Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 142: Mở đường máu




- Phá vòng vây, xông thẳng ra!

Vũ Hải Hùng hô lên. Trong cả đám, hắn là người có tiếng nói nhất, và cũng là kẻ được cho là khôn ngoan nhất.

Tình thế cấp bách, không thể nào co cụm lại phòng thủ được, chỉ có thể xông lấy một đường máu ra ngoài. Phương hướng, tất nhiên là quay trở về trường học.

- Trung! Mày lên trước!

Trung lập tức lao lên. Ở đây, chỉ có mình hắn biết sử dụng vũ khí, và có mang theo vũ khí. Là một cây côn nhị khúc.

Để mở đường máu, đối phương lại còn là đám quái vật, vũ khí là thứ khả thi nhất.

Nhị khúc côn loé lên những ánh bạc, xoáy vòng vòng trong không khí, đập vào đám quái vật, phát ra những tiếng bốp bốp.

- Hoàng, mày bên trái. Cường, mày bên phải.

- Em? - Cường ngơ ngác hỏi.

- Tất nhiên là mày rồi. Chẳng lẽ mày định đứng nhìn? Mày cũng hơi biết Luyện Thể, phải không? Còn biết cả Trọng Quyền. Hai đứa, cố gắng giữ vững hai cánh, đừng để chúng nó ập vào.

- Nhưng...

- Làm đi. - Văn vỗ nhẹ vai Cường. Thằng này miễn cưỡng gật đầu.

- Minh, mày chặn hậu. Văn, mày và hai đứa tao, sẽ đánh gục những thằng nào lao vào. Mày biết Bộc Phá Quyền, phải không?

Văn gật đầu. Lúc cấp bách thế này, phải đoàn kết. Hơn nữa, Vũ Hải Hùng thật sự có tài chỉ huy. Nên nhớ, hắn mới học lớp 9 mà thôi.

Cả đám gồm 7 người, bắt đầu xông thẳng vào đám quái vật. Lấy hai người có cấp độ Cử nhân mở đầu và bọc hậu, hai bên là hai đứa biết Luyện Thể, phía trong là 3 người có khả năng tấn công cao.

Trung hăng hái mở đường. Nhị khúc côn dùng để đơn đả độc đấu rất tốt, mà để đánh hỗn chiến cũng rất lợi.

- Ha!

Cường hét lên một tiếng, nắm tay nó đấm thẳng vào bụng một tên người bướm. Trọng Quyền vốn mạnh nhất khi đánh từ trên xuống, nhưng giờ nó là một đứa lớp 6, chiều cao có hạn, nó chỉ có thể sử dụng sức của hông và bắp chân để gia tăng lực đánh.

Cũng may, tên người bướm gầy nhẹ, bị Trọng Quyền đánh bay về sau.

Hai tên đệ tử của Vũ Hải Hùng, dù gì cũng là học sinh Cao trung, tuy không mạnh như Lý Thanh Long, nhưng cũng không phải dạng yếu đuối gì. Đám quái vật này, bọn nó vẫn đủ sức chống cự.

Grao!!

Một con người sói bật nhảy lên không, lao thẳng vào giữa đội hình.

Bốp!

Chỉ thấy Vũ Hải Hùng nhảy lên, giữa không trung tung cước đã thẳng vào mang tai tên đó. Gã người sói bay ra ngoài.

- Góc độ rất chuẩn. - Văn khen ngợi.

- Tất nhiên.

Vũ Hải Hùng học Toán rất giỏi, ra đòn tất nhiên chuẩn xác hơn bình thường. Nhưng giờ không có thời gian để vênh mặt. Bị một đám người không ra người thú không ra thú vây lấy, bất kì ai cũng cảm thấy sợ hãi. Chỉ là lúc này, không thể để sự sợ hãi ấy làm mình hoảng loạn mà thôi.

Đối với Trung và Minh, ít nhiều cũng đã trải qua sóng gió, miễn cưỡng có thể giữ bình tĩnh. Ngoài ra, trong đám, chỉ còn Hải Hùng và Văn là bình tĩnh được, 3 đứa còn lại, đều phải dựa vào đám đông để kiềm chế cảm xúc.

Đặc biệt là Phùng Huyết Cường, một mình nó phải trấn giữ một phía, xung quanh đều là quái thú kinh tởm, hôi thối, những chiếc răng nanh, những cái móng vuốt chực chờ bất kì lúc nào.

Một tên người sói lại chồm tới, nó cố gắng đánh một chưởng đẩy tung tên đó đi, bỗng nhiên, phía bên cạnh, một tên ngạ quỷ lại xồ ra.

Bốp! Bang! Rầm! Uỳnh! Toác!...!!

Tên ngạ quỷ bị đánh bay về phía sau, kéo theo cả đám đồng bọn ngã nhào.

Là Bộc Phá Quyền, hay còn gọi là Khuyết Nguyệt Triều Quyền của Vương Thành Văn.

- Cám... cám ơn đại ca. - Cường chảy hết mồ hôi, lắp bắp hoàn hồn.

- Moá!! Bộc Phá Quyền của mày lại mạnh tới vậy sao?! Mày ra giúp thằng Trung mở đường máu với.

Trung và Minh thật sự cũng hết hồn. Thằng oắt này, sao lại mạnh tới vậy. Nếu lúc nãy, hai đứa phục kích để khử nó, nếu cứ chủ quan, không chừng bị nó khử lại.

Văn đồng ý, nó lao lên trước. Trung cố gắng né sang một bên, không để cây côn va vào nó.

Văn thủ thế. Lúc này, sử dụng Khuyết Nguyệt Triều Quyền thật sự rất dễ, vì đám quái vật lũ lượt lao tới, không khác gì những đợt sóng biển.

Nó nhắm thẳng vào một tên người sói, lại ra một quyền.

Bốp! Uỳnh! Toác! Bang! Rầm!....!!

Lại là vô vàn âm thanh vang lên một lúc, đám quái vật bị đánh ra một đường, ngã nhão nhào.

- Lên!

Vũ Hải Hùng hét.

Đoàn người tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Bỗng nhiên, phía xa xa, có một âm thanh ghê rợn vang lên.
Keng! Keng! Keng!

Lưỡi kiếm va chạm với móng vuốt, toé lên những ánh lửa.

- Moá! Ở Đại Nam, sao lại tồn tại những thứ quái dị thế này?

Takezawa vừa đỡ đòn, vừa làu bàu. Hắn biết, ở Phú Sơn cũng có những chủng loài sống âm thầm, chui lủi, nhưng ít ra, hồi còn ở Phú Sơn, hắn chưa bao giờ phải đụng độ.

Hơn nữa, tên người sói này, so với lúc ở đấu trường, nhanh hơn, mạnh hơn rất nhiều.

Dù là Takezawa, cũng cảm thấy tê dại cả tay.

Hắn không ngừng bị đẩy lùi về phía sau.
- Ngươi, chính là người trong cửa hàng may đó, phải không?

- Đúng vậy.

- Thật ra, ngươi là ai? Ngươi là con người, hay là người bướm, hay là một chủng loài khác? Sao ngươi biết nhiều về Ám Hành Sứ Giả tới vậy? Sao ngươi biết ta sẽ tới núi Bách, tới chỗ tộc Krabei? Đó chỉ là ý định bất chợt của ta, thậm chí da Bạch Ngưu cũng là do ta nghĩ ra, làm sao từ tối hôm trước đó bà lão đó đã biết ta sẽ tới? Cái vật ngươi đưa cho ta, là cái gì? Vì sao ngươi lại ở đây?...

- Hỏi nhiều thật. Vương tộc nhà ngươi, rất thích hỏi người khác nhỉ?

- Ngươi cũng quen một người khác thuộc Vương tộc?

- Lại hỏi rồi. Hôm nay ta không có hứng trả lời ngươi. Nhưng ta biết một nơi rất thú vị mà có lẽ ngươi cũng đang quan tâm, liệu ngươi có muốn đi theo ta không?

- Nơi nào?

- Nơi mà Vương Tuyết Trinh đang tìm kiếm.

-!!!

Câu nói này, khiến Quang phải giật mình, suy nghĩ. Nơi mà mẹ hắn đang tìm kiếm, vậy cũng là nơi mà Vương Vũ Hoành đang tìm kiếm. Liệu có liên quan tới bí ẩn trong cống ngầm này.

- Được thôi, dẫn ta đi.

- Ngươi không sợ ta giăng bẫy ngươi sao?

- Không loại trừ trường hợp đó, nhưng có e ngại cũng chẳng để làm gì.

- Tại sao?

- Ta nghĩ ngươi đã có quá nhiều cơ hội để giăng bẫy ta. Hiện giờ cũng chỉ là một trong số những cơ hội đó mà thôi.

- Nói chuyện với Vương tộc các ngươi, thật là mất hứng. Sao? Có cần ta bảo tên sói con kia dừng tay không?

Quang quay lại nhìn Takezawa đang phải chống cự với tên người sói. Hắn lắc đầu.

- Không cần thiết.

- Moá!! Trương Minh Quang, tao nghe thấy rồi đó! Mày là thằng khốn bỏ bạn bè di theo gái, mày bỏ mặc tao với con quái vật chết tiệt này! Mày được lắm, mày nhớ đấy!

Bị gọi là quái vật, tên người sói như càng điên cuồng hơn.

- Ối ối, Sói đại ca, Ookami-sama, em sai rồi, em lỡ mồm!

Miệng thì liên tục kêu gào, nhưng tay hắn vẫn không dừng lại. Hỉ Vận Kiếm, vẫn điên cuồng vung lên chống đỡ.

- Thật sự không cần sao? - Cô gái nhìn hắn, cười. Nụ cười này, lại quá mê hoặc, quá ma mị.

- Không cần. Ta lo cho con sói của ngươi hơn đó.

- Tại sao?

- Vì tên đó là đệ tử của Vô Diện.

- Vậy sao? - Cô ta lại cười, tiếng cười này, giống hệt tiếng cười tại khu chợ ngày đó, ma mị, ám ảnh, lại có chút gì tinh nghịch. - Nó cũng không phải sói của ta, đi nào, Tắc kè con, ta dẫn ngươi đi.

Cô ta quay lưng, nhảy chân sáo tung tăng bước về phía trước, điệu bộ vô cùng vui vẻ yêu đời. Thậm chí, còn nghe thấy tiếng hát khe khẽ.

Quang vội vã theo sau.

Phía đằng xa, vẫn vang vọng tiếng chửi của Takezawa.