Chú bán tò he đầu ngõ đây mà. Lâu rồi mới thấy lại chú. Cứ tưởng chú dọn hàng chuyển đi nơi khác rồi.
Hoàng Bích Thanh đưa tay lau nước mắt, cố gắng tươi cười nói.
- Người ta đi mãi rồi lại về chỗ cũ mà thôi. Thế giới này rất tròn mà.
- A ha, cứ như chú vừa đi vòng quanh thế giới về ấy nhỉ?
- Em đâu dám. Nhưng em đúng là vừa đi một vòng thật. Một vòng nhân sinh.
- Một vòng nhân sinh? Nghe có vẻ còn rộng lớn hơn cả thế giới nữa ấy nhỉ?
- Em nói dối chị làm gì chứ?
Nói rồi, anh ta chỉ vào quầy tò he trước mặt. Có 6 con tò he đang được cắm trên giá.
Hoàng Bích Thanh cười.
- Trời, thần, người, súc sinh, ngạ quỷ, và địa ngục. Là Lục đạo luân hồi sao? Chị không nghĩ em lại tin vào Phật giáo.
- Phật giáo hay không Phật giáo, cũng không khác gì nhau. Đời người, rồi đều sẽ phải đi hết một vòng của buồn vui đau khổ.
- Này chú em, chú năm nay bao tuổi mà triết lý như ông cụ non thế?
- Em 28. Nhưng em đã nhìn thấy thứ mà rất nhiều người không thể thấy.
Nói rồi, anh ta giơ 2 ngón tay chỉ lên cặp mắt trắng đục của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chị Thanh thấy cảnh này, chỉ phì cười.
- Chú em vui tính thật đó. Chú làm chị vui hơn nhiều rồi. Cám ơn chú nha!
- Chị về sao?
- Ừm. Còn mua ít đồ ăn lên thăm thằng Văn nữa.
- Mưa cũng tạnh rồi.
- Ừa. Mà sao chú biết?
- Tiếng mưa đã ngớt rồi.
Mưa đã ngớt. Nắng cũng lên. Hết những ngày mưa, rồi sẽ tới ngày nắng. Hết mùa đông, lại tới mùa xuân. Những nỗi buồn trong năm cũ, hãy để nó trôi qua. Vì năm mới, lại là những điều chưa thể biết trước.
- Chú em tên là gì ấy nhỉ?
- Em tên là Thiên. Mà kia có phải điện thoại của chị không? - Thiên đột ngột chỉ tay ra ngoài đường.
- Ơ đúng rồi. Chết thật! Chị làm rơi từ lúc nào! Mà nãy giờ chắc ngấm nước mưa hết rồi! Mà… tại sao em biết?
Chị quay lại nhìn Thiên, thì cậu ta đã biến mất từ khi nào.
Quay lại phía ngoài đường, chiếc điện thoại cũng không còn.
Chị sờ tay vào túi, đúng là điện thoại của chị đã mất rồi.
Chị chép miệng. Ngày hôm nay toàn những chuyện kì lạ. Nhưng chị đã hết buồn rồi. Có cái điện thoại mà thôi, mua mới là được. Chị còn phải đi thăm thằng Văn.
Buổi sáng trong bệnh viện đến cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp nơi. Văn thức dậy thật sớm. Giờ mới có 5h sáng. Mẹ nó đã về từ tối qua. Nhà hàng đã đóng cửa để chuẩn bị cho Tết đến.
Hôm nay là ngày cúng ông Táo.
Người Bắc Hà không cúng ngày này, vậy nên hôm nay các học sinh Giang Hạ chuẩn bị đồ đạc để về nước. Đến sự kiện lần này, có đơn thuần chỉ là giao lưu, có người đi cho biết, lại có người đi vì mục đích riêng. Mà hầu hết đều đã đạt được ước nguyện.
Nguyễn Thanh Phong có nói hôm nay sẽ tới chào tạm biệt Văn. Chả biết ai mách cho hắn lễ nghi này.
Phòng bệnh của Văn khá là đàng hoàng, dù chưa phải là phòng VIP. Có lẽ là do ba của Linh cảm kích những gì nó làm, viện phí cũng là do ông ấy trả.
Người nằm cạnh nó còn chưa dậy, đang ú ớ cái gì. Văn khẽ khàng ngồi dậy, hơi đau một chút vì cái tay bó bột, nó lần mò đôi dép tổ ong, đi ra khỏi phòng.
Bệnh viện thành phố có một cái sân không quá rộng, nhưng cũng đủ để người bệnh ra ngoài hít thở không khí. Nếu được, Văn muốn chạy bộ. Ngày nào nó cũng phải duy trì chế độ luyện tập, vì đã thành thói quen rồi. Nhưng hôm nay nó vẫn chưa hồi phục đủ.
Một mình làm loạn cả Giải đấu, liên tục thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau đó lại bay tới mấy chục cây số, lại không chút nghỉ ngơi mà dò dẫm giữa nơi nguy hiểm, đến voi còn kiệt sức nữa là người. Nhưng sau một ngày truyền nước, và một bữa cơm do mẹ mang tới, nó thấy chẳng còn chút mệt mỏi nào. Chỉ là cơ thể vẫn còn bải lải chưa lấy lại được toàn bộ sức lực.
Anh Quang nói với nó, bữa cơm mà nó ăn, toàn là cao lương mỹ vị mà nó cả đời chưa chắc đã được ăn. Nó hỏi là sao ông anh hào phóng như vậy, anh ta chỉ nói, đều là Trần Thịnh bỏ tiền ra để đền ơn.
Văn cứ nghĩ mẹ nó sẽ mắng nó nhiều lắm, thậm chí còn đè nó ra vụt cho vài roi, bất chấp tình trạng sức khỏe của nó thế nào. Nhưng mẹ nó chẳng nói gì. Mắt mẹ nhìn nó như có điều muốn nói, mà lại thôi.
Văn đi dạo vài vòng quanh khuôn viên bệnh viện. Nó biết vừa rồi nó có làm vài điều không được đúng đắn. Ví dụ như đấm Vũ Hải Hùng, rồi đánh Vũ Hải Phong. Thật lòng nó không biết vì sao lúc đó mình lại nhè Vũ Hải Phong ra để mà đánh nữa, đơn giản là vì trút giận, hay vì nguyên nhân nào khác? Vì khoảnh khắc ấy đã qua rồi, nên khi cố nhớ lại, Văn cũng không rõ. Còn đánh Vương Thế Kiệt đến tàn phế, nó cảm thấy là hoàn toàn hợp lý.
Không biết Vũ Hải Phong có nằm cùng bệnh viện này không, nếu được, nó cần đi xin lỗi.
- Nè! Nè!
Tiếng gọi từ phía trên khiến nó ngẩng đầu lên. Là Linh. Cô bé tay vẫn còn cắm ống truyền nước, đang vẫy vẫy nó.
- Lên đưa mình xuống sân với!
Linh bị suy nhược cơ thể khá nghiêm trọng, thể trạng lại yếu sẵn, không phải chỉ vài bữa tẩm bổ là có thể hồi phục. Cô bé tạm thời phải ngồi xe lăn.
Lúc Văn lên phòng, nó gặp Trần Thịnh. Đây là lần đầu tiên nó đối mặt với ông ta. Đối với nó, bố của bạn mình, thì cũng không khác gì ông chú Phùng Huyết Linh, bố thằng Cường.
Trần Thịnh không còn giữ vẻ cao ngạo thường ngày, mà chào hỏi thằng Văn với thái độ vô cùng biết ơn và trìu mến. Lúc nó nói nó lên đưa Linh xuống đi dạo, ông ta khẽ cau mày một chút, như cái cách mà mọi ông bố có con gái được rủ đi chơi, nhưng sau đó, ông gật đầu đồng ý. Ông nói ông còn về có việc, và lúc đi qua thằng Văn, ông còn ghé tai nó nói thầm.
- Chuyện Vũ Hải Phong, chú có chút quan hệ với Vũ Minh Kiệt, có thể nói đỡ cho cháu. Nhưng còn Thứ sử Vương Kiệt, bố thằng Vương Thế Kiệt, thì hơi khó một chút. Có gì để hôm nào chú sắp xếp lịch rồi dẫn cháu đi xin lỗi ông ta…
Văn chỉ ngây thơ đáp lại, giọng không to, nhưng cũng chả bé.
- Không đâu chú ơi. Ông ấy phải đến xin lỗi cháu mới đúng chứ?
- Hả?! Vì sao?
- Vì con ông ấy muốn làm hại cháu! Cháu chỉ tự vệ mà thôi.
- Khục khục!
Ngồi trên giường, Linh húng hắng cố nhịn cười. Trần Thịnh hết nhìn con gái mình, rồi nhìn Văn, vẻ mặt khó hiểu tột cùng. Ông ta khẽ lắc đầu, sau đó vẫy tay chào con gái, đi mất.
- Tại sao ai cũng nói với tớ câu như vậy nhỉ? - Văn quay qua hỏi Linh.
- Chịu. Đi mà hỏi bọn họ ấy. - Linh nhún vai. Cô bé từ lâu đã từ bỏ việc thông não cho thằng này rồi.