Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 164: Cường giả đích thực




Hự!!! Rầm!!!

Vương Minh Quang bị đánh bay giữa không trung, rơi thẳng xuống gần chỗ thằng Văn.

Văn cũng đang bị trọng lực đè bẹp dí dưới đất, nó ghé mắt xem xét Vương Minh Quang.

- Anh Quang... còn sống chứ?

Một lát sau, tiếng hổn hển đáp lại.

- Còn... Sao thế?

- Em cứ tưởng anh đến cứu em, nào ngờ anh đến là để cho người ta đánh.

Tiếng lồm cồm bò dậy.

- Đúng vậy, anh mày đến đây, là để cho người ta đánh đấy!

- Cái gì?!

Tên áo đen ở đằng xa, cũng đã thấy có gì không ổn.

Thiên Kiếp?!

Tên trước mắt này, đang muốn độ kiếp? Và mình chính là Thiên Kiếp của hắn?

Một tên trẻ tuổi như vậy, đã có thể độ kiếp? Mà chưa nói, kể cả khi hắn độ kiếp thành công, hắn cũng chỉ có một bằng Tiến sĩ mà thôi.

Nói thì nói vậy, nhưng Hắc Y Hội, hành động cẩn trọng, không bao giờ chủ quan khinh địch. Hay nói đúng hơn, là tên này đã chủ quan 2 lần rồi, hắn sẽ không chủ quan thêm nữa.

Muốn độ kiếp, vậy thì chết luôn đi.

Hắc Động Thôn Thiên Quyền, lại xuất ra.

Hự!

Quả nhiên, Vương Minh Quang không còn sức lực để tránh né, hắn lại bị trúng đòn. Hắn bị đánh dính vào tường, máu tươi hộc ra đầy mặt đất. Tay chân hắn cũng mềm nhũn, đến đứng còn khó khăn.

Đầu óc hắn lại bắt đầu mơ hồ.

Vương Minh Quang dừng lại ở 4 bằng Thạc sĩ đã 3 năm rồi. Bởi vì suốt 3 năm đó, hắn cần củng cố trình độ Toán học của mình. Một khi đạt được Tiến sĩ Toán học, sẽ là bước đà thuận lợi để đạt được các bậc Tiến sĩ tiếp theo. Bởi lẽ, Toán học là môn cơ bản. Hiển nhiên, Vương Minh Quang cũng không nghĩ đời mình chỉ có 1, 2 bằng Tiến sĩ đơn giản như vậy. Hắn là nhân tài hiếm có trong Vương tộc, thậm chí, đạt 5, 6 bằng Tiến sĩ, vượt qua cả mẹ mình, cũng không phải không thể.

Thời điểm này, đúng là khi hắn có thể độ kiếp, giống như đạt đủ tiêu chuẩn để bước vào phòng thi. Nhưng đề thi này, cũng quá khó nhằn đi.

Không phải là sau khi thi đỗ, đạt được Tiến sĩ, thì xong chuyện. Hắn còn cần nghĩ tới hệ luỵ sau đó nữa, vì kẻ địch vẫn còn ở đó. Trọng Lực Sư, 2 bằng Tiến sĩ, một Trường Trọng Lực gần như bất khả xâm phạm, và cả những chiêu thức Phản Trọng Lực kia, không phải thứ mà một Tiến sĩ Toán học có thể đối phó.

- Văn! - Hắn chợt lên tiếng gọi.

- Vâng anh?

- Chú mày có thấy, tên đó mạnh mẽ không?

- Có mạnh, nhưng cũng không mạnh lắm.

- Vậy như thế nào thì mày mới thấy là mạnh?

- Em... chưa nghĩ ra.

- Được rồi, vậy anh sẽ cho mày thấy, thế nào mới là Cường giả đích thực.

- Ngưng nói nhảm!

Tên áo đen điên tiết quát lên. Một cú đập bằng Trọng lực lại đánh tới, đánh bay Vương Minh Quang vào một góc tường.

Góc tường đổ sụp. Trong đống đổ nát, Quang lồm cồm bò dậy. Mắt hắn đã hơi hoa lên. Thân hình hắn lảo đảo. Nhưng trước mắt hắn, trong đám bụi bay mịt mù, hắn chợt nhìn thấy một đốm sáng. Một đốm sáng mong manh, nhỏ nhoi, mờ nhạt.

Giống như chính hắn vậy, một đốm sáng mong manh. Chỉ trong bóng tối, người ta mới nhận ra hắn.

Một đốm sáng, giống như một hạt cát...

Nực cười thật, mình từ bỏ cả một biển cát khổng lồ, chỉ để giữ lấy hạt cát của riêng mình. Vậy thì ít nhất, hạt cát này, ta muốn làm gì với nó cũng là quyền của ta!

Hắn vươn tay, nắm chặt lấy đốm sáng nhỏ nhoi ấy.
Uỳnh!! Uỳnh!!

Mây đen nổi tới cuồn cuộn, sấm chớp đánh đùng đoàng trên bầu trời Hải Thành. Biển nổi lên từng cơn sóng dữ. Trên những dãy núi, từng đàn chim bay dáo dác.

- Vũ Minh Kiệt gở mồm thật chứ. Thời tiết hôm nay thật sự rất xấu.

Đứng trong phòng, Vishtal tựa cửa sổ ngắm nhìn cơn bão đang tới.
- Ha ha, sao rồi? Vẫn chưa chết à?

Tên áo đen nhìn thấy Vương Minh Quang thất tha thất thểu bước tới, khắp người bầm dập, hắn không khỏi khoái trá.

- Há, cám ơn. Từ nhỏ ta đã ăn gạch đá của mẹ ta nhiều, muốn chết, cũng không dễ vậy.

Vương Minh Quang dừng lại, hắn đưa một tay lên. Bàn tay hắn dần dần mở ra, một đốm sáng nhỏ nhoi từ trong tay hắn, dần bay lên.

Trong đêm tối, đốm sáng này, lại vô cùng rõ ràng.

- Thứ đó, là cái gì?!

Tên áo đen kinh ngạc hỏi.

- Một thứ không chịu ảnh hưởng bởi thứ trọng lực bé nhỏ của ngươi. Một thứ mà chỉ trong những ánh sáng yếu ớt, mới xuất hiện. Ngươi học Vật Lý, hẳn cũng biết tới chứ nhỉ?

- Lưỡng tính của ánh sáng?!

- Đúng vậy, khi ánh sáng mạnh, nó mang tính sóng. Còn khi ánh sáng yếu, nó lại mang tính hạt. Hạt ánh sáng ấy, gọi là photon. Đây chính là, hạt photon của ta, do vận mạng của ta, do kiến thức của chính ta tạo nên.

- Một hạt photon, thì làm được cái gì chứ?! Buồn cười. Ta còn tưởng, ngươi muốn độ kiếp để trở thành Tiến sĩ nữa chứ?!

- Ai nói với ngươi, ta chưa trở thành Tiến sĩ vậy?

-!!!!!

Vương Minh Quang vung hạt photon lên cao. Bỗng nhiên, đốm sáng ấy dao động, phân ra thành 2, thành 3, thành 10, thành 100, thành vô vàn đốm sáng, chi chít dày đặc như một đám mây.

- Lý thuyết Bất định, Vật lý lượng tử, hình như ngươi cúp tiết thì phải?! - Vương Minh Quang nói với giọng đầy châm chọc. - Khi một vật có khối lượng quá nhỏ, di chuyển với một vận tốc quá lớn, thì vị trí của nó, không thể nào xác định, hay nói cách khác, hiện giờ, có đến hàng tỉ tỉ hạt photon đang tồn tại ở khắp nơi trong vũ trụ. Tất nhiên, 90% số đó đang ở trên đầu ta đây, chính là đám mây lượng tử! Lên!!!

Hắn phất tay một cái, hàng tỉ tỉ hạt photon trong đám mây, bất chợt lao tới, như một cơn mưa ánh sáng, bằng những quỹ tích nhất định, phóng tới đối thủ. Những đốm sáng ấy va đập dồn dập lên người tên áo đen, khiến cả người hắn như muốn phát sáng.

- Ta chẳng cảm thấy cái mẹ gì cả?!

Tên áo đen hét lên, đầy phẫn nộ. Vừa rồi, hắn có đôi chút sợ hãi, nhưng hình như, mình vừa bị đùa cợt. - Cái gì mà photon, cái gì mà đám mây lượng tử, một hạt photon của ngươi mang được bao nhiêu năng lượng cơ chứ?!

Hắc Động Thôn Thiên Quyền, lại tung ra.

Quang cố hết sức né tránh một quyền này, hắn lại tung ra thêm một cơn mưa ánh sáng nữa.

Tên áo đen giương người ra đỡ toàn bộ.

- Ta vẫn chẳng cảm thấy cái quái gì! E=m.c^2, nhỉ? Hạt photon của ngươi mang vận tốc ánh sáng, nhưng ta thử nhân lên, với cái khối lượng tí tẹo của nó, chưa đủ để khiến ta cảm thấy ngứa!

- Vậy thì... thêm một đợt nữa nhé?

Một cơn mưa ánh sáng lại bay tới, đồng thời, một Hắc Động Thôn Thiên Quyền cũng đã tung ra. Lần này, Quang không thể né tránh, hắn ăn trọn một quyền này, bị đánh bay vào một bức tường. Nhưng cơn mưa ánh sáng, cũng đã dồn hết lên người đối thủ.

- Ta vẫn chẳng cảm thấy... Hả?! Cái gì?

Tên áo đen muốn hét lên khoái trá, bỗng nhiên, hắn cảm thấy có gì không đúng. Hắn... đã không thể cử động tay phải!

Từ phía xa, Vương Minh Quang khó nhọc bước tới, lại nhổ ra một ngụm máu. Hắn làu bàu.

- Ước tính xác suất 50%, vậy mà đánh 3 lần mới được, đúng là đen quá đi mà. Ít ra thì quá tam ba bận, số ta đánh bạc luôn đen như vậy!

Trong khi tên áo đen còn chưa hiểu ra vấn đề, Vương Thành Văn chứng kiến cuộc đấu vừa rồi, nó cũng đã nhận thấy, có gì đó.

- Là xác suất, giống như đánh lô vậy, phải không? - Nó hỏi.

- Hô hô, nhóc đi theo bọn anh chơi lô đề, cũng khôn lên nhiều đó. - Quang cười cười. - Chơi lô, cũng như Lượng Tử học vậy, xác suất trúng càng thấp, phần thưởng càng cao. Trong số tỉ tỉ hạt photon phóng tới người ngươi, chỉ có 1 hạt trong đó là thật, mà nói vậy cũng không chuẩn lắm, tỉ tỉ hạt photon đều là thật, nhưng xác suất để nó trúng ngươi, chỉ có một phần tỉ tỉ mà thôi. Nhưng, nếu một phần tỉ tỉ ấy xảy ra, tác động mà nó mang lại, cũng mạnh gấp tỉ tỉ lần, tức là, dù với một hạt photon, cũng có thể gây ra những tác động đáng kể, ví dụ như... làm tê liệt huyệt đạo của ngươi!

- Không thể nào?!!!!!!

- Chậc, chiêu đó do ta sáng tạo ra, nên đặt tên là... Hỗn Loạn Chi Vũ nhỉ? Trong sự hỗn loạn, lại có sự trật tự. Trong ngẫu nhiên, lại có sự tất nhiên. Và cái sự tất nhiên, là ngươi phải quỳ xuống.

Một đợt Hỗn Loạn Chi Vũ lại đánh tới. Tên áo đen bỗng cảm thấy chân trái của mình tê dại. Hắn khuỵu xuống.

Vai trái thì bị tê liệt do Lôi Điện Chưởng, tay phải cũng vừa bị điểm huyệt. Giờ lại đến chân trái. Hắn đã hoàn toàn bị phong toả, mất đi hoàn toàn chiến lực.

Đến lúc này, tên áo đen mới cảm thấy sợ hãi, và bất lực.

Hắn vẫn còn duy trì được Trường Trọng Lực, nhưng hắn biết, đối với tốc độ của ánh sáng, chút trọng lực cỏn con này không là gì hết. Ước gì, mình có thể tạo ra lỗ đen thật sự. Nhưng hắn biết, điều ước này là quá xa xỉ.

- Ngươi, vì sao? Một Tiến sĩ Toán học, làm sao có thể...

- Ha ha ha, kiến thức của riêng ta, ta làm gì với nó chả được? Cứ tưởng tượng thế này, ta đủ điều kiện vào thi môn Toán, nhưng ta lại vào thi một môn khác, và dùng kiến thức Toán và toàn bộ những kiến thức khác, để làm bài. Và giờ ta là Tiến sĩ Lượng Tử học. Chậc, cũng may là môn Vật Lý ta cũng biết vừa đủ.

- Nói láo! Chuyện đó... chưa từng có, 6000 năm, chưa từng có ai làm được chuyện đó!

- Chà, vậy thì bây giờ có rồi đó.

Vương Minh Quang giơ tay lên, hai ngón tay hắn đưa ra, giống như cách bọn trẻ con giả làm khẩu súng. Tư thế của hắn, như đang bắn súng, chĩa thẳng về phía tên áo đen.

Hạt photon quay tròn xung quanh hai ngón tay của hắn, quay nhanh dần, nhanh dần, tạo thành một vòng tròn sáng rực rỡ.

- Làm ơn, tha cho ta! Cầu xin ngài, tha cho ta! Ta vẫn còn gia đình, còn vợ con, ta... ta đã hối hận rồi, làm ơn! - Trong sự tuyệt vọng, tên áo đen bắt đầu hoảng loạn. Hắn muốn chạy trốn, hắn muốn đánh trả, hắn muốn né tránh, nhưng hắn đã không thể di động.

Không có một cảm giác nào tệ hại hơn là bị bất động và chứng kiến cái chết từ từ ập tới.

Vương Minh Quang đăm chiêu suy nghĩ, như đang cân nhắc cái gì.

- Làm ơn! Tôi biết rất nhiều bí mật của Hắc Y Hội, hãy tha cho tôi, tôi thề... sẽ kể cho ngài nghe tất cả.

Vương Minh Quang vẫn nhíu mày suy nghĩ. Tên áo đen như tìm thấy cửa sinh trong cảnh tử, mừng húm, hắn muốn ra sức thuyết phục.

- Cầu xin ngài, tôi biết...

- Chiêu này, là kết hợp giữa Tiến sĩ Lượng Tử, Thạc sĩ Toán học, rồi Cử nhân Vật lý, Cử nhân Hoá học, và Cử nhân Xạ thuật, hoàn toàn do ta sáng tạo nên, nghĩ mãi mà không ra tên gọi. Thôi thì, cứ lấy tên ta mà đặt vậy.

- Khônggggggg..............!!!!!!!!! - Tiếng hét tuyệt vọng cất lên.

- Minh Quang Xạ Tuyến!

Chiu!!!!

Một luồng sáng rực rỡ, hoa lệ, nóng cháy từ ngón tay hắn bắn ra, bắn thẳng vào tên áo đen, thiêu rụi hắn trong tiếng hét thảm thiết, tuyệt vọng. Cả cống ngầm như sáng bừng lên, khiến Văn phải che mắt lại.

Nó vẫn nhớ, trong ánh sáng hoa lệ ấy, anh Quang quay lại nhìn nó, cười cười.

- Này nhóc, nhớ kĩ đây. Cường giả đích thực, không phải là kẻ sở hữu nhiều bằng cấp cao siêu, cũng không phải sở hữu những kĩ thuật mạnh mẽ. Cường giả đích thực, là kẻ có thể vận dụng những tri thức nhỏ nhoi mà mình có, sáng tạo ra những thứ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Câu nói này, như in sâu vào tâm trí thằng Văn. Đối thủ 2 bằng Tiến sĩ, nó không cho là Cường giả. Nhưng con người đang đứng trước mặt nó, là Cường giả đích thực.

=============

Arc dưới cống ngầm, cũng sắp kết thúc. Arc này thật là dài hơi. Mọi người hãy đánh giá, đề cử và ném kim phiếu tại truyenyy nhé, để ta có thêm động lực viết tiếp.