Trần Dao nhướng mày, nhịn không được mở miệng nói ra:
- Thái độ của anh là gì! Tôi quan tâm Nhạc Trọng mới hỏi!
Đại cẩu tử thản nhiên nói:
- Đến căn cứ thành phố Lũng Hãi thì cô không phải người của chúng tôi, hành tung Nhạc đội xin cô không nên hỏi mới tốt.
Trần Dao còn muốn nói tiếp cái gì. Một bên Kỷ Thanh Vũ kéo kéo quần áo của nàng, lắc lắc đầu nói:
- Dao Dao, từ khi chúng ta quyết định rời khỏi Trường Quang Thôn, đi căn cứ thành phố Lũng Hãi thì trên thực tế đã là người ngoài, bọn họ đề phòng chúng ta như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao chuyện này quan hệ tới an nguy của bọn họ.
Nghe Kỷ Thanh Vũ nói vậy thì trong nội tâm Trần Dao lập tức cảm xúc trăm mối ngổn ngang, có chút tư vị không phải. Nàng có chút nhớ khi đứng bên người Nhạc Trọng, thế nhưng mà nàng càng muốn trở về chính phủ thống trị, trật tự hài hòa. Dưới xã hội do chính phủ thống trị thì nàng là công chúa được mọi người nâng niu trong tay, mà ở bên người Nhạc Trọng thì nàng chẳng qua chỉ là nữ nhân xinh đẹp. Nàng cũng không có mến Nhạc Trọng, chọn lựa tự nhiên trở về căn cứ thành phố Lũng Hãi do chính phủ thống trị là đương nhiên.
Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Trần Dao đang mâu thuẫn, im lặng không nói. Bản thân nàng có khuynh hướng đứng bên người của Nhạc Trọng, chỉ vì Trần Dao chẳng những là bạn khuê mật của nàng. Gia tộc Trần Dao chính là gia tộc mà nhà của Kỷ Thanh Vũ đời đời phụng dưỡng. Gia gia của Kỷ Thanh Vũ từng là cảnh vệ viên của gia gia Trần Dao. Đến đời của bọn họ thì Kỷ gia cũng là thế lực phụ thuộc của Trần gia. Về công về tư Kỷ Thanh Vũ đều phải đứng cùng Trần Dao.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Quân thì Nhạc Trọng thuận lợi tìm được cái hang kia, đem vật tư và đạn dược trên chiếc Đông Phong kilocalo giấu trong nơi này.
Đoàn xe dọc theo đường cao tốc, Nhạc Trọng rất nhanh tới cửa ra vào của người sống sót huyện Thanh Nguyên.
Huyện Thanh Nguyên là huynh thành nằm phía tây của thành phố Lũng Hãi. Trước tận thế thì nơi này bảo trì tường thành cổ và lấy du lịch làm ngành phát triển.
Xa xa Nhạc Trọng nhìn thấy bên ngoài tường thành huyện Thanh Nguyên có từng cỗ máy chiến tranh hiện đại phòng bị tang thi , biến dị thú tấn công.
- Dừng lại!
Đoàn người của Nhạc Trọng vừa chạy tới trước cổng thành, cửa ra vào có bốn gã vác súng đang đứng, đạn lên nòng đi tới, trầm giọng quát.
Nhạc Trọng lúc này bước xuống xe. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Nhạc Trọng vừa đi xuống xe thì cổ xe của bọn họ bị binh lính tịch thu.
Vài tên nhân viên mặc quần áo lao động nhanh chóng đi tới nơi này.
Một người trong đó đi về phía đám người Nhạc Trọng nói:
- Tôi là người phụ trách tiếp đãi người sống sót Trần Trí Quang. Các người mang theo vật tư của mình tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hãi. Nhân dân tệ, vàng, kim cương có thể hối đoái phiếu lương thực ở nơi này.
Triệu Lệ hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi:
- Nhân dân tệ, vàng hối đoái được bao nhiêu phần trăm lương thực?
Triệu Lệ lúc này vẫn mang theo nhân dân tệ, vàng đi tới căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hãi chính là muốn sống ở nơi có trật tư.
Trần Trí Quang thản nhiên nói:
- Mười vạn nhân dân tệ hối đoái phiếu một cân lương thực. Một cân vàng hối đoái được mười phiếu mười cân lương thực.
Triệu Lệ nhướng mày, nữ cường nhân này nhìn qua Trần Trí Quang lớn tiếng nói:
- Cái gì? Mười vạn nhân dân tệ mới có một phiếu một cân lương thực? Tỷ lệ này quá không hợp lý! Cho lãnh đạo của anh tới gặp tôi. Tôi là chủ tịch chuỗi tiệm thức ăn Hoa Cương Triệu Lệ.
Tài sản của các nhà hàng thức ăn này có giá trị cả trăm triệu, trước tận thế thì chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh Hoa Cương này nổi tiếng khắp nước. Triệu Lệ với tư cách chủ tịch là nhân vật nổi tiếng của xã hội. Nàng ở trong đoàn đội của Nhạc Trọng thì cẩn thận từng li từng tí, vừa tới căn cứ của chính phủ thì bộc phát toàn bộ.
Trần Trí Quang hơi mỉa mai nhìn Triệu Lệ nói:
- Không cần! Tôi chính là lãnh đạo. Cô có thể không đổi, không đổi là xong, tiến vào căn cứ thì cô cầu tôi đổi thì tôi cũng không đổi cho cô đâu.
Trần Trí Quang không có thèm nhìn qua chức danh chủ tịch trước tận thế của Triệu Lệ cái nào, nhìn qua Nhạc Trọng và thản nhiên nói:
- Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi không cho phép mang theo vũ khí, cho nên các người phải đem toàn bộ vũ khí nộp lên đây. Nếu có được trang bị của hệ thống thần ma, trang bị này toàn bộ nộp lên cho căn cứ, nếu không sẽ định tội chứa chấp vật phẩm nguy hiểm. Hiện tại nam qua bên kia, nữ qua bên này, chúng tôi tiến hành kiểm tra vật tư của các người mang theo.
Nói xong Trần Trí Quang liền mang theo nam nhân trong đoàn Nhạc Trọng đi vào căn phòng nhỏ.
Nhân viên nữ công tác cho chính phủ dẫn bọn người Triệu Lệ vào một căn phòng nhỏ.
- Chờ một chút! Tôi đổi! Tôi phải đổi phiếu lương thực!
Nhìn thấy Trần Trí Quang rời đi, Triệu Lệ lập tức gấp gáp, nàng cầm cái bọc nhân dân tệ và vàng chạy đến trước người Trần Trí Quang kêu lên.
Trong căn cứ có cái dạng gì thì Triệu Lệ căn bản không biết. Nhưng mà không có lương thực tuyệt đối không sống nổi, cho dù như thế nào nàng cũng phải đổi được phiếu lương thực, bằng không thì mẹ con nàng khó mà sống được trong căn cứ này.
Trần Trí Quang nhìn qua thiếu phụ đầy đặn này, trong mắt hiện ra hào quang dâm dục, lạnh lùng cười cười, đem một tấm giấy nhỏ đưa cho Triệu Lệ nói:
- Hiện tại tôi không có tâm tư đổi cho cô. Cô muốn đổi phiếu lương thực thì buổi tới đi một mình tới tìm tôi.
Triệu Lệ tiếp nhận tấm giấy nhỏ và xem xét, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ở trong tấm giấy nhỏ kia viết chính là địa chỉ. Nàng cũng là người kinh nghiệm xã hội phong phú, thoáng cái là hiểu ý của Trần Trí Quang.
Không để ý đến Triệu Lệ, Trần Trí Quang mang theo đám người Nhạc Trọng đi vào trong căn phòng nhỏ.
- Tại sao có thể như vậy?
Triệu Lệ cầm theo tấm giấy nhỏ kia, sắc mặt âm tình bất định. Nàng vốn cho rằng đi vào căn cứ thành phố Lũng Hãi thì có thể sống trong xã hội trật tự. Nhưng mà bây giờ nhân viên chính phủ còn dùng ánh mắt như vậy nhìn qua nàng, trong nội tâm của nàng tràn ngập mê mang và sợ hãi.
Trong căn phòng nhỏ này Trần Trí Quang và ba nhân viên công tác bắt đầu điều tra vật phẩm tư nhân của Nhạc Trọng.
Ba tên nhân viên này tay chân không sạch sẽ, không ngừng đem thuốc lá,m kẹo của Nhạc Trọng đưa vào trong túi của bọn họ.
Tiếp đãi người sống sót chính là công việc vô cùng béo bỡ, những công việc này những nhân viên tiếp đãi vơ vét của người sống sót không ít.
Đại cẩu tử nhìn thấy Trần Trí Quang mang bao thuốc lá của mình nhét vào trong túi, lập tức gấp lên, hắn lớn tiếng nói:
- Chờ một chút, đây là đồ của tôi.
Trần Trí Quang mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn đại cẩu tử nói:
- Cái gì đồ của mày. Đây là của tao. Mày không nên nói lung tung đấy! Coi chừng tao tố mày tội phỉ báng, cho mày ngồi xổm trong nhà lao.
Đại cẩu tử vô cùng tức giận kêu lên:
- Các người như vậy có khác gì ăn cướp?