Nhạc Trọng dùng sức sờ, cảm thấy rất mềm mại, tràn ngập co dãn cảm giác thật tốt truyền tới.
Trên mặt Anh Tỉnh Bạch Tuyết nhiễm một tầng đỏ ửng, giống như con mèo con nhỏ đỏ ửng tựa vào Nhạc Trọng.
Quý Minh Hòa Nhất nghe vậy trong mắt sáng ngời hưng phấn nói:
- Huyện Tà Mã! Đại nhân ngài quả nhiên lòng mang chí lớn. Huyện Tà Mã do gia tộc Tân Tề và Hùng Nhị thống trị có hơn vạn người sống sót. Ngài muốn đánh hạ nơi đó thì đúng là quá lợi hại rồi.
Bây giờ đang ở Nhật Bản giống như đang ở thời kỳ chiến quốc, khắp nơi đều là thế lực lớn nhỏ cát cứ các nơi. Quần hùng tranh giành, đều muốn trở thành chủ nhân của Nhật Bản. Quý Minh Hòa Nhất cho rằng Nhạc Trọng cũng là một bá chủ trong đó.
Trong tận thế nắm đấm lớn là lão đại, dùng thực lực của Nhạc Trọng thì trở thành bá chủ một phương quá dễ dàng. Nhạc Trọng trở thành bá chủ thì Quý Minh Hòa Nhất nói không chừng cũng trở thành một đại danh nhân.
Nhạc Trọng nhìn thấy Quý Minh Hòa Nhất hưng phấn như vậy cũng không có bóc trần tâm tư muốn sử dụng radio của huyện Tà Mã rời đi. Hắn vẫn cười cao thâm mạt trắc và nói:
- Tôi muốn huyện Tà Mã, anh có ý kiến gì hay không?
Nghe được Nhạc Trọng hỏi thì Quý Minh Hòa Nhất thoáng cái lâm vào trầm tư, huyện Tà Mã gia tộc Tân Tề có thực lực mạnh mẽ không phải do hắn có thực lực lật đổ được, hiện tại Nhạc Trọng đặt câu hỏi, hắn cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.
Quý Minh Hòa Nhất nghĩ kỹ thật lâu mới chậm rãi nói ra:
- Đại nhân, gia tộc Đảo Tân thế đại. Cho dù đại nhân có thực lực như quỷ thần cũng không làm gì được. Gia tộc Đảo Tân quanh thân còn có Tân Tề, Quý Diệp, Cát Điền các tiểu thế lực. Chỉ cần chúng ta chinh phục những thế lực nhỏ này, chỉnh hợp thực lực bọn họ cùng liên hợp đả đảo gia tộc Đảo Tân.
Trong Nhật Bản cũng có rất nhiều thế lực lớn nhỏ cát cứ khắp nơi, nếu như muốn phát triển thế lực của mình, xác thực nên chiếm thế lực yếu tăng cường thực lực bản thân. Quý Minh Hòa Nhất thường tấn công chiếm đoạt thế lực nhỏ hơn mình.
Nhưng mà Nhạc Trọng đối với tại Nhật Bản thành lập một thế lực to lớn không có hứng thú lớn. Dù sao người Nhật Bản tuy sùng bái cường giả, nhưng mà tính bài ngoại cũng thật mạnh, dùng năng lực của Nhạc Trọng muốn thành lập thế lực lớn không thành vấn đề, nhưng mà muốn sáng tạo thế lực như Cao Thiên Nguyên khó khăn cực lớn. Trong đó chỉ tìm một ít người tín nhiệm khiến Nhạc Trọng sứt đầu mẻ trán rồi.
Đừng nhìn Quý Minh Hòa Nhất, Vũ Điền Chân Ý hai gia hỏa này tất cung tất kính với Nhạc Trọng và hoàn toàn nghe lệnh của hắn, nhưng khi có cường địch xuất hiện, Nhạc Trọng còn phải phòng bị hai gia hỏa này đầu nhập vào địch nhân. Dù sao Quý Minh Hòa Nhất, Vũ Điền Chân Ý chỉ khuất phục thực lực của hắn chứ không phải thật tâm thuần phục.
Đúng lúc này, một gã nam tử trung niên tuổi chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi đeo một bịt mặt đen, ăn mặc âu phục đen và bên hông có trường đao, trên người mang theo sát khí bưu hãn đi vào trong đại sảnh, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng một đám phế vật tụi mày mà muốn đả đảo gia tộc Đảo Tân vĩ đại sao? Thật sự là ngu xuẩn!
Tám tên cường giả mặc kimono đi theo sau lưng tên mặc âu phục đen này mang theo sát khí cường đại đi vào.
Quý Minh Hòa Nhất nhìn thấy chín người này không chút kiêng nể gì mà đi thẳng vào trong đại sảnh này thì rút thái chính đao ra cảnh giác hỏi:
- Các người là ai?
Biệt thự như tòa thành trì này không phải ai muốn vào là vào, mà nghênh ngang như thế này cũng chỉ có thể là địch nhân mà thôi.
Tên nam tử trung niên bịt mặt nhìn qua Quý Minh Hòa Nhất lãnh khốc ra lệnh:
- Tao là gia tộc Đảo Tân Tang Điền Chính Thuần. Quý Minh Hòa Nhất vốn tao còn muốn cho mày con đường sống, cho mày gia nhập vào gia tộc Đảo Tân. Không nghĩ tới Quý Minh Hòa Nhất mày lại đầu nhập vào thằng người Trung Quốc này, đúng là bại hoại của đế quốc Nhật Bản, hôm nay tao sẽ cho mày biến mất khỏi thế gian này, chết đi!
Bốn tên cường giả mặc kimono đột nhiên phát động công kích, giống như mũi tên lao thẳng qua phía Quý Minh Hòa Nhất như điện xạ. Bốn tên cường giả mặc kimono này có đẳng cấp cường hóa trên cấp 40, một khi phát động kỹ năng, tốc độ nhanh như thiểm điện.
- Đại nhân! Cứu tôi!
Quý Minh Hòa Nhất đẳng cấp cường hóa cũng chỉ đạt tới cấp 38, bốn tên người cường hóa này cùng xông lên thì hắn cũng không có khả năng còn sống được.
Bốn tên người cường hóa này muốn dùng loạn đao phanh thây Quý Minh Hòa Nhất, bốn tên còn lại lao qua phía Nhạc Trọng đang ngồi giữa Anh Tỉnh Bạch Tuyết hai nàng, muốn chém chết hắn.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Bốn tên người cường hóa này thái đao sắp chém lên người của Quý Minh Hòa Nhất thì đột nhiên đầu của bốn người có máu bắn ra ngoài.
Nhanh nhẹn của Nhạc Trọng hiện tại đạt tới 203 điểm, có nghĩa là tốc độ nhanh gấp hai mươi lần người thường. Loại tốc độ này đã sánh ngang với Thiểm Điện câp hai. Cho dù người cường hóa nhanh nhẹn cấp 40 cũng không sánh bằng hắn được. Tốc độ bốn tên người cường hóa này nhanh như sét đánh, trong mắt hắn vẫn chậm như con kiến.
- Thật mạnh!
Quý Minh Hòa Nhất nhìn thấy bốn tên thủ hạ bị Nhạc Trọng chém giết thì ngẩng đầu, sau đó chủi một câu và ánh mắt nhìn qua Nhạc Trọng càng mừng rỡ. Nếu không có Nhạc Trọng thì hắn lúc này đã bị bốn tên người cường hóa kia phanh thây rồi.
Nhìn thấy bốn gã cường giả nhanh nhẹn bị Nhạc Trọng cầm cầm gai độc trong tay bắn giết dễ dàng, Tang Điền Chính Thuần năm người trong mắt hiện ra thần sắc không dám tin, nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Nhạc Trọng ngồi ngay ngắn ở chủ vị và giống như ma thần quan sát Tang Điền Chính Thuần lạnh lùng ra lệnh:
- Quỳ xuống! Hoặc là đi chết!
Tang Điền Chính Thuần nhìn qua Nhạc Trọng giống như ma thần cúi người xin lỗi Nhạc Trọng:
- Các hạ! Tôi là gia tộc Đảo Tân Tang Điền Chính Thuần, lúc này không biết sự cường đại của ngài, mạo phạm uy nghiêm của ngài. Kính xin ngài thứ tội. Xin ngài để cho chúng tôi rời đi, gia tộc Đảo Tân sẽ dâng nữ nhân xinh đẹp, lương thực trân quý diễn tả áy náy của tôi với ngài!
Tang Điền Chính Thuần lúc này dẫn người đi tiêu diệt thế lực của Quý Minh Hòa Nhất vốn cho rằng chỉ là chuyện dễ dàng. Mang theo tám tên cao thủ đi tiêu diệt bộ hạ của Quý Minh Hòa Nhất. Sai lầm duy nhất là hắn không dự liệu được Nhạc Trọng xuất hiện.
- Đi chết đi!
Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn Tang Điền Chính Thuần và giơ gai độc lên bắn năm phát.
Phanh! Phanh!
Nương theo năm âm thanh súng vang lên, Tang Điền Chính Thuần và mấy cao thủ bên người bị bắn nát đầu, không có người nào có thể kịp phản ứng.
- Thật mạnh! Thật đáng sợ!
Quý Minh Hòa Nhất, Vũ Điền Chân Ý hai người nhìn Nhạc Trọng không nói một lời tiêu diệt Tang Điền Chính Thuần và năm tên cao thủ, trong nội tâm hưng phấn và sợ hãi vạn phần.
Hưng phấn là có Nhạc Trọng cường giả khủng bố tọa trấn, thế lực bình thường chọc bọn họ chỉ có con đường chết. Sợ hãi là Nhạc Trọng nhất ngôn cửu đỉnh giết chóc quá nặng, làm cho bọn họ sợ hãi không cẩn thận bị Nhạc Trọng giết.