Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 330: Những ngày mưa dài (Phần 2)




Thưa thầy, chúng ta trở về được rồi chứ?

Triệu Thiên Trúc bây giờ mới ra mặt.

- Thiên Trúc này. Cầm được Tỳ Bà Cầm trong tay, ta mới nhận ra, nó đã có chủ nhân rồi.

- Là hậu duệ của họ Hoàng ạ?

- Không phải. Con có nhớ, Hoàng Bích Như từng bước lên sàn đấu này rồi chứ? Vào ngày khai mạc. Nếu thật sự con bé là người thừa kế Tỳ Bà Cầm, thì dị tượng đã nổi lên. Ngày hôm đó, không hề có chút dị tượng nào. Rồi khi giải đấu diễn ra, tất cả những kẻ từng bước lên sàn đấu này, đều không dẫn tới phản ứng của Tỳ Bà Cầm.

- Con nghe nói, Thánh Nữ là người sở hữu Thần Khí này.

- Có lẽ đúng vậy. Nếu không có cô ta, Tỳ Bà Cầm cũng không thể phát huy vai trò của nó.

- Giờ mọi chuyện đã tạm giải quyết xong, chúng ta về nước được chưa ạ?

- Ừm. Ngày mai ta còn có chút việc cần làm tại nơi đây. Con cứ lo liệu chuyện chuẩn bị ra về đi. Mấy vụ tiệc tùng với phía Hải Thành nữa, con cũng lo được phải không?

- Vâng, thầy cứ giao cho con.

Triệu Thiên Trúc đi rồi, Hà Chí Thương lại ngẩng đầu nhìn trời. Không trăng không sao. Không khí lại ẩm thấp. Ngày mai hẳn là có mưa lớn.
Áp thấp từ Long Thành, rốt cuộc đã thổi tới Hải Thành. Áp thấp đã trút hết mưa trên đường nó đi qua, nhưng lại gặp không khí vừa ẩm vừa lạnh của Hải Thành, lại tiếp tục gây mưa.

Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng 12, mưa dầm dề tầm tã.

Một nghĩa trang từ lâu không được tu bổ, cỏ mọc um tùm, những nấm mộ đắp bằng đất lụp xụp, trong cơn mưa lại càng tỏ rõ vẻ hắt hiu.

Hà Chí Thương một tay cầm ô, một tay ôm theo một bó hoa, kèm một cây trống đồ chơi, bước chậm rãi tới một khu vực trống trải. Nơi đây chỉ có 2 cái bia mộ đã mờ, một lớn một nhỏ, đặt cạnh nhau.

Hắn cúi xuống, đặt bó hoa lên trước bia mộ lớn, và cây trống lên trước ngôi mộ nhỏ.

Sau đó, hắn rút ra một bó hương, một bao diêm, và vừa lom khom ngồi xổm trên nền đất ướt, vừa cố xoay xở để châm lửa.

- Cần em giúp chứ?

Hà Chí Thương có chút bất ngờ, nhưng với trình độ của hắn, không đến mức giật mình. Hắn khẽ gật đầu. Người phụ nữ phía sau cũng ngồi xuống cạnh hắn, giơ cánh tay xanh xao đón lấy bó hương.

Hà Chí Thương loay hoay đánh diêm mấy lần. Diêm ẩm không bắt được lửa.

- Anh còn cần tới diêm hay sao?

Người phụ nữ ấy mỉa mai hỏi. Đúng là với trình độ của hắn, chỉ cần búng tay một cái, đừng nói là một ngọn lửa, mà đốt cháy cả một khu rừng cũng là chuyện dễ dàng.

- Muốn thể hiện lòng thành, không thể hời hợt như vậy được. Bích Thanh, em hẳn phải mang bật lửa chứ?

Người đối diện hắn, đúng là Hoàng Bích Thanh. Chị lấy trong cái túi nilong mang theo một cái bật lửa, đưa cho hắn.

Hương đã bén lửa, khói hương bay bay trong mưa lạnh, khiến người ta khoan khoái thêm chút nào.

- Thời tiết bất thường thế này, cứ ngỡ như tiết thanh minh ấy nhỉ?

Hà Chí Thương chia đôi bó hương, đứng dậy, khẽ cười một cái. Sau đó, hắn nghiêm mặt lại, đứng thẳng, giơ bó hương ngang trán, lầm rầm khấn vái vài câu chú.

Chị Thanh cũng làm theo.

Xa xa, một ngôi chùa vẳng lại tiếng chuông, hòa cùng lời khấn vái, cuối cùng tan vào trong không gian tịch lặng.

Hà Chí Thương cắm bó nhang lên trước hai ngôi mộ, còn Hoàng Bích Thanh cầm hương cắm cho những ngôi mộ xung quanh. Những ngôi mộ ấy cũng hiu quạnh từ lâu, không người hương khói, chỉ còn lại vái cái chân hương lẻ loi.

Cái chết, luôn hiu quạnh như vậy. Vì những người còn sống, quá bận rộn với dương thế.

Hoàng Bích Thanh và Hà Chí Thương, đều là những Tâm Linh Sư trình độ cao, xuất thân Bắc Hà, bọn họ đều nhìn thấy những oan hồn phiêu dạt trên bầu trời khu nghĩa địa. Những oan hồn không còn hình dạng, không còn danh tính, cứ như vậy trở thành một phần của trời đất, hòa vào thứ vũ trụ vô hình.

Cả hai lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh ấy, tiếng mưa rơi lộp bộp lên 2 chiếc ô, rơi lộp bộp lên cây cỏ cuối đông.

- Bích Như vẫn khỏe chứ?

Chị Thanh là người đầu tiên phá tan sự trầm mặc.

Hà Chí Thương như nhớ tới điều gì, phì cười.

- Con bé không qua thăm chị nó à? Ấy thế mà trước khi khởi hành nó háo hức lắm.

- Con bé vẫn còn trẻ con mà. Nó còn coi em là chị gái nó, vậy là được rồi.

- Hẳn nó còn ấm ức, chuyện em lấy con tắc kè kia làm chồng.

Nói tới đây, dường như cả hai lại không còn gì để nói. Lại là sự trầm mặc. Mưa vẫn rơi lộp bộp.

- Bác vẫn khỏe chứ? - Chị Thanh lại hỏi.

- Vẫn khỏe. Già cả rồi, răng tóc cũng rụng gần hết, nhưng vẫn ra dáng Hoàng Thái Hậu lắm. Cứ 2 ngày lại đòi đi spa một lần.

Chị Thanh phì cười.

- Không biết lúc bác đi spa, đám nhân viên gội đầu nghĩ sao nhỉ?

- Có nghĩ sao cũng không dám nói, bay đầu như chơi ấy.

- Vậy còn song thân của em?

- Cậu mợ vẫn khỏe. Phòng của em vẫn giữ lại y như ngày trước. Hai cụ đến giờ vẫn chưa biết rằng em vẫn còn sống.

- … Chuyện này, để họ nghĩ vậy thì tốt hơn.

Lại là sự im lặng. Tuần hương đã cháy hơn nửa.

- Em hoàn toàn có thể mang thằng Văn trở về Bắc Hà. Anh biết em đang buồn phiền vì tính cách bạo lực bẩm sinh của thằng bé. Mảnh đất Bắc Hà có thể thuần dưỡng được thứ tính cách ấy.

Câu nói này, như chạm vào nỗi u uẩn của chị Thanh. Chuyện thằng Văn làm loạn ở Giải đấu, làm sao chị không nghe tới chứ. Nhưng chị chỉ lắc đầu.

- Đưa thằng Văn về lại Bắc Hà, anh lấy gì đảm bảo, anh sẽ không đem nó ra làm con bài chính trị?

Hà Chí Thương trầm ngâm.

- Không có. Không có cách nào. Với thân phận của thằng bé, dù anh có là đế vương Bắc Hà, cũng không thể nào đảm bảo với em được. Nhưng để nó ở lại Đại Nam, thì có khác gì chứ? Em nghĩ Vương Vũ Hoành sẽ thả nó tự do tự tại hay sao?

Lần này lại tới lượt Hoàng Bích Thanh im lặng.

Hương đã cháy hết. Hà Chí Thương lấy ra một xấp giấy mã, châm lửa đốt. Tàn giấy cháy thật to, bất chấp cơn mưa đang cố vùi dập, sau đó bay lên không trung, bị mưa dội ướt, lại lả tả rơi xuống đất, hòa thành một dòng nước đen, hòa vào đất.

Chị Thanh lấy ra một chai rượu nếp, tưới ướt đẫm xuống dòng nước đen ấy, vừa lầm rầm nói.

- Linh khí bay lên trời, tro bụi lại hòa xuống đất. Người chết trở về với hư vô, kẻ sống phải gánh theo quả nghiệp cho cả người đã chết. - Rồi chị lại nói với hắn - Bằng mọi giá, em không thể để thằng Văn đi vào con đường của cha nó.

- Bất cứ khi nào cần sự giúp đỡ, hãy liên lạc với anh. Anh sẽ cố gắng giúp đỡ bằng tất cả sức mình.

Chị Thanh quay lại nhìn hắn, một cái nhìn vừa có thắc mắc, vừa có chút mỉa mai.

- Với tư cách là đế vương Bắc Hà, hay là với tư cách anh họ em?

- Cả hai.

Bích Thanh không đáp. Trời vẫn mưa tầm tã. Hà Chí Thương chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ xanh xao của cô gái ấy, trong lòng dâng lên vạn nỗi niềm mà không biết diễn tả.

- Giá như, chúng ta vẫn mãi như thời thơ ấu thì tốt biết mấy?

Chị Thanh không trả lời, vì câu hỏi này thực chất chỉ là một lời than vãn vô thưởng vô phạt. Ai chả biết, thời gian không chờ đợi một ai.

Chị cúi xuống, khẽ đưa những ngón tay gầy vuốt lên chiếc bia đá nhỏ, trong mắt dâng lên vàn nỗi cay đắng.

- Anh có biết, vì sao em biết anh đã tới Hải Thành không?

- Anh cũng đang thắc mắc đây.

- Ngày sinh của thằng Văn trên giấy khai sinh, là ngày 31/5, chứ không phải mùng 1/6 đâu. Đến Vũ Hoành còn không biết điều này. Người biết tới ngày tháng này, chỉ có thể là anh.

- Ra vậy. Bảo sao Triệu Thiên Trúc bấm tử vi thằng bé, lại ra một lá tử vi an nhàn bình dị như vậy.

Chị Thanh đã đứng dậy.

- Tử vi chỉ là những kiến thức trên giấy. Số phận con người, là do chính con người tạo nên.

- Em vẫn tin rằng có thể kháng cự lại Thiên Mệnh?

- Rồi sẽ có ngày, em cho anh thấy điều đó.
Bóng nàng đã biến mất trong màn mưa, y như 12 năm về trước. Hà Chí Thương chỉ có thể khẽ thở dài. Hoàng tộc Bắc Hà cho phép kết hôn giữa anh chị em họ, nhưng 12 năm trước, cũng vì một lần tranh cãi này, mà hắn hiểu, hắn và Bích Thanh, không thể nào đến được với nhau.

Nên thuận theo Thiên Mệnh, hay nên kháng cự lại nó?
Mưa rơi. Đường về phủ trắng xóa bởi màn mưa. Cũng bởi nước mắt.

Đứng trước người khác, chị không thể bộc lộ ra sự yếu đuối của mình. Nhưng khi chỉ còn một mình, chị lại không thể kìm được nước mắt.

Bao nhiêu nỗ lực của chị để dạy dỗ thằng Văn, để cho nó biết yêu biết ghét, biết đúng biết sai, biết đồng cảm cùng người khác, rốt cuộc chỉ cần một lần tức giận, thằng bé lại bộc lộ ra thứ bản tính vốn có của mình.

Điên cuồng, tàn nhẫn, sẵn sàng đạp tất cả kẻ khác xuống để đạt được mục đích của bản thân.

Có những kẻ dù muốn cũng không làm được như vậy, vì bọn họ không có năng lực. Nhưng đối với chị, thứ tài năng này, lại là một lời nguyền.

Bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn, cuối cùng còn lại gì chứ?

Vương Vũ Hoành ngày đó, cũng vì chị mà trở nên điên cuồng, vì chị mà trở nên mạnh mẽ vô địch. Nhưng sau cùng, hắn đạt được điều gì chứ? Cuộc sống đế vương cô độc ấy, có phải là điều hắn mong muốn hay không?

Đường về thật sự rất dài. Và lạc lối.

Con đường ra nghĩa trang mà chị đã từng đi suốt 10 năm nay, giờ chị còn chẳng phân biệt được đâu là lối về.

Chị chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Chị chưa từng khóc trước mặt thằng Văn. Chưa từng khóc trước mặt Phạm Tố Uyên. Cũng đừng nói tới lũ vô tâm như Vương Vũ Hoành, như Hà Chí Thương. Và cũng lâu lắm rồi, chị không khóc một mình. Những lúc thằng Văn học hành dốt nát, lại lười biếng, chị chỉ tức giận mà thôi. Nhưng lúc này, khi thằng Văn bắt đầu bộc lộ thiên phú của mình, bộc lộ tài năng của mình, lại là lúc chị cảm thấy bất lực nhất.

Mưa gió như đánh chị trôi dạt vào một cái mái tôn đã cũ. Mưa rơi rào rào trên mái tôn gỉ sắt. Chị tựa lưng vào bờ tường rêu phủ, gục xuống khóc nức nở.

- Giai nhân rơi lệ, đúng là cảnh đau lòng nhất trên đời. Thật may, ta đã mù, chẳng phải nhìn cảnh tượng buồn bã ấy. Ai daa…

Hoàng Bích Thanh giật mình ngẩng đầu dậy, chỉ thấy ngồi đó từ bao giờ, một anh mù đang ngồi nặn tò he.