Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 100: Truyền thống




Hoá ra người Krabei không sống quá tách biệt như Quang vẫn nghĩ. Hắn biết điều này, nhờ gọi điện hỏi cho đứa nhỏ bán hàng ở dưới đường lên núi. Mọi con số, hắn đều nhớ kĩ, dù miệng thì nói là không cần, nhưng ai biết khi nào sẽ cần chứ.

Theo lời thằng bé kể, đi xuôi xuống phía Nam, khoảng 10 km, sẽ thấy một khu chợ. Đây là nơi người Krabei và người Đại Nam trao đổi buôn bán. Người Krabei sống ven biển, vì vậy cần nhất là nước ngọt. Họ thường trao đổi cá và chim trên các đảo để lấy nước ngọt về.

- Được rồi, chúng ta cùng đến khu chợ ấy nào.

Việc gì cũng cần phải đi thu thập thông tin. Bản thân Quang là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn luôn giữ thói quen đó. Vụ đạp bẫy vừa rồi, là vì hắn đã hơi lơ là. Từ giờ, sẽ không như vậy nữa.

Văn nói muốn rình bắt lũ săn trộm, Quang không phản đối. Vừa là dịp để dạy thằng bé vài thứ. Nhưng muốn bắt bọn săn trộm, cần phải biết rất nhiều thông tin. Bọn chúng hoạt động vào thời gian nào, cách thức ra sao. Qua những lời hò hét vừa rồi của tộc Krabei, có lẽ tháng nào bọn chúng cũng hoạt động. Vậy thì cần phải biết sẽ là ngày bao nhiêu. Nếu tốn quá lâu để rình bắt bọn này, thì hắn sẽ nhổ trại ra về ngay. Hắn cũng không phải người rảnh rỗi.

12 giờ trưa, nắng nóng như thiêu như đốt. Cả 3 đi được một đoạn, không chịu nổi, đành núp vào một tán cây.

- Moá!! Nói thật chứ hai bác cháu nhà bây quá vô dụng đi. Đi xa như vậy, mà còn không mang đồ ăn theo?! Nhớ hồi đó, ta chỉ mới 15 tuổi, đã phải một mình sinh tồn trong rừng, nào có được ung dung như vậy?

Quang làu bàu.

- Thôi đi ông tướng! Đứa nào bảo mang đồ nhẹ nhẹ thôi, đi cho nhanh?

Tiếng của Takezawa cãi lại.

- Đó là chỉ đạo chung, còn thực hiện như thế nào, ông anh cũng cần linh hoạt chứ?

- Thôi đi ông. Ông làm lãnh đạo quen rồi nên mắc bệnh quan liêu nặng quá.

- Hứ. Đã vậy thi xem ai kiếm đồ ăn nhanh nhất?

- Hô hô. Chú mày đừng coi thường anh, mấy chục năm qua anh mày đã vượt qua bao nhiêu là tai hoạ để sinh tồn tới giờ. Chỉ cần 5 phút...

Đoàng!!

Takezawa còn nói chưa dứt câu, Quang đã rút cây súng trường ra, chĩa thẳng lên trời, bắn một cái.

Quác!!

Một con chim rơi xuống cái bịch.

- Khốn nạn! Vô liêm sỉ.

Takezawa mồm thì rủa, chân thì vẫn chạy tới, tóm lấy con chim.

15 phút sau, bên một đống lửa, cả 3 đã ngồi nhai ngấu nghiến thịt chim nướng.

- Anh Quang, chim này là chim gì mà lông đỏ chót vậy?

- Chim Hồng Hạc con, loài này đang sắp tuyệt chủng, bị cấm săn bắt đấy.

- Vậy sao anh bắn chết nó vậy?

- Ha ha, chú mày không biết, tiền gây giống bảo tồn loài này đều là do Thanh Hải góp, mà chính là tiền túi của anh bỏ ra góp đấy. Giờ anh mày bắn có một con, có gì phải lo nghĩ?

- Nhóc Văn, nhìn cho kĩ vào. Trước mặt nhóc là tấm gương cực kì bại hoại. Thế hệ nhóc sau này sẽ là chủ nhân tương lai của đất nước, cố gắng đừng bại hoại như hắn. - Takezawa vừa nhai thịt chim, vừa nói.

Văn gật đầu.

- Moá!! Còn nói nữa, ta đòi lại thịt chim!!
Ăn no rồi, Takezawa lại chạy đi loanh quanh, mấy phút sau, đem về một nắm lá. Hắn hớn hở khoe.

- Lá trà! Không nghĩ ở trên núi này cũng có người trồng chè!

- Chè mọc hoang thôi ông. Mà ông cũng tinh mắt thật chứ. Người Phú Sơn cũng uống trà giống người Đại Nam mà nhỉ?

- Hứ! Chú mày đừng so sánh cái kiểu uống trà thô tục của Đại Nam với nghệ thuật Trà Đạo của nước ta!

- Thôi đi ông! Cũng là bỏ nắm lá vào nước sôi để đun, đun xong thì uống, bày vẽ tốn thời gian.

Hai người vừa làu bàu tranh cãi, và lấy chai nước inox ra đun.
Cơm no chè say, nghỉ ngơi 1 giấc, cũng đã 2 giờ chiều.

Văn thức dậy đầu tiên, nó vươn vai một cái. Nắng vẫn còn, nhưng không quá gắt như ban trưa.

Nó cảm thấy, cuộc đi chơi này thật vui vẻ. Vui hơn cả lần mẹ dẫn nó đi chơi công viên giải trí nữa. Có lẽ, lần sau nó sẽ rủ mẹ cùng đi.

- Lên đường thôi!

Quang giục, cả 3 lại tiếp tục đi.

Trên đường đi, 3 người gặp rất nhiều loài thực vật, và động vật. Quang lại giảng bài cho thằng Văn. Có rất nhiều loài chính Quang cũng mới gặp lần đầu, nhưng kiến thức sách vở của hắn không hề ít.

Đến tầm 4 giờ hơn, cả 3 đã thấy đường xuống núi. Một biển chỉ dẫn to đùng, chợ Vĩ, 300m phía trước.

Khu chợ bày ngay trên bãi biển, không quá rộng lớn, chủ yếu toàn bán thịt cá, rau cỏ. Mùi tanh bốc lên, khiến 2 người lớn phải bịt mũi, nhưng với Văn, lại thấy vô cùng quen thuộc. Nó vốn lớn lên ở chợ cá.

Nó vừa định đi vào, đã bị túm lại, lôi vào bụi tre.

- Oái! Oái! Anh làm gì thế?

- Yên nào!

Quang lấy bùn đất trét lên mặt nó. Giờ mặt nó đen nhẻm, nhìn không nhận ra nữa.

- Ai bảo chú mày lòi mặt ra cho bọn thổ dân nhìn thấy, đành phải vậy thôi.

Nói rồi, Quang cũng đeo lên cặp kính đen, hắn cũng ném cho Takezawa một cái khẩu trang.

- Dân chuyên nghiệp đi đâu, cũng phải mang đồ nguỵ trang, nghe chưa? Lần sau nhóc nhớ rút kinh nghiệm đấy.

Hắn vừa nói, vừa đổi quần áo.

- Trí nhớ của con người, không thật sự chính xác, mà đều dựa trên những ấn tượng nhất định. Che lấp những ấn tượng đó đi, sẽ đánh lừa được trí nhớ của con người.

Giờ cả 3 nhìn đã rất khác ban sáng rồi. Quang đánh giá một chút, gật đầu, dẫn đầu đi vào chợ.
Chợ mang đậm phong cách của người Krabei, một nhóm dân tộc có nguồn gốc cổ xưa. Trong một cuốn sử nào đó, ghi chép lại nguồn gốc của người Krabei, đã từ rất rất lâu rồi, từ sự giao tiếp lần đầu tiên giữa loài người và loài người cá.

Hơn 6000 năm trước, con khỉ già không chỉ dạy Ngôn Ngữ cho mỗi loài người, mà cho 8 loài khác nhau. Trong số đó, có loài người cá. Bọn họ sống chủ yếu dưới mặt nước, đôi lúc lên bờ, hình dáng y hệt loài người, có 2 tay 2 chân, nhưng làn da trắng bóc, mang vảy ánh bạc khắp người.

Người Krabei, có mối liên hệ huyết thống rất xa xưa với người cá, tuy phần lớn, họ là con người.

Những sạp hàng kì quái của người Krabei, xen lẫn với những sạp hàng đậm chất Đại Nam, người mua kẻ bán lẫn lộn, 2 thứ tiếng được sử dụng tùm lum, nhiều lúc không thể phân ra đâu là người Đại Nam, đâu là người Krabei.

- Thịt Bạch Ngưu! Thịt Thần Trâu đây!

- Ông Tuk! Hôm nay có du khách hay sao mà lại bán thịt Bạch Ngưu vậy?

- Không có khách! Đang mùa biển động dữ dội, làm gì có khách! Chỉ có 3 thằng săn trộm! Chúng nó lại bắn chết Thần Trâu, còn lột da ngài, chỉ còn lại mỗi thịt! Thịt Thần Trâu đây! 50 hào 1 cân!

- Bọn mất dạy! Cứ đến kì trăng tròn, chúng nó lại đi săn trộm.

- Không tránh được. Không tránh được. - Ông tù trưởng, tên là Tuk lắc đầu. - Bà lão đang phải cúng tổ tiên, toàn bộ tộc đang phải chuẩn bị cho nghi lễ. Không đủ người để trông trâu. Bọn săn trộm cứ đúng dịp này là xuất hiện.

- Thôi, các ông cố gắng. Nếu được, cứ để dân làng Vĩ vào trông cùng. - Vị khách tới, là một người Đại Nam, có vẻ rất thân thiết với ông tù trưởng.

Ông Tuk lắc đầu.

- Ngày lễ thiêng liêng, người lạ không được phép bước vào đất của Krabei. Sẽ bị Thần Trâu quật chết.

- Ông này nói lạ. Bọn săn trộm ngày nào cũng vào săn Thần Trâu của ông, đâu thấy bị quật chết đâu?

- Đó là vì M"Noarr chưa xuất hiện. M"Noarr vĩ đại sẽ đánh chết lũ xâm phạm.

Nói rồi, ông tù trưởng rút từ trong người ra, một bức tượng gỗ nhỏ, hình một con người, đeo một chiếc mặt nạ. Ông vuốt vuốt bức tượng, vẻ trìu mến.

Vị khách thở dài, không nói nữa. Người Krabei, rất tôn trọng truyền thống, dù thời đại này có khiến họ thực dụng tới nỗi phải đem Thần Trâu ra bán, vẫn có những thứ, người Krabei không thể từ bỏ. Đời sống của người Krabei, những năm gần đây, cũng đã khá hơn, nhờ quyền sở hữu đất, nhờ kinh doanh dịch vụ du lịch, nhưng vùng biển hoang sơ này, bọn họ cũng không hoàn toàn mở cửa cho du khách, bọn họ vẫn giữ gìn lấy những không gian vô cùng linh thiêng.

Vùng vịnh Bạch Long này, là cái nôi của người Krabei, hàng nghìn hòn đảo ngoài khơi, chính là cội nguồn của người Krabei.

M"Noarr vĩ đại của người Krabei, có lẽ đã từng có thật, nhưng đến bây giờ, chắc cũng chỉ còn một nắm xương tàn. Có lẽ người Krabei cũng biết vậy, nếu họ không tự mình bảo vệ mảnh đất của mình, chẳng có M"Noarr nào xuất hiện để bảo vệ họ. Nhưng, mỗi người, vẫn luôn gìn giữ bên mình một bức tượng.

- Tối nay có lẽ bọn săn trộm lại tới. Các ông cố gắng canh giữ.

Vị khách người Đại Nam chỉ thông cảm dặn dò một câu, rồi ra về.
- Nghe thấy gì chưa? Tối nay bọn săn trộm lại tới. Tranh thủ thời gian!

Cả 3 đang quay lưng lại 2 người kia, vừa giả vờ xem xét mấy món hàng lưu niệm, vừa nghe lỏm câu chuyện. Quang đang định quay trở về, chợt một cánh tay đưa ra níu lấy tay hắn.

- Ông anh đẹp trai! Mua cho em một món hàng nhé?

Quang giật mình quay lại. Là một cô gái, trẻ, và rất đẹp. Mặc một bộ đồ thổ cẩm. Ánh mắt trong vắt, sắc lẻm, môi đỏ nhoẻn miệng cười, mái tóc đen dài, vành tai đeo những chiếc khuyên bằng vỏ sò.

Quang chỉ kịp quan sát được bấy nhiêu đó, vì vẻ đẹp này, cũng khiến hắn hơi choáng váng. Đặc biệt là đôi mắt ấy, như nhìn sâu vào hắn, làm tư duy của hắn như tê dại đi đôi chút.

- Không cần! Bọn anh đang vội, để lần khác nhé.

- Anh đẹp trai, anh không mua, thì em tặng anh vậy nhé?

Nói rồi, cô gái dúi vào tay hắn một vật. Hắn vô thức đưa tay nhận lấy. Cô gái che miệng cười khúc khích. Tiếng cười này, vang vọng, quanh quẩn, ma mị.

Hắn nắm lấy thứ cứng cứng, nhọn nhọn trong lòng bàn tay, mở ra nhìn, là một vật cứng, đen bóng, có một đầu nhọn. Giống như, đầu một cái vuốt, hoặc một cái sừng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt hắn, đã không còn là cô gái ấy, mà là một bà lão người Đại Nam. Bà ta làu bàu.

- Sao? Cứ đứng đấy mãi, có mua hàng hay không? Không mua thì cút.