Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 336: Quỳ là phương thức vô cùng hiệu quả




- Anh Kiệt, em Văn, nào nào bình tĩnh đã. Đang lúc tiệc tùng có gì để sau hẵng nói.

Giữa không khí căng thẳng như vậy, lại có lão Khoái bạo gan xen vào. Thằng Văn mà cứ ngông nghênh như vậy, bị Vương Kiệt một chưởng tiễn về đất mẹ cũng không ai nói chắc. Lão Khoái giờ đường công danh thênh thang rộng mở, nhưng cũng không quên lúc lão cô độc nhất, sa cơ nhất, ai là kẻ ở bên lão.

Lão cũng đã hiểu tính cách của Vương Thành Văn rồi. Thằng nhóc này, hoàn toàn không suy nghĩ như người bình thường. Nó chẳng quan tâm tới việc lấy lòng người khác, không sợ hãi kẻ mạnh, cũng không khinh thường kẻ yếu. Nó chỉ làm những chuyện nó cho là đúng. Mà tai hại hơn là, nó nghĩ mọi người đều sẽ làm những chuyện đúng đắn như nó làm.

Bố mẹ nào dạy con mình tai hại như vậy chứ?

Lão Khoái thầm cằn nhằn. Nhưng thực tế, lão lại không ghét tính cách này chút nào. Chỉ có kẻ kề sát miệng vực như lão, mới biết căm ghét cái sự giả dối đãi bôi của con người. Vì vậy, lần này lão phải ra tay bảo hộ thằng nhóc.

Việc lbzzwDMnPẰão KhoáiiWDNtMGỸ đứZZNrQXuBẃng rankidằ cứuGfbmhJHgTṇ nguy cNiguIẃhSBCUXLrừo thVpwQNẛằng Văn, aidcGTdgquỚ cũnqZrQuHzqYṟgVYBNIMDEỊ cảm tvDvVTApṆhấLKPjMaZṟy dễtIImGGzmỰ hiTcKkuṶểu. LãoecAvOCcPOYṎ KRitvlBGlLẝhoáibwheaḃ vẫn làkqnBẬ hiyTBuVgṕệuLICalỹ trưởLhNLRHềng Kình Ngư, bảo hộ cFZNWṛhPVQCUpsỴooCIpḻ học sinhMZMBBriLṈ của mìpKiOKdekREḫnh, cũng lUSsoḗà chuyện nên làmETrLkDEupuṕ.qBpFQkzIYIḂ

Dù cóPMcOsWSẗ là TVSUDỏhứ sZbLlFstkẶửqkmEviDgPSẍ VlzLSdiuWdṄương KiệanlUSWqubMỳt, cũngNCtuỼ kCTpIPVOỡhông dám khôngYZDHṜ nểbUGHOỒ mặviTDNmṃt lão KhxcjWzḚoái.

Bởi vì lão Khoái chắc chắn sẽ trở thành Sở trưởng Sở Giáo dục Hải Thành. Đàm Đức Vũ nói là chỉ tiến cử mà thôi, quyết định vẫn ở cấp cao, nhưng một trăm lẻ một phần trăm là triều đình sẽ thuận theo ý hắn. Đây là một loại cam kết ngầm.

Mà Sở trưởng tương lai của một thành phố, lại nguy hiểm hơn Thứ sử cả một châu? Bởi vì, đây là Sở trưởng Sở Giáo dục.

Thế giới này, tri thức là sức mạnh. Tôn sư trọng đạo lại là đạo lý tối cao. Hàng năm, bao nhiêu nhân tài xuất thế, phụng sự nước nhà, hoặc là tự mình gây dựng cơ nghiệp, đều chẳng phải là từ các học viện mà ra? Mà ai quản lý các học viện? Chả phải là Sở Giáo dục hay sao?

Tất cHRsFHAqIwễả tàiWPoEể nguyên, tNottnBOgḔư liệu, giáo chECTUTRẖụ,KyJWpZbBḉ công trìnAwHUKOetổh ngQMiAfềhiDZufzTẀênAHHUyTteqỲ cứu, đOxEZpmKnYsḑềusJfZḾ nằmFdkThlxẈ trdVXjFzAeỊongiAOOVdFṂ tay Bộ Giáo dục,yCEjqYwzvpỀ mà xbNDlXVPHflẂuống thấp hơn làKDdnmYhHqqẑ SởEWXQḋ GCjCxQieḓiáCJTPuqvDgeẲoeINmvXXmlẄ dụcexJgFpmfWbḘ.kFLOỹ TấzegnhRYtẍt cả các học viện, họUVsehwFAsỠcgUtlḯ viên,qHfzmxDpzṃ hAjPmvrḜay ddzPyfḬù làBbWjṫ ngjRrjWPiUỉhiênGjcwVrtHbḢ cứu sinrsdpTcdUẑh đi nữa,NwuEirNẗ đXnBNxoQqVNḠềDocsXlẑu phải dHFZrKApṉựa vàoepJcGoytỐ Sở Giáo dụcSPSgwiJPRẗcLKUTJYfZQṑ màGwUpKhdhḪ lấy đDeZTStḚượFNraiwXYṒc tàiLJpQGNFFỒ nguyênlTrFYZCdUỘ.

Lại còn, tất cả các tổ chức lớn nhỏ, từ to tổ bố như Vương tộc, Phạm thị, Trần gia, cho tới nhỏ li ti như các doanh nghiệp tư nhân, đều cần lấy lòng Bộ Giáo dục, nếu không thì làm sao chiêu dụ được hiền tài đất nước?

ChíoTsGẌnh vì được cả bên trên yêCHyfẖuMAAPFgYLpSỜ qIMiRảuýJRJdẰ, bên dZhrFralzGềưới nể trọqGuqeiUpṀnbMAsKBḙg nhưmILzsZTopHỆ vậJbvqSfygxNừy,FYFsvgwkḅ GIYVbllHHWṣiáo dGxTADQnQLṨụRJxyeJxIḺc luôn làFjWJoJKỄ một thành trì nvPIAṩghìnBMTjUBYBXxỊ nsRoxvẋăywBZxjFkNḉm khôBCFnPẦng đổ,CBKFIẔ một thànepimWYbDKẃhxSgbHBQẙ trdnHsGqwjṩì bất kheirRṬảxâm phạm, mộtDcgDpgeiiHṌ đoWXuRuLSṝế chtaSMLzaKṚế tGJSOMVYzỄhiêngtjRpNỏ liêng và tNNAQoNiLjCẹhqpnlrDdSJcầầhTJOnMeyfển thánh còn hơn bấlucdoBIgIẕt kì một GtXMeFỖiáoxFYqSṜ hgGjHwSḏội nào. MỗiUVWdMlRḡ họvdOVSḢc vipwRuuTvcvSỰện đeRrunSkpVDḺềuxTbzQwCẐ uy nghKZBVoqPBtḨi hySDQSjjwLẓơn bất kì mGmJiJảộGzasFyḁt Giáo đưCBbDgzỂờLmbIBuPAGḆnYXpBHẺg nàosHXMLlỉ. MQdaEOLxAẑỗFZjfGoChỏi một gbrGYẆiáXMyZhipMḣo viên đều được trọng vọng hơnjmeXulṥ bcWDBKẑất kì mộtSBuLsHqḐ GhWUJỬiSnnVrCṨádIVbsaHYeṝo sZVMIVẼĩ nào. Dù rBMijẊằng ngàysfOKqQZJố nFjoRvYṣay czMQXẽó klsnxXIgḜhông ítYiXPLố học việnhCIwRfở biến cbcNNMrḕhất hoặcShyRṺ sunTNJṓy đồi, hạ mình đểQFOZHCXẄ chiềLtRCXTeỤu chuộng cgfiWJgṧác thếOfZTgjfPḊ lgbBaBZzFḏựcjYdsQQbokqẴ, ví dgoRuPlrẇụ ngNIElKteaODẵay trưsmNXLḰớc mũi lwDTvzTHgẊà KGIkaVEakṬìnhrnnSCGoRbự Ngư của lão KTTsdFḣhoáBxVPvoKṅi đmlcROḱây, nhưng dùkwkhNCấ trongkYvosaJrṣ bjakFxVỢấUbgJhgWột kì mộORIqYMsHbḐt mối quan hệvuPVyoỵ nào,PZPQKCHrSBẨ hxZIvẉọc viện luôn ở chiếu trêyqzvḽnAzGZDrḎ.roUPḕ NếuBZqHlṠ họNZqJHDFṯc vjjKaḎiXwyWmQECqFẮện không nguyện ýOSJoPxNbẴ hvdNNiIKaỲạ mìnhZRXHDLtYspỊ, cJhKHFRḝheRIRLḎả ai bắQhlZnvqmHṃt éRKKrwḠp đượczINySrỹ họBbiVLpẊ.AThYWtrlyẪ

Đừng nói là một Thứ sử như Vương Kiệt có quyền can thiệp vào quyết định bổ nhiệm Sở trưởng Sở Giáo dục hay không, mà một Sở trưởng Sở Giáo dục ở một thành phố trọng điểm như Hải Thành, chỉ cần làm căng, là cả họ nhà Vương Kiệt mất bát cơm như chơi.

Vậy mới nói, Nguyễn Văn Khoái đang từ địa ngục, nhảy tót lên thiên đường. Còn Vương Thành Văn, vô tình có được một đồng minh hùng mạnh.

Mà thahAvỎật raUTaIaṬ, solMFsJDḤ vớpPvtyijbểi những mốiMxzIlQoḎ qugPyNỮacAAmoEAṘn hệ mzaUngnIgTDṜà nfEGxDeSQhểó đang có, NguPdFTcJdhgẼyễn Văn KhoUzHAwSznṸái vẫzXmVTOzsṋn chưdGurdeIcKẂa đượMkYbBSwYẦc tính làewWeVaBPEṌ hùngmwJNẛ mạzksKsỔnh gì… CQdiRfnkxxcṸóJwdlCỦ đcHyIyṸiềMvJnpṺu là nó không bJgRnoxzWqzẎiết, và cũng khôngdnolzAhXzẍ hvtCRhẤề czWXbIeLJuṿó ýOfOHToẢ đrnXAahmkBrẒịHLbBRqjJḰnhsRjhmwIḹ tậtZGIVJeQiPṗn dụngWBUgSiqcḰ.

Vương Kiệt thấy Nguyễn Văn Khoái ra mặt, thì cũng đã nguôi ngoai. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ, chưa kể nghe đồn Vương Thành Văn còn được Trần Phương Linh cưng chiều. Chuyện thằng con trai bị đánh, nếu cứ thế cho qua thì đúng là mất mặt, nhưng nếu vì thế mà làm căng, thì lại càng không hay. Với cách ứng xử tinh tế của lão Khoái, hẳn vẫn có cách để cả 2 bên đều vãn hồi danh dự, giải quyết êm thấm và rút lui an toàn. Ví dụ như, bảo Vương Thành Văn thành tâm xin lỗi 1 cái, sau đó Vương Kiệt lấy tư cách trưởng bối không chấp nhặt chuyện trẻ con đánh nhau, sau đó 2 bên cứ vậy vui vẻ ăn tiệc, vậy là ổn thỏa.

- Ha ha ha, thầy Khoái nói đúng. Những chuyện nhỏ như thế này, không đáng để phá hoại bữa tiệc. Nếu xí xóa được, thì nên xí xóa.

Người ta gọi, đó là đối nhân xử thế. Là cho kẻ khác đường lui.

Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thành Văn chưa bao giờ quan tâm đối nhân xử thế là cái đếch gì.

- Bác xin lỗi cháu đi, sau đó chúng ta coi như xí xóa. À, hình như quỳ xuống xin lỗi thì sẽ xí xóa lỗi lầm dễ dàng hơn đó…

Uỳnhhhh!!!!!!!!

VươnmMcuQṬg KaLblLKṄiệthotVṺ dùSKIcFtṪ gì cũngIPpRcṜ luuNJLGdẠà dòutDCatắng dõASVXRẞi VpunigHlFifṰương tdAqLjMZyGfṦộc. KMfWZPmṖhí lựPaUwyVcTẞc cũnRCBEAFẛg khôngaPwcxwcqNṮ phải ímkirXḃt. Trình độPGIqnNpỏ cũnxXOAiNpRhờg kKcictvYsḾhông pPCyLjVsIvtềhảikfSyrbEYdẝ gà. KkbhrqỞhACNogdvFẆi hắn tức giận, nuebfzIrạóQtcYṾicrXdṮ trờiyzcNJQṢ sụxxJLnxADhmỖp đấtnứwzjhWZMhOuỏt thì csdEBKAxodạhưa tới, nhVqAYqDpẹưng làm rRvemBlCOZpṅunggYEzPVJymkḶ chuyển cbBpssYẼả cqVIcỈái nhà hàng này, khHjKyễông phảiHtgrḽ nóijISuoTmugỶ ngoa. Vì nhHNqfDbdgGSỆà hànaFBokFyhBṳgbWYxZKIrrSẩ đang rMVTMjCYgeQỸungodMWlRtNBẪ chuyểCFsMPḍnjHhvZtKỉ thật sự!

Đến lão Khoái cũng phải toát hết mồ hôi. Lão vẫn chỉ là Thạc sĩ quèn thôi á! Lão tương lai có thể thành ông nọ bà kia, nhưng tối nay lão vẫn chỉ là con tép á! Dù lão được Đàm Đức Vũ tiến cử, thì ngay hiện tại, lão vẫn chưa là cái gì quá quan trọng với người ta á! Bây giờ ngài Thứ sử điên lên rồi, đừng nói là đập nát Vương Thành Văn, tiện tay uýnh cho lão một cái thì người không ra người ngợm không ra ngợm!

Thiên đường còn chưa thấy bóng, địa ngục đã lại gọi về! Đen thì đừng nói mà!

- Lộn xộn bắngIirsSTvsgyẼ nhAGDmMxVMeLỤắnQirguSXCồg cáIGkUTờiFWlKFWKixṼ gQvxELBWḀì đây?!

Đúng lúc căng thẳng này, cứu tinh bước vào.

Hay nói cách khác, đây đúng là cứu tinh, nhưng trong mắt mọi người, là lại thêm một thằng cà chớn.

Trương Minh Quang, quản lý nhân sự chi nhánh Thanh Hải của Vương Triều Kiến Nghiệp.

Cái thằng to không to với ai, bé thì không đến mức bé, thấy đại nhân nổi giận, còn dám vào phá đám?

Quang không nao núng gì trước khí thế phô trương của Vương Kiệt. Hắn cũng không ra bất kì hành động hay lời nói nào khác. Hắn chỉ vỗ vai thằng Văn một cái, vừa nheo mắt nhìn Vương Kiệt với vẻ khinh khỉnh.

Cái nhìn bằng nửa con mắt này, khiến Vương Kiệt ngay lập tức co vòi. Toàn bộ sát khí lão vừa toát ra, thu rụt lại không khác gì con rùa thu 4 chân.

ĂElkbJṍn trônglPxgZwHặ nồifQgOZDGgWAỹ ngồdFaTsTomẳi trôngnSRKxmZaMeḵ hGGqnAMZṊướkaecdFtṸng. NXXsiLcỈgưVfihvPfịời nYKdSslycUẵgoWDnLPṩài tất nhioPDWblTẄêedyKcSMoỌnBAOSẺ khCJHRmVxỪông biết Trương Minh QuaKDLJWiiẅng lMuvFbxṌà ai, nhưng Vương KifwmbDHOOhḹệntlBFpṸtuVXAẳ là kẻ kRKsuGoaoẩiếm hạt cơm rOwNPgXẪơi vãicủZOdLTVMidzṾa Vương tộc, chẳSsXfcFqḃng lẽ còn không bkyAorZyVaẽiết pjpVhrsLỈhả hệ nhàbHyMFvpopqṍ mìjgIaaLceṐnhsTpwzsZICKṸ đnmyyyzbṉể còn nhìn trước nhìn sau.NRHWgAẨ VUGOTLzeiHFỸương MYnzpQFyFfBằinh QuangpJmwJSYFxễ, cSeMSwNḻofLCQbWIzẐn trai củGvDWIHaḸa VươngtERuZTuiṫ TuyếjghiJIKFQLềt Trinh, cháu ngoạmYmUtối của Tiên ĐếGHhvuứ, tVAWeZpRRMỡrựcHfwPử hệ dòng chínhDGiNLRgḆ còn cheHyragmvkQṋưaIEJPesPaṧ nóRdooIqṪi, sQVqBPoMḹo theoVmEVyUṼ gijZQaNzOxBḶa phả, cũng thuộc hAXwFỸàng chú bQytSoISNTṌác củsXPWoxḓa VươnEqluPặg KiệtlfiwtDuEḳ! Kẻ ăpxgbrRjGḗn bám nhWbGIvbầư VzkMXDoqqẆương KfhjmJDDẨiệt, còn dám thái độ với dòng chính, thìYFsLẅ chỉ cHaCCyoOCḤóslZHNDtXỾ thể là crpIHKṗhktRfWhoUṀê chén cnnhwḈơm củadVpHXḵ mình qOIaBṤuá tqBxgtṁo.RUIdkksḏ

Cái vỗ vai Vương Thành Văn, lại ngụ ý rất nhiều điều.

Vương Kiệt tạm thời còn không hiểu hết ngụ ý của Quang. Nhưng hắn biết, lần này muốn êm ấm rút lui, là chuyện không thể nữa rồi. Chỉ vì thằng con trời đánh mà thằng bố mang về biết bao nhiêu là tai họa. Giờ muốn hóa dữ thành lành, chỉ có thể quăng đi cái tự ái chết tiệt của mình.

-sNLGṹ AEWDCỵnh KiwfYNzỪệt, anh bìnhNBCkMtCGZẖ tĩnVidOGAGchCềhdqIrKwVḛ lại rồuGJXửiBWPSPSmṈ tSBRfbhgRHVḸhifpowṞì tốt…

Lão Khoái vừa thấy sát khí của Vương Kiệt không còn, định lên tiếng hòa giải, ai ngờ vừa cất lời, Vương Kiệt đã thụp xuống đất.

Hắn… quỳ! Thứ sử Vương Kiệt thật sự đã quỳ!