Dưới tử vong uy hiếp, hơn trăm người Nhật Bản sống sót lạnh rung nhìn qua Nhạc Trọng không biết sẽ làm gì bọn họ. Nhạc Trọng cùng Vũ Điền Chân Ý đối thoại đều sử dụng tiếng Trung, thoáng cái bọn họ nhận ra Nhạc Trọng là ai.
Nhạc Trọng đi tới trước mặt tên thủ lĩnh và hỏi:
- Mày tên là gì?
Bên người của Nhạc Trọng có Vũ Điền Chân Ý hành động phiên dịch cho nên hỏi tên thủ lĩnh kia.
Nhạc Trọng muốn người khác nhân nhượng hắn, mà không phải hắn đến nhân nhượng người khác. Vũ Điền Chân Ý đầu hàng cùng sáu tên thần bộc của Cao Thiên Nguyên không có thực lực mạnh nhất, nhưng mà hắn lại cho Vũ Điền Chân Ý đảm đương chức tiểu đội trưởng, cũng bởi vì hắn biết tiếng Trung mà thôi.
Tên thủ lĩnh kia thoáng cái quỳ gối trước người của Nhạc Trọng và nói tiếng Nhật.
- Đại nhân, tôi tên là Quý Minh Hòa Nhất. Tôi nguyện ý thần phục, xin ngài thu lưu!
Một gã nam nhân Nhật Bản trẻ tuổi quát lên:
- Hòa Nhất thủ lĩnh! Hắn là thằng người Trung khốn nạn, tại sao anh lại muốn làm cho của thằng người Trung này.
Nhạc Trọng nhìn qua tên trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Chém!
- Này!
Vũ Điền Chân Ý bước lên như mũi tên chém xuống một đao, thoáng cái chém rụng đầu của tên nam tử này, một cổ máu tươi phóng lên trời, thi thể trên này ngã xuống đất.
Nhìn thấy một màn huyết tinh như vậy, vẻ mặt đám người sống sót vô cùng kinh hoàng, thân thể run rẩy, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Nhạc Trọng vốn cũng không phải người tốt tính gì. Đi vào Nhật Bản thì hắn bị bài xích khắp nơi. Tâm tình của hắn không tốt là muốn giết người.
Quý Minh Hòa Nhất quỳ gối trước người Nhạc Trọng và lạnh run sợ hãi Nhạc Trọng hạ lệnh giết hắn. Hắn đã nhìn ra dù có trăm người cùng xông lên cũng không phải đối thủ của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Quý Minh Hòa Nhất lạnh lùng nói:
- Tao tên là Nhạc Trọng, tao sẽ thu nhận mày. Hiện tại mang tao về hang ổ của mày đi!
Lúc này đã gần chạng vạng tối, Nhạc Trọng cũng cần nơi nghỉ chân nghỉ nơi một đêm. Trong rừng rậm quá nguy hiểm, tuyệt không thích hợp qua đêm.
Quý Minh Hòa Nhất thoáng cái đứng lên và cung kính khon người thi lễ với Nhạc Trọng, nói:
- Dạ!
Quý Minh Hòa Nhất dẫn dắt, Nhạc Trọng đi qua ba đường núi quanh co, chung quanh bóng cây xanh râm mát vờn quanh một tiểu sơn cốc.
Tiểu sơn cốc này trước tận thế là lãnh địa tư nhân của một tên triệu phú, bên trong có một thành trì và một khu biệt thự to lớn. Ở chung quanh biệt thự lớn này có các căn nhà đơn sơ dựng tạm
Mà biệt thự to lớn là của Quý Minh Hòa Nhất cùng đám tâm phúc và nữ nhân của chúng ở lại.
Nhà gỗ đơn sơ là của đám chiến sĩ bình thường và đám nô lệ ở.
Nô lệ loại vật này nhìn thì chỉ có ở thời cổ đại. Trên thực tế hiện đại cũng tồn tại. Trước tận thế ở Châu Phi vẫn còn hình thức nô lệ đấy.
Sau tận thế trật tự sụp đổ, trước khi tạo dựng trật tự mới, đám yêu ma quỷ quái gì cũng có cho nên chuyện này quá bình thường.
Cho dù trong thế lực Nhạc Trọng sáng tạo cũng có nô lệ tồn tại, đó là nơi đám phần tử bất mãn bị đưa vào. Còn có đám địch nhân bị bắt và gia quyến kẻ phản loạn cũng bị đẩy vào làm nô lệ.
Trong sơn cốc có bốn trăm người sống sót, Nhạc Trọng một chuyến tiến vào trong sơn cốc này, những người sống sót đều nhao nhao đi ra nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người sống sót, chỉ thấy những người Nhật Bản này xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đầy đủ, dáng người gầy yếu, giống như một trận gió thổi qua là ngã.
Nhạc Trọng nhìn qua đám người chung quanh và nghĩ thầm:
- Nơi này so ra còn kém thành phố Quý Trữ!
Nhạc Trọng tại thành phố Quý Trữ, thành phố Lũng Hãi hai khu vực đã xây dựng ra trật tự mới, chỉ cần hắn không chết, lương thực không hao hết, trật tự hắn xây dựng sẽ không sụp đổ. Một nơi đã thành lập trật tự so vwois Quý Minh Hòa Nhất loại tôm tép nhỏ thành lập thế lực mạnh hơn thật nhiều.
- Hoan nghênh trở về, chủ nhân!
Quý Minh Hòa Nhất cùng Nhạc Trọng vừa bước vào trong biệt thự, sáu mỹ nữ mặc kimono tuổi chừng hai mươi lăm đi tới cúi người thi lễ với hai người.
Một nữ nhân dáng người chừng hai mươi lăm tuổi, khóe miệng có nốt ruồi nữ nhân, giống như mỹ phụ nặn một cái là ra nước dẫn theo Quý Minh Hòa Nhất cùng Nhạc Trọng đi vào trong địa sảnh của biệt thự.
Quý Minh Hòa Nhất nhìn qua mỹ phu nhân nói:
- Nhã Tử, từ hôm nay trở đi, vị Nhạc Trọng đại nhân này chính là thủ lĩnh của chúng ta, cô sau này phải nghe lệnh của đại nhân. Hiện tại gọi hai nàng kia tới đây hầu hạ đại nhân.
Nhã Tử cung kính ứng một tiếng sau đó lui xuống:
- Vâng!
Quý Minh Hòa Nhất nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Đại nhân, Nhã Tử là quản gia của biệt thự này. Bổn sự sở trường của nàng là dạy nữ nhân. Cho dù là dạng nữ nhân nào trải qua tay của nàng thì sẽ hiểu chuyện và rất nghe lời.
- Ah!
Nhạc Trọng không đếm xỉa tới ứng một câu.
Không lâu, Nhã Tử mang theo hai thiếu nữ xinh đẹp mặc kimono đi tới. Hai thiếu nữ xinh đẹp này có mặt em bé, hai chân vừa mịn lại dài, da thịt tuyết trắng, một đôi bạo nhũ cơ hồ như lột quần áo ra ngoài, khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười vô cùng yêu mị. Một thiếu nữ Nhật Bản mặt trái xoan, da thịt tuyết trắng như ngọc, eo nhỏ nhắn bờ mông, bộ ngực nở. Tướng mạo tinh xảo và đôi mắt to tròn giống như trong manga vậy.
Nhã Tử nhìn qua Nhạc Trọng giới thiệu nói:
- Chủ nhân! Đây chính là Anh Tỉnh Bạch Tuyết, một người khác chính là Thiên Dã Ma Mỹ. Bạch Tuyết, Ma Mỹ các nàng chưa có tiếp xúc qua nam nhân, vẫn còn là xử nữ. Bạch Tuyết, Ma Mỹ, qua bái kiến chủ nhân.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ là mỹ nữ Quý Minh Hòa Nhất giữ lại mời chào mỹ nhân, hoặc là đạo cụ dùng bảo trụ tính mạng cho hắn trước mặt cường giả. Trong tay hắn có hơn mười mỹ nữ, nhưng mà xử nữ xinh đẹp như Anh Tỉnh Bạch Tuyết cùng Thiên Dã Ma Mỹ chính là át chủ bài của hắn.
Thiếu nữ gương mặt em bé Nhật Bản là Anh Tỉnh Bạch Tuyết, mà tướng mạo tinh xảo chính là Thiên Dã Ma Mỹ.
- Bái kiến chủ nhân!
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai gã thiếu nữ xinh đẹp đi lên quỳ trước mặt của Nhạc Trọng và xoay người thi lễ.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Đứng lên đi!
Nhạc Trọng nhìn thấy nhiều mỹ nữ tuyệt sắc cho nên cũng không có thất thố gì cả.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ mang theo nụ cười ngọt ngào ngồi ở hai bên người của Nhạc Trọng, cẩn thận từng li từng tí mát xa cho Nhạc Trọng.
- Đáng giận!
Tỉnh Điền Kinh Tử nhìn qua Nhạc Trọng và Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ ở hai bên người của hắn thì trong mắt không cam lòng.
Quý Minh Hòa Nhất nhìn qua Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ phục thị Nhạc Trọng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Đại nhân, xin hỏi bước tiếp theo có tính toán gì không?
- Huyện Tà Mã. Tôi muốn đi tới huyện Tà Mã.
Nhạc Trọng tựa vào ghế sa lon nói ra.
Hai nữ Anh Tỉnh Bạch Tuyết ngồi hai bên của Nhạc Trọng dùng núi đôi của mình cọ vào tay của Nhạc Trọng.