Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 188: Khách của Bắc Hoàng




Tập múa ở đây, là tập múa thật. Không có chút gì là đen tối không phù hợp lứa tuổi. Mà Lý Thanh Long không biết vì sao, bị Cầm Dạ Nguyệt dụ dỗ vào đội múa.

Hội thao thành phố sắp tới, khách tới dự rất đông. Mà đây cũng là dịp để học sinh các trường trổ tài kinh doanh dịch vụ và tổ chức sự kiện.

Cầm Dạ Nguyệt và câu lạc bộ múa sẽ đại diện cho Kình Ngư tổ chức các tiết mục văn nghệ. Các thế lực khác cũng đang tất bật chuẩn bị cho các kế hoạch kinh doanh sắp tới.

- Nhóc Văn này thân thủ cũng khá lắm, cho nó vào đội múa luôn đi.

Lý Thanh Long thấy Văn xen vào, rất muốn kéo thằng này xuống vũng bùn với mình. Đường đường là nam nhi đại trượng phu, còn là Tứ Đại Thiên Vương của trường, lại phải hai tay cầm quạt múa múa theo nhạc, hắn thấy nhục không chịu được.

Tất cả, chỉ vì lần vạ miệng hôm nọ.

Cầm Dạ Nguyệt là loại người có thù tất báo. Thù nhỏ thì báo nhẹ, thì lớn thì báo nặng.

Vương Thành Văn không có thù oán gì với Cầm Dạ Nguyệt, nên Lý Thanh Long nói thế này, cũng chỉ là rủ rê mà thôi.

Nếu là bình thường, Văn sẽ không từ chối. Nhưng giờ đã muộn rồi, nó lại mệt. Nó muốn về nhà, nên nó từ chối.

Cầm Dạ Nguyệt cũng không ép nó. Rốt cuộc Văn và Linh ra về, bỏ lại hai người kia ở lại luyện múa với nhau.

Linh ngượng chín mặt vì những suy đoán sai lệch vừa rồi, nhưng cô bé cố gắng không thể hiện ra.

Dù sao thì biết Lý Thanh Long phải đi tập múa, cũng đã là một bí mật kha khá, biết đâu sau này có thể dùng.

- Hội thao sắp tới, có lẽ bạn cũng đang chuẩn bị gì đó?

Đột nhiên Văn hỏi câu này.

- Ủa, sao bạn biết?

- Mình đoán vậy thôi. Vì không có nhiều lý do để bạn phải ở lại trường muộn thế này.

- Bí mật. Khi nào đến thời điểm, mình sẽ tiết lộ. Đến lúc đó, bạn cũng phải giúp mình đấy.

- Vậy chắc là mình đoán đúng rồi...

Đang nói dở, Văn lại thấy Linh lườm nó. Nó ngậm miệng lại.

Người nhà Linh lại cho Văn quá giang về nhà. Ông tài xế chở Văn về cũng đã nhiều lần, không còn lấy gì làm lạ. Có điều Linh dặn ông ta không được kể với Trần Thịnh.

Thật ra thì, dù có không được dặn, Trần Thịnh cũng sẽ không được biết. Vì người lái xe, là thủ hạ trực tiếp của Phạm Viết Phương.

Những chuyện liên quan tới Vương Thành Văn, Trần Thịnh không biết là tốt nhất.

Đối với những con người tại Hải Thành này, Phạm Viết Phương đều coi như những con cờ quý giá, lão ta đều đối xử vô cùng cẩn trọng.

Bởi vì sẽ có lúc, những quân cờ này phải nhảy múa trong bữa tiệc điên loạn mà lão tạo nên.
Nghỉ một đêm tại Thuỷ Hành Kinh rất đắt tiền, nhưng Hữu Thành ở chung cùng với hội lái buôn, không tốn bao nhiêu cả. Hội lái buôn cũng là khách quen của một quán trọ, cơm canh cũng được tươm tất đàng hoàng. Hắn lại cảm thấy, số mình đúng là may mắn.

Thuỷ Hành Kinh chằng chịt kênh rạch. Nằm ngủ mà nghe tiếng nước róc rách, và tiếng chim hót líu lo, hắn ngủ rất ngon. Sáng tỉnh dậy, Hoàng dẫn hắn đi thăm thú khắp Thuỷ Hành Kinh. Sau đó, lại tới trà lâu hôm trước.

Phân thân của Bắc Hoàng vẫn ngồi đó, như chờ ngóng một ai.

Đang chờ đợi bữa sáng dọn lên, chợt Hữu Thành nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào từ ngoài quán vọng lại. Rồi tiếng đàn bà con gái rú lên sung sướng, khiến hắn không thể nào không chạy tới hóng hớt. Làm phóng viên, là cần phải hóng hớt.

Là... là Kumo Sasaki!

Tài tử điện ảnh có sức ảnh hưởng nhất thế giới, là một trong năm Chí Tôn Cường giả, thậm chí còn là kẻ mạnh thứ nhì thế giới. Vô Diện Kiếm Khách Kumo Sasaki!

Chí Tôn Cường giả, mà xuất hiện lại đột ngột tới vậy, như sấm đánh giữa trời quang, không có chút dấu hiệu nào báo trước.

Mà không, dấu hiệu thì có, việc Bắc Hoàng ra tận trà lâu chờ đợi, cho thấy rõ ràng, Kumo Sasaki tới đây, là để gặp Bắc Hoàng.

Tất cả mọi người vây quanh xì xào. Kumo Sasaki cũng vô cùng vui vẻ, dùng tiếng Bắc Hà, đáp trả, kí tặng, bắt tay. Hắn vô cùng hào hứng đón nhận sự hâm mộ náo nhiệt này. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hắn vẫn kiên nhẫn kí tặng cho từng người một.

Mọi người đua nhau lấy điện thoại ra chụp, ra quay. Người Bắc Hà cũng có quyền sử dụng internet, chỉ là hơi bị hạn chế vì kiểm duyệt mà thôi. Hữu Thành cũng nhanh chóng rút điện thoại ra quay, muốn up lên mạng. Nhưng... hắn không thể nào up được.

Mọi người xung quanh cũng xôn xao. Internet, hoàn toàn không truy cập được!

Là... là do Kumo Sasaki làm sao? Cường giả nắm giữ toàn bộ hệ thống truyền thông trên thế giới, rõ ràng không muốn cuộc gặp gỡ này lan truyền ra ngoài.

Sasaki đón tiếp công chúng xong xuôi, tươi cười bước tới chiếc bàn kia, ngồi đối diện với Bắc Hoàng.

- Mọi người, ta có chuyện muốn đàm đạo cùng bằng hữu, mọi người có thể chịu phiền phức một chút không? Không cần mọi người phải đi đâu cả, cứ ngồi đây là được rồi.

Bắc Hoàng búng tay một cái. Cái búng tay này, hoàn toàn không phát ra âm thanh. Từ giờ, mọi lời nói của hắn, và Sasaki, cũng không phát bất cứ âm thanh nào ra ngoài.

Tiêu Âm.

Triệt tiêu toàn bộ âm thanh. Một kĩ thuật trong Âm Nhạc. Đối với Chí Tôn Cường giả, kĩ thuật này cũng không có gì khó khăn. Mọi âm thanh lọt qua chiếc bàn này, đều bị một tầng năng lượng quấy nhiễu, trở thành những tiếng rè nhỏ. Với năng lực của Bắc Hoàng, những tiếng rè này bé tới mức không thể nào nghe thấy.

- Ngươi tới muộn. Không nể mặt ta một chút được sao? Cám ơn. - Hà Chí Thương cất lời trước.

- Moá, còn ngươi dám cử phân thân tới tiếp đón ta, không nể mặt ta một chút được sao? Cám ơn. - Sasaki ngay lập tức nhại lại lời hắn.

- Ta cho ngươi bước chân vào Bắc Hà, đã là quá nhân nhượng với ngươi rồi. Ngươi nên cám ơn ta. Cám ơn. - Bắt người khác cám ơn, rồi hắn lại cám ơn vì người ta sẽ cám ơn mình. Hà Chí Thương nghiện cám ơn đã thành tật.

- Moá! Từ khi bước chân vào Bắc Hà, ta thấy thật là ngu người! Phí internet thì đắt lòi tói, thông tin thì bị kiểm duyệt đủ kiểu, đến phim ảnh cũng nhàm chán. Chuyện này, chắc ngươi cũng biết, nhưng ta cần phải nói, truyền thông là một trong những quyền lực lớn nhất ảnh hưởng tới xã hội loài người. Thông tin, chính là sức mạnh. Ngươi ngăn cản người dân của mình tiếp cận với thông tin, có khác gì tự làm giảm đi sức mạnh của Bắc Hà?

Hà Chí Thương lắc đầu.

- Ngươi không phải người dân Bắc Hà, ngươi không hiểu văn hoá của chúng ta. Người Bắc Hà cần tu tâm dưỡng tính, chứ không phải suốt ngày tiếp nhận những thứ thông tin sai lệch. Ngươi cứ nói thông tin thông tin, nhưng bản thân ngươi chắc cũng biết, được bao nhiêu phần trong số đó là sự thật? Những thông tin giả dối, khiến nhân tâm sai lệch, khiến đạo đức suy đồi, đều là để phục vụ lợi ích của những ông trùm thông tin. Bẻ cong nhân tâm chỉ vì lợi ích của bản thân, tức là bẻ cong dòng chảy của thế giới, cũng là bẻ cong Thiên Mệnh! Đó không phải tà ma ngoại đạo, thì là thứ gì? Người Bắc Hà rất tin vào Thiên Mệnh, sống thuận theo Thiên Mệnh. Những giá trị đạo đức hàng nghìn năm của Bắc Hà, không thể chỉ vì thứ internet đó mà tan vỡ. Cám ơn.

- Nói dài dòng như vậy, vẫn là vì ngươi thấy bản thân mình không cạnh tranh được, nên cấm chứ gì? - Sasaki bĩu môi.

- Đây là bảo hộ cho người dân. Chứ không phải là cạnh tranh không lành mạnh. Giống như bầu khí quyển bảo hộ cho con người khỏi những bức xạ cực tím, ta chỉ dùng hết sức mình để bảo hộ cho con dân khỏi những thứ độc hại. Ta đoán ngươi lại đem ra những lý do như, để con người tự lựa chọn, để mọi thứ tự cạnh tranh, nhưng, chắc ngươi cũng biết. Bức xạ cực tím mà rọi thẳng xuống trái đất, sẽ chẳng có thứ gì cạnh tranh nổi với nó. Internet mà quét qua Bắc Hà, rồi sớm muộn gì nền văn hiến của chúng ta cũng sụp đổ. Nền văn hiến là thứ công trình được con người vất vả xây dựng để thoát khỏi cái bản năng thú vật, chẳng ai lại từ bỏ nền văn hiến để nuông chiều những bản năng của con người cả.

- Ngươi coi nhu cầu giải trí là bản năng của thú vật?

- Giải trí có thể cần, nhưng giải trí phải mang tính giáo dục. Ngươi xem, những trò giải trí ngươi bày ra, có thứ nào không nhảm nhí? Đánh tụt thị hiếu, đánh tụt dân trí của người dân, ta nghĩ, ngươi truyền bá thông tin, mà còn làm ngu dân hơn cả việc phong bế thông tin của ta. Người Bắc Hà muốn tu đức tu tâm, chỉ cần nhìn vào Bắc Hoàng là đủ. Bắc Hoàng sẽ là tấm gương để họ tu dưỡng. Bắc Hoàng là người đại diện cho Thiên Mệnh, là kẻ tài đức vẹn toàn, là kẻ gánh vác mọi nỗi lo lắng. Chỉ cần hướng về Bắc Hoàng, thuận theo Thiên Mệnh, là dân chúng sẽ được yên vui. Đó chính là Khổng giáo của người Bắc Hà.

- Tiểu Hà, ngươi cũng thừa biết, Thiên Mệnh, dù có là ngươi, cũng không nắm được trong tay.

- Đúng vậy, ta không nắm trong tay Thiên Mệnh, nhưng ta nguyện xuôi theo Thiên Mệnh. Những kẻ có mong muốn thay đổi Thiên Mệnh, đều là những kẻ đại nghịch bất đạo.
- Ớ hớ, ắt xì!

Đang ngồi trong phòng bế quan, Vương Vũ Hoành tự dưng hắt hơi một cái.
- Vậy theo ngươi, cái gì gọi là Thiên Mệnh?

- Đó là dòng chảy tất yếu của loài người. Sinh lão bệnh tử. Hoà bình, chiến tranh. Hợp rồi tan, tan rồi hợp. Mọi chuyển động của thế giới, đều là Thiên Mệnh. Nếu Thiên Mệnh nói hoà bình, ta sẽ dốc sức mình lo cho dân chúng. Nếu Thiên Mệnh nói chiến tranh, vậy ta đành mặc lên chiến giáp, diệt đi ngàn vạn sinh mạng. Nếu Thiên Mệnh nói tan, ta sẽ ngồi cai quản một cõi. Nếu Thiên Mệnh nói hợp, ta sẽ thống nhất tám phương.

- Ngươi cứ nói Thiên Mệnh này nọ, nhưng rốt cuộc, thứ kết quả ngươi đạt được, sẽ không khác gì Hoành-kun, không khác gì Ed-kun. Rốt cuộc, vẫn là nối da nấu thịt, vẫn là chiến tranh tàn khốc.

Hà Chí Thương lắc đầu.

- Chỉ quan tâm tới kết quả, mà không quan tâm tới quá trình, chính là sự khác biệt lớn nhất giữa các người và ta. Dù kết quả giống nhau, nhưng quá trình dẫn đến kết quả ấy lại khác nhau.

- Điểm này, có tạo nên thứ gì khác biệt sao?

- Khác biệt rất lớn.

==============

Lưu ý: Câu chuyện chỉ là giả tưởng, mọi cá nhân tổ chức, mọi khái niệm, mọi loại tư tưởng, đều chỉ diễn ra trong thế giới giả tưởng, không liên quan gì tới thực tế.