ra cáigì??? Giờ cả thành phố không gọi cô bé là Bà chúa nữa, mà gọi là Bà chủ! Hỏi ra mới biết, thằng Văn không những mua lại toàn bộ cửahàng của người ta, còn đánh thuế tới 20%! 20%! Bảo sao người ta chả bu lấy Trần Phương Linh mà van xin! 20% thì không phải là tiềnthương hiệu nữa, mà là ăn cướp công khai!

- Bà chủ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!

- Im ngay!

Giờ Linh đã hiểu, tất cả những người này, đều là cửa hàng trưởng, hay nói cách khác, là đại lý thương hiệu. Bọn họ tới đây quỳ lạy, là đểmong nhận được chút ưu ái.

- Tất cả về hết mau!!

Mọi người ai nấy nhìn nhau, khó hiểu, sau đó quay lại nhìn quản lý Vương Thành Văn.

Văn gật đầu.

Lúc này tất cả mới lục tục kéo về, trước khi về còn không quên cúi đầu chào Linh.

- Giải thích mauuuuuuu!!!!!

Khi đám khách khứa về hết, Linh mới tới chất vấn Văn.

- Thì bạn bảo là ở bệnh viện buồn không ai đến chơi mà?

- Không phải chuyện đó!! Cái chuỗi nhà hàng Bình ổn giá kia là sao?!!

- Là sao? - Văn thấy khó hiểu.

- Là tại sao lại có chuỗi nhà hàng như thế?! Tại sao tất cả đều cúi chào tôi như thế?!! Tại sao bây giờ toàn bộ các cửa hàng lớn nhỏ đều thành sở hữu của tôi thế này?!!!

- Tại sao á? Tại mình muốn giúp bạn…

- Thôi đi!!! Đủ lắm rồi! Từ ngày chơi với ông, tôi chỉ toàn gặp xui xẻo thế này?!

Nhìn vẻ mặt vô tội của thằng Văn, Linh lại chẳng biết nên giận dữ ra sao nữa. Linh biết thằng này không cố ý. Hơn nữa, chính Văn đã bất chấp nguy hiểm để tới cứu mình. Vừa muốn giận nó, lại vừa mủi lòng. Linh cũng biết, để gây dựng được một cơ nghiệp như vậy, không phải chuyện dễ dàng. Linh từng nhớ, chỉ có một lần duy nhất nói với nó, hãy giúp đỡ mình thực hiện kế hoạch. Hình như là rất rất lâu rồi, và chỉ nói bâng quơ vậy thôi. Ai ngờ nó “nhiệt tình” tới mức như vậy, nhiệt tình tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Thầy Khoái chỉ nói vu vơ một câu kêu gọi giúp Kình Ngư nở mày nở mặt, nó dốc sức ra làm. Bởi vì mẹ nó dạy phải tôn sư trọng đạo, phải biết nghe lời thầy cô. Còn với Linh, chỉ vì cô bé giúp đỡ nó ôn thi, và đăng kí giúp nó mấy môn học, mà nó không ngại bất cứ giá nào để giúp đỡ.

- Lần sau bạn đừng mạo hiểm như vậy nữa.

- A, không có mạo hiểm gì đâu. Mình được nhiều người giúp đỡ mà.

- Ý mình không phải chuyện nhà hàng. Mà là chuyện bạn đi cứu mình đó. Mình gửi mật thư cho bạn, bạn hoàn toàn có thể báo cho cảnh sát mà. Bạn cứ liều mạng như vậy, mình không thích chút nào.

- Ừm. Mình biết rồi.

- Hứa với mình đi.

- Không được.

- Vì sao?

- Mình chỉ nói là mình sẽ cố gắng. Nhưng nếu không còn cách nào khác, mình vẫn sẽ làm như vậy thôi.

- Cái đồ…

Linh lại phồng má lên tức giận.

- Thôi được rồi, giờ bạn về dẹp ngay cái hệ thống nhà hàng kia đi!

- Ơ sao vậy?

- Còn hỏi làm sao nữa à! Mau dẹp đi!

- Làm sao để dẹp?

- Cho phá sản đi!

- Làm sao để phá sản? Vậy những đại lý đó biết làm sao?

- Không phá sản được, vậy thì bán đi!

- Bán cho ai?

- Ai có tiền thì bán cho người đó!

- Ba mua! Ba mua!

Đúng lúc này, Trần Thịnh chẳng biết từ đâu chui ra.

- Ôi, công ty khởi nghiệp của con gái yêu, làm sao lại bán cho người ngoài được chứ?! Con gái có năng khiếu kinh doanh như vậy, ba mừng lắm! Ba sẽ mua lại, giá bao nhiêu con cứ hét, ba đồng ý hết…

- Tôi không có biết! Hai người tự nói chuyện với nhau đi!

Rầm!!

Linh lạnh lùng buông ra 1 câu, sau đó bước vào phòng, đóng sập cửa lại.