Thần Ma Hệ Thống

Chương 783: Trở lại Nhật Bản!





Lý Dĩnh tiếp nhận thùng kim loại cúi người lớn tiếng đáp:
- Thủ lĩnh, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho!
Nhạc Trọng phất phất tay cho Lý Dĩnh lui xuống.
Xác định Lý Dĩnh làm tổng đốc tại Indo xong xuôi, Nhạc Trọng mang theo bốn lôi đình chiến cơ cùng chiến hạm Mỹ rời khỏi Indo di chuyển về Nhật Bản.
Ở bên Nhật Bản hắn còn một chiếc hàng không mẫu hạm, đồng thời còn một thiên không bảo lũy đang kiến tạo. Một khi hắn mang được những trang bị này về nước, sức chiến đấu của bộ đội hắn càng được mở rộng thêm một bước.
Lần này Nhạc Trọng có thể dễ dàng đánh thắng ba thế lực liên quân Indo là nhờ bốn chiếc lôi đình chiến cơ lập được công huân thật lớn. Mỗi chiếc đều vượt qua trực thăng võ trang bình thường gấp ba, sức chiến đấu cũng vượt qua gấp ba. Nhờ có chúng cuồng oanh loạn tạc đánh vỡ lòng tin của quân đội bản xứ, nếu không Nhạc Trọng muốn đánh bại đám người kia còn phải trả giá thương vong không nhỏ.
Nhưng tuy lôi đình chiến cơ lợi hại như thế, nhưng lại bị máy bay chiến đấu vượt đến sít sao, trên mẫu hạm Mỹ có tới mấy chục chiếc máy bay chiến đấu, cộng thêm trang bị ra đa tiên tiến trên chiến hạm, đủ đem lôi đình chiến cơ phá hủy.
Nhạc Trọng rời khỏi mang theo nhóm tiến hóa giả cao cấp không ít, làm thế lực chi bộ tại Indo cũng giảm đi không nhỏ.
Nhưng cô bé Lý Dĩnh thập phần trí tuệ, nàng lợi dụng tễ thuốc tiến hóa đem sáu mươi nam nữ trẻ tuổi trung tâm nhất trong thanh niên cấm vệ quân chuyển hóa thành tiến hóa giả, có sáu mươi tiến hóa giả áp trận, chi bộ Indo liền vững như bàn thạch.
Đồng thời Lý Dĩnh cũng không vội vã tiến công phía nam Indo, mà tổ chức bộ đội không ngừng quét sạch những thế lực nhỏ ở phương bắc, vừa luyện binh vừa thu thập vật tư củng cố, khuếch trương thế lực. Chi bộ Indo dưới sự thống lĩnh của nàng chậm rãi vững chắc hơn nữa bắt đầu phát triển.
- Phu quân đại nhân, hoan nghênh ngài trở về!
Nhạc Trọng từ trên lôi đình chiến cơ đi xuống, Đảo Tân Mỹ Nại mang theo Anh Tỉnh Bạch Tuyết các nàng cung kính cúi người thi lễ với hắn.
Thiên Cung Anh mang theo vòng tạc đạn đứng một bên nhìn Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Nhạc Trọng mỉm cười đi tới:
- Ân, ta đã trở về!
Vũ Điền Chân Ý đi tới trước Nhạc Trọng nói:
- Thủ lĩnh, Cao Thiên Nguyên phái sứ giả đến cầu kiến!
Nhạc Trọng có chút ngoài ý muốn, trầm tư một thoáng nói:
- Người của Cao Thiên Nguyên? Cho hắn tới đây!
Không bao lâu Vũ Điền Chân Ý mang theo một thanh niên chừng hai mươi bảy hai mươi tám tướng mạo anh tuấn, để hàm râu mép, thân mặc âu phục, vừa nhìn liền khiến cho người ta thập phần hảo cảm đi tới trong phòng khách.
Trong phòng khách, Đảo Tân Mỹ Nại mặc kimono truyền thống ngồi bên cạnh Nhạc Trọng, thật tao nhã pha trà. Nhạc Trọng thoải mái dựa sau sô pha, Anh Tỉnh Bạch Tuyết cùng Thiên Dã Ma Mỹ ngồi bên chân mát xa cho hắn.
Cho dù đã trở thành tiến hóa giả, hai nàng vẫn thật cẩn thận không dám có chút bất kính đối với Nhạc Trọng.
Người trẻ tuổi cung kính hành đại lễ với Nhạc Trọng, nói:
- Chức Điền Minh Hòa bái kiến Nhạc Trọng đại nhân!
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Có lời gì nói thẳng! Anh hẳn là biết tính cách của tôi từ miệng của người tiền nhiệm đi!
Chức Điền Minh Hòa mỉm cười nói:
- Dạ! Nhạc Trọng đại nhân, Cao Thiên Nguyên hi vọng cùng ngài kết thành đồng minh. Song phương bù đắp nhau, tự do tiến hành mậu dịch buôn bán, không đối địch lẫn nhau, ngài thấy thế nào?
Cao Thiên Nguyên có được thế lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong Nhật Bản cũng có vô số thế lực lớn nhỏ, tương đương trạng thái chư hầu tranh bá thời Chiến Quốc. Ngoài ra còn bị thật nhiều tang thi cùng biến dị thú uy hiếp.
Lôi Cảnh Thắng Hùng cũng là một nhân vật kiêu hùng, hắn cảm giác được Nhạc Trọng thập phần khó đối phó. Vì vậy chuyển biến phương pháp, muốn cùng Nhạc Trọng kết thành đồng minh. Dù sao Nhạc Trọng là người Hoa, tuyệt đối không khả năng được người Nhật toàn tâm toàn ý nguyện trung thành.
Nhạc Trọng trầm tư một thoáng, nói:
- Có thể!
Lúc trước Nhạc Trọng muốn đối phó Cao Thiên Nguyên là bởi vì thực lực của họ quá mạnh mẽ, uy hiếp với hắn quá lớn. Hiện tại Cao Thiên Nguyên bị thương nặng, uy hiếp giảm xuống rất nhiều. Hắn cũng không muốn cùng Cao Thiên Nguyên tử chiến ở trong này, dù sao nơi này là Nhật Bản mà không phải quốc nội, hắn cũng không có tính toán ở lại nơi này lâu dài.
Chức Điền Minh Hòa nhìn thấy Nhạc Trọng đã đáp ứng lời đề nghị, trong lòng không nhịn được thở ra một hơi.
Không phải Lôi Cảnh Thắng Hùng không oán hận Nhạc Trọng, nhưng hắn cần có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, huấn luyện bộ đội, hiện tại trở mặt với Nhạc Trọng cũng không sáng suốt.
Sau khi đạt chung nhận thức, Nhạc Trọng để Chức Điền Minh Hòa rời đi.
Hắn đưa mắt nhìn Đảo Tân Mỹ Nại trầm giọng hỏi:
- Việc thi công thiên không bảo lũy đã xong chưa?
Đảo Tân Mỹ Nại có chút phức tạp nhìn Nhạc Trọng cung kính nói:
- Đã thi công xong rồi!
- Mang tôi đi qua!
- Dạ, phu quân đại nhân!
Đảo Tân Mỹ Nại đưa Nhạc Trọng đi tới nhà xưởng ngầm dưới đất, trước mặt hắn hiện ra một chiến hạm hình cầu khổng lồ như một tòa thành thị, toàn thân chớp động kim loại sáng bóng, bên trong chứa cơ quan pháo tháo dỡ từ mười chiếc lôi đình chiến cơ, hơn mười khẩu trọng súng máy, thật nhiều súng máy hạng nhẹ cùng nhiều súng trường tự động, tràn ngập khí tức khoa học viễn tưởng.
Chiến hạm hình cầu cỡ lớn này chính là vật phỏng chế từ thiên không bảo lũy, là cự vô bá mà Đảo gia hao phí thật nhiều tài nguyên chế tạo ra, đồ vật này có thể bay lên bầu trời đã xem như vô cùng lợi hại.
Đảo Tân Mỹ Nại chỉ vào chiến hạm nói:
- Việc chế tạo phó pháo tia la – de không thuận lợi cho lắm. Nếu muốn chế tạo ra còn cần nửa năm thời gian cùng thật nhiều tài liệu. Chiến hạm này hiện tại ngoại trừ có thể bay lên, sức chiến đấu không mạnh lắm. Nếu ngài muốn có được một chiến hạm cường đại còn phải chờ thêm nửa năm thời gian!
Chế tạo thiên không bảo lũy đã tiêu hao thật nhiều tài nguyên cùng nhân lực của Đảo gia, họ căn bản không cách nào tiếp tục chế tạo phó pháo tia la-de. Đảo Tân Mỹ Nại đồng ý tiếp tục chế tạo phó pháo là vì hi vọng Nhạc Trọng có thể tiếp tục mang binh công phạt các thành thị, thu hoạch vật tư, như vậy nàng mới có tài nguyên tiếp tục thực hiện.
Nhạc Trọng hài lòng nhìn thiên không bảo lũy, lại nhìn qua Đảo Tân Mỹ Nại hỏi:
- Không cần! Ngày mai tôi phải quay về quốc nội. Mỹ Nại, em nguyện ý theo tôi quay về Hoa Hạ không?
Chiếc thiên không bảo lũy này chỉ cần có thể bay lên là được. Hắn chỉ cần mang theo nó cùng những nhân viên kỹ thuật tham gia chế tạo về nước, tự nhiên có thể tiếp tục kiến tạo ra cự vô bá như thế.
Trong mắt Đảo Tân Mỹ Nại thoáng hiện vẻ do dự, sau đó biến thành vô cùng kiên định:
- Phu quân đại nhân, Mỹ Nại không thể buông tha cơ nghiệp của Đảo Tân gia tại Anh Điền trấn. Không thể cùng ngài rời đi, Mỹ Nại nguyện ý trấn thủ Nhật Bản cho ngài!
- Ân!
Nhạc Trọng thản nhiên đáp. Đảo Tân Mỹ Nại không muốn về cùng hắn cũng không có vấn đề gì lớn, thiên không bảo lũy này chính là thu hoạch lớn nhất của hắn tại Nhật Bản.