Chính bởi vì hắn có được chiến lực mạnh mẽ như thế mới dám mang theo ba mươi cao thủ Lang Nha doanh cùng hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ đi tìm Trần Dao phiền phức, bởi vì với cỗ chiến lực của hắn muốn tiêu diệt nhóm người Trần Dao tuyệt không thành vấn đề.
- Mãn Húc!
Một trong tứ kiệt còn lại là Linh Lạc nhìn thấy Trương Mãn Húc bị Bạch Cốt đâm chết, phát ra tiếng gầm rú bi phẫn.
Ba mươi cao thủ Lang Nha doanh còn lại bổ nhào về hướng Nhạc Trọng, thật nhiều cường hóa giả công kích đường xa phát động kỹ năng oanh thẳng về hướng ba người Nhạc Trọng.
Thân hình Nhạc Trọng chợt lóe, liền thiểm vào bên trong khu rừng cây đang thiêu đốt.
Bạch Cốt tránh né kỹ năng uy lực thật lớn, vừa hướng ba mươi cao thủ Lang Nha doanh phóng đi.
Thiểm Điện phát động tốc độ siêu âm đáng sợ, thân hình chợt lóe, vô số kỹ năng công kích về phía nó lập tức mất đi mục tiêu.
Chỉ một giây sau, Thiểm Điện bổ nhào vào bên trong đội ngũ ba mươi cao thủ Lang Nha doanh kia.
Đầu của ba cao thủ lực lượng hệ cầm lang nha bổng trong tay chỉ chớp mắt đã rụng rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
Hai gã triệu hoán sư đột nhiên trên ngực hiện ra hai vết trảo cực lớn, kéo dài tới tận thân dưới, vô số nội tạng máu tươi bắn ra tung tóe, không ngừng phát ra tiếng kêu rên vô cùng thống khổ.
Bốn gã cường hóa giả ma pháp hệ đang niệm chú ngữ còn chưa chấm dứt thì đầu đã bị trực tiếp đánh bay, máu tươi văng khắp nơi, một nhóm ma pháp trận đều biến mất không thấy gì nữa.
Thiểm Điện dùng tốc độ siêu âm hoành hành trong đám người, từng cao thủ Lang Nha doanh còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bị miểu sát. Duy nhất có thể nhìn thấy được tốc độ của Thiểm Điện là bốn gã cường hóa giả nhanh nhẹn, nhưng bọn hắn cũng chỉ nhìn thấy Thiểm Điện di động mà hoàn toàn không ngăn cản được công kích của nó.
Từng tên cao thủ Lang Nha doanh không ngừng bị Thiểm Điện giết chết.
Ở một bên Bạch Cốt cũng trực tiếp nhào vào trong đám chiến sĩ Đại Thái đại khai sát giới, những nơi hắn đi qua gai xương tung bay, từng tên chiến sĩ liền bị xỏ xuyên qua đầu đinh lên trên thân đại thụ.
Bạch Cốt, Nhạc Trọng cùng Thiểm Điện hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của chiến sĩ Đại Thái, thừa cơ hội này Cam Đào, Phan Kim Dũng mang theo tinh anh Thiên Hoa hội chém giết đám chiến sĩ Đại Thái kia.
Theo mọi người liên thủ, sĩ khí đám chiến sĩ Đại Thái bắt đầu hỏng mất, bỏ chạy tứ tán. Tuy bọn hắn là quân tinh nhuệ nhưng cũng sợ chết, khi bọn hắn nhìn không thấy thắng lợi, cũng sẽ bỏ trốn.
- Đáng chết! Đáng chết! Làm sao như vậy! Đám Hoa Hạ cẩu chết tiệt!
Thân hình Linh Lạc chớp động, xen lẫn trong đám tàn binh bỏ chạy, hắn chỉ muốn lập tức chạy khỏi nơi này trở về hội báo cho Ngô Nham Hồng hết thảy.
Toàn bộ chiến sĩ Đại Thái không ngừng chạy trốn, không kẻ nào nghĩ sẽ đầu hàng. Bọn hắn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với người sống sót, biết rõ đối phương tuyệt sẽ không tha chết cho mình.
Hai mắt Cam Đào đỏ đậm lớn tiếng gầm rú:
- Giết! Giết sạch bọn súc sinh kia!
- Giết!
- Giết!
- …
Người của Thiên Hoa hội hai mắt đỏ đậm rống lớn đuổi theo, đem tàn quân trực tiếp chém té ngã.
Trong tàn quân cũng có kẻ dũng mãnh, nhìn thấy không thể đào thoát liền quay lại muốn liều mạng. Nhưng chỉ vừa xoay người liền bị một phát súng của Nhạc Trọng oanh trúng, đem những tên kia trực tiếp bạo đầu.
- Mình sẽ không chết! Tuyệt đối sẽ không chết!
Trong mắt Linh Lạc chớp động dị quang, cắn răng phát động biến thân du hiệp tùng lâm, liền hướng trong khu rừng nhảy tới.
- Phanh!
Linh Lạc vừa nhảy lên, Nhạc Trọng đã giơ súng oanh thẳng vào đầu đối phương, đầu của hắn lập tức nổ tung.
Cam Đào thổi ra một hơi nhiệt khí, trong mắt nhìn Nhạc Trọng hiện lên vẻ kính sợ hỏi:
- Lão đại! Toàn bộ Thái quân đã bị chúng ta giết chết! Kế tiếp nên làm gì?
Lúc này những thành viên Thiên Hoa hội đi tới bên cạnh Nhạc Trọng, trong mắt nhìn hắn đều hiện lên vẻ kính sợ. Cuộc chiến vừa rồi do nam nhân này hấp dẫn toàn bộ chủ lực kẻ địch, nhờ vậy bọn họ mới có thể cùng nhau đem địch nhân kích bại. Hơn nữa nam nhân này còn thu phục được một con biến dị thú tam giai, thật sự làm trong lòng họ vô cùng kính sợ.
Nhạc Trọng nhìn thi thể khắp nơi lạnh lùng nói:
- Chờ người khác động thủ không phải là phong cách của tôi! Cam Đào, lập tức tập kết bộ đội, đi theo tôi!
Cam Đào hưng phấn đáp:
- Dạ, lão đại!
La Thôn trấn là một trấn nhỏ cách Lan Sơn thị chừng 30km, bên trong trấn có bốn ngàn người bản địa cùng một doanh bộ đội Đại Thái đế quốc.
Sở dĩ La Thôn trấn được Ngô Nham Hồng xem trọng phái một doanh bộ đội đóng ở trong này là bởi vì bên trong trấn có một tài nguyên thập phần trọng yếu – than! Nơi này có lớn lớn nhỏ nhỏ mười mấy hầm than. Bên trong cuối thời khuyết thiếu tài nguyên dầu mỏ, than chính là nguồn năng lượng tốt nhất. Có thể dùng để sưởi ấm, còn dùng để phát điện. Sở dĩ Lan Sơn thị có đèn đuốc chiếu sáng ban đêm, không thể bỏ qua công lao của mỏ than trong La Thôn trấn.
Nhạc Trọng đứng trên một gò cao nhìn La Thôn trấn bên dưới, thản nhiên nói:
- Tôi sẽ đánh vào trước, chứng kiến tín hiệu của tôi mọi người tiếp tục đánh vào đi!
Thực lực của Thiên Hoa hội quá mức yếu ớt, Nhạc Trọng không muốn thấy bọn họ bị hao tổn, với thực lực hiện tại của hắn chỉ cần dốc sức chưa chắc không thể đánh tan một doanh.
- Dạ!
Các cao thủ Thiên Hoa hội cung kính đáp. Bọn họ đã chứng kiến thực lực đáng sợ của người này, cho dù không có bọn họ mấy người Nhạc Trọng cũng đủ sức tiêu diệt hai trăm chiến sĩ mà Trương Mãn Húc mang đến. Cường giả như vậy có thể trở thành thủ lĩnh của họ chính là may mắn của chính họ.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng nắm tay Minh Giai Giai đi thẳng về hướng La Thôn trấn.
- Các người là ai?
Ở lối vào La Thôn trấn có tám chiến sĩ Đại Thái bảo hộ, nhìn thấy hai người Nhạc Trọng đến gần hai gã chiến sĩ tiến lên lớn tiếng hỏi.
Nhạc Trọng chợt động, trong hư không hiện ra một động lớn, bảy đạo gai xương bén nhọn trong nháy mắt bắn ra, đính lên đầu bảy tên chiến sĩ Đại Thái, đem bảy tên chiến sĩ lập tức giết chết.
Bàn tay của hắn vừa lật, Hắc Nha đao thật lớn gác lên cổ tên chiến sĩ cuối cùng lạnh lùng nói:
- Đưa tôi đi đến bộ chỉ huy trong La Thôn trấn!
- Được! Tôi đưa anh đi! Đừng giết tôi!
Trong mắt tên chiến sĩ thoáng hiện vẻ sợ hãi liền nói.
Minh Giai Giai đứng bên cạnh Nhạc Trọng đảm đương người phiên dịch.
- Đi!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói, bàn tay vừa lật Hắc Nha đao đã biến mất trong tay.
Nhưng Bạch Cốt từ trong hư không bước ra đi tới sau lưng tên chiến sĩ, một đạo gai xương bén nhọn chỉ thẳng vào trái tim của hắn.
Bị Nhạc Trọng uy hiếp, tên chiến sĩ mang theo ba người đi vào trong trấn.
Tên chiến sĩ đi tới trước một quân doanh thì trong mắt thoáng hiện dị quang, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Có địch nhân, mọi người! Hoa Hạ cẩu đánh vào!
- Hảo hán tử! Giết hắn!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói.
Bạch Cốt bắn gai xương, trực tiếp xỏ xuyên trái tim của tên kia.
Trên mặt tên chiến sĩ hiện lên dáng cười kỳ dị, sau đó ngã trên mặt đất.
Vô số chiến sĩ Đại Thái lập tức vây tới bên này.