Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 190: Mảnh đất linh hồn




Một lính mới tò te, vừa vào nghề báo, đã quay được Nam Đế, đã phỏng vấn được cả Bắc Hoàng lẫn Vô Diện. Đây là một tin tức vô cùng động trời, ít nhất là trong làng báo ở Đại Nam.

Người ta đua nhau hỏi ông tổng biên tập báo Cộng đồng, Hữu Thành là “thằng” nào mà giỏi như vậy.

Bài phỏng vấn Bắc Hoàng đã thu được khá nhiều tiếng vang, nhưng bài phỏng vấn độc quyền Kumo Sasaki còn tạo nên cơn sốt chưa từng có.

Báo cộng đồng bán chạy như tôm tươi.

Nguyên nhân rất đơn giản, bộ phim mới nhất của Sasaki, còn chưa có bất kì nguồn thông tin nào được lộ ra ngoài. Bài phỏng vấn này không chỉ hé lộ những thông tin đầu tiên, mà còn từ chính nhà sản xuất, kiêm đạo diễn, kiêm diễn viên chính.

Bài phỏng vấn đặt ra câu hỏi đầu tiên, vì sao Sasaki lại tới Bắc Hà. Là để thoả thuận về việc được chiếu phim tại vùng lãnh thổ này. Chính vì tin tức này, mà bài viết này được vô số các tờ báo tại Bắc Hà dịch lại, và cũng được dân chúng Bắc Hà đổ xô đi mua.

Các câu hỏi tiếp theo, nhằm vào nội dung bộ phim. Sasaki cũng đã vui lòng hé lộ những tin tức mới nhất.

Bộ phim lần này, hắn sẽ không đóng vai diễn cũ nữa, mà sẽ hoá trang thành một nhân vật vô cùng khác biệt. Bộ phim sẽ xoay quanh một vụ án, và người xem sẽ phải đồng hành cùng quá trình phá án, phán đoán ra xem thủ phạm là ai, và Sasaki đang thủ vai nào.

Một mô tuýp mới lạ như vậy lập tức thu hút rất nhiều sự quan tâm và thảo luận. Mọi người chỉ hận bài phỏng vấn này không đủ dài, không đủ thính để đớp. Tất cả những con dân trên khắp thế giới bắt đầu chờ ngóng và hít hà từng tin tức mới nhất về bộ phim.

Tổng biên tập cũng sốt ruột nhắn tin cho Hữu Thành, hỏi hắn còn tư liệu phỏng vấn không, còn có thể viết thêm 1 bài nữa hay không? Vì giờ bài phỏng vấn của hắn như liều thuốc cho đám con nghiện mất rồi. Ẩn bản của báo Cộng đồng cũng đạt tới những con số kỉ lục.

Hữu Thành gửi mail trả lời, hắn còn đủ tư liệu để viết thêm 10 bài nữa, đủ đăng trong suốt 3 tháng liền. Nhưng hắn muốn giữ bí mật về loạt bài viết, nên hắn sẽ gửi dần dần.

Tổng biên tập đọc được lời phản hồi này, lập tức sung sướng mất ăn mất ngủ. Hữu Thành, hoá ra không hề ngu ngơ đần độn như lão vẫn nghĩ. Thằng này là thiên tài báo chí nghìn năm có một. Bởi hắn không chỉ khiến đám độc giả thèm thuồng, hắn cũng khiến lão mắc nghiện. Giờ lão sẽ phải mòn mỏi chờ đợi từng bản thảo mà tên này gửi về.
- Như vậy được chứ? - Hữu Thành vừa bấm gửi mail, vừa quay sang hỏi.

- Hoàn hảo. - Kumo Sasaki gật gù hài lòng. - Ngươi phải học cách biến công chúng thành những con nghiện, còn ngươi là người phát thuốc. Phát từ từ từng liều một, để chúng giành giật, hít hà, để chúng nó còn tôn sùng ngươi.

Hữu Thành gật gù. Kumo Sasaki, quả nhiên là ông trùm truyền thông. Tên này có niềm đam mê tột độ với showbiz, với giải trí, với sự nổi tiếng.

- Cám ơn Ngài.

Hữu Thành chân thành cúi đầu cảm tạ. Dù hắn từ chối đi theo vị Chí Tôn này để làm việc, nhưng từ ông ta, hắn đã học được rất nhiều thứ. Hai ngày phỏng vấn riêng, đối với hắn, là cả một lần nhân sinh thay đổi.

- Ngươi tên là Hữu Thành phải không? Vượt rating ta được một lần, đã có thể coi là một thành tựu để đời. Nhưng ngươi có hài lòng với thành tựu đó không?

Hữu Thành băn khoăn. Hắn còn không hề mong muốn sẽ vượt rating, hay đạt được bất kì giải thưởng nào.

Sasaki lại nói tiếp.

- Truyền thông là thứ quyền lực lớn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Tiểu Hà nói cũng đúng, truyền thông cũng là một công cụ để nhào nặn nhân tâm. Nắm được nhân tâm của cả thế giới, cũng có thể biến chuyển Thiên Mệnh. Rồi sẽ có lúc, ý chí cá nhân của ngươi sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé trước ý chí của thế giới, nhưng nếu ngươi nắm trong tay một đế chế truyền thông, ý chí của ngươi, cũng chính là ý chí của thế giới.

- Một... đế chế truyền thông sao?

- Đúng vậy. Một đế chế còn hùng mạnh hơn cả Fusan Entertainment của ta, ngươi không tham vọng điều đó sao?

Hữu Thành chầm chậm lắc đầu. Hắn chưa từng cảm nhận thấy, ý chí nhỏ nhoi của mình, có thể gây nên ảnh hưởng gì tới thế giới.

- Cứ suy nghĩ đi. Nếu có duyên, lại gặp lại.

Nói rồi, Kumo Sasaki bước ra khỏi cửa. Hữu Thành chợt muốn đuổi theo, khi hắn bước ra cửa, hắn đã không còn thấy vị Chí Tôn kia đâu nữa.

Nếu có duyên, lại gặp lại.
Khi Hữu Thành trở về quán trọ với hội lái buôn, mọi người chợt vây quanh hắn trầm trồ hâm mộ. Những bài báo tiếng Đại Nam của Hữu Thành, đã được dịch đầy sang tiếng Bắc Hà rồi.

Hắn chỉ ngượng ngùng đáp lại tất cả.

Mọi người hỏi han hắn chán chê, rồi mới rủ hắn đi chơi phố.

Bởi đêm nay, là một đêm vô cùng đặc biệt.

Mùng 9 tháng 9, ngày Trùng Cửu. Người Bắc Hà đón ngày lễ này rất lớn, và tuỳ vào phong tục mỗi nơi mỗi khác.

Ở Thuỷ Hành Kinh, ngày Trùng Cửu có một ý nghĩa rất khác biệt.

Đây là ngày Linh Thể tầng Vô thức giao hoà cùng với thế giới thực.
Mọi công trình tại Thuỷ Hành Kinh được xây dựng bằng một loại vật liệu đặc biệt, một loại gạch đất nung, làm từ đất bên dòng Mẫu Hà.

Bờ Bắc dòng Mẫu Hà thấm đẫm linh khí, vì vậy loại gạch đất nung này cũng ẩn chứa rất nhiều Linh lực.

Hữu Thành dạo bước theo đoàn lái buôn, hoà vào con phố tấp nập. Từng dãy đèn lồng được treo dọc theo các con phố. nam thanh nữ tú, tài tử giai nhân đổ xô ra đường, trong những bộ áo quần lộng lẫy.

Bất chợt, mọi con phố đều thổi tắt đèn lồng.

Tiếng ồ vang lên khắp nơi.

Cả Thuỷ Hành Kinh giờ tối đen như mực, chỉ còn ánh lóng lánh từ mặt nước hắt lên.

Bất chợt, từng đốm sáng dần xuất hiện, trên những mái nhà. Từng viên gạch ngói giờ đang phát sáng. Tiếp đó, là từng bước tường, từng cây cột, lan tới từng ngôi nhà. Tất cả những ngôi nhà đều đang phát sáng.

Nhìn qua bờ sông, thấy những cây cầu lớn cũng đang phát nên ánh sáng rực rỡ, rọi bóng xuống dòng sông.

Tất cả các công trình kiến trúc, từ đền, chùa, tháp..., đều đang phát sáng.

Một khung cảnh tuyệt đẹp.

Những đốm sáng ấy, dần dần bay lên cao.

- Anh thấy chứ? Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Bắc Hà và Đại Nam. Đây là mảnh đất linh hồn. Ở nơi này, Linh Thể có thể giao thoa với thế giới loài người, tất cả đạt tới một độ hài hoà tuyệt mĩ. Những đốm sáng mà anh nhìn thấy, chính là những Linh Thể ở tầng sâu Vô thức. Bọn họ không hề e ngại thế giới loài người, mà con người Bắc Hà, cũng không e sợ bọn họ.

Tất cả những đốm sáng dần bay lên cao, chi chít trên bầu trời đêm, như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao.

- Giờ anh đã hiểu, vì sao người Bắc Hà lại coi mỗi ngôi sao trên trời, như một vong linh đã qua đời chưa? Người Bắc Hà không sống đơn độc ở thì hiện tại, chúng tôi giữ chặt mối liên kết với quá khứ, gìn giữ những nét văn hoá của tiền nhân. Tôi biết, người Đại Nam thích nhìn về tương lai nhiều hơn. Là một người con lai, tôi cũng không chê trách bất cứ nền văn hoá nào, nhưng tôi nghĩ, nếu hai đất nước có thể hoà hợp với nhau hơn, và chịu khó học hỏi từ nhau, thì tốt biết bao.

Mảnh đất linh hồn? Cái tên này nghe thật thơ mộng. Như trong một câu chuyện cổ tích. Không biết, trên bờ Nam của dòng Mẫu Hà, cũng đã từng có linh khí nồng đậm như vậy chăng? Liệu người Đại Nam, cũng từng sống hài hoà cùng cõi tâm linh như vậy chăng?

Một lục địa, chia làm hai Đế quốc. Một Đế quốc hướng về phía trước, một Đế quốc nhìn về phía sau. Hoàng nói đúng, không có nền văn hoá nào là tốt, nền văn hoá nào là xấu. Chỉ là nếu có thể giao hoà được chúng lại với nhau, thật tốt biết bao.

Bất chợt, dị biến trên bầu trời xảy ra. Hàng ngàn đốm sáng bỗng nhiên chuyển động điên cuồng, xoay tròn, tụ tập lại, và kết thành một bóng hình sáng loà.

Biến dị này khiến toàn bộ người dân Bắc Hà cảm thấy kinh ngạc, nên Hữu Thành biết, đây không phải là chuyện thường xảy ra.

Bằng bản năng phóng viên của mình, hắn rút ra chiếc máy ảnh, bật kết nối không dây, lia thẳng lên bầu trời.

Trên bầu trời, hàng ngàn đốm sáng đã kết đọng lại, thành... một con chim khổng lồ.

Bên cạnh hắn, Hoàng như đang hét lên.

- Là... là... Hoả Phụng!