Trương Mãn Húc là tiến hóa giả song thuộc tính, thuộc tính tiến hóa là nhanh nhẹn cùng cường độ, vì vậy hắn mới có khả năng sống sót dưới súng ngắm ưng hình của Nhạc Trọng. Nếu hắn không phải cường hóa giả cường độ hệ, một phát vừa rồi của Nhạc Trọng có thể đem vai phải của hắn bắn hoàn toàn dập nát.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Bạch Cốt chết chắc thì hắn đột nhiên nhảy dựng khỏi mặt đất, vai trái hiện ra một lỗ thủng nhỏ. Vô số xương cốt kéo dài, lỗ thủng nhỏ kia chỉ thoáng chốc liền biến mất không thấy gì nữa.
Bổ sung lại lỗ thủng, thân hình Bạch Cốt chợt lóe trực tiếp đột nhập vào trong đội ngũ Thái quân, trong tay nổ bắn gai xương bén nhọn liền đem ba gã chiến sĩ lập tức xử lý.
- Quá mạnh mẽ!
Chứng kiến một màn kia, toàn bộ chiến sĩ Thiên Hoa hội đều rùng mình, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến kẻ biến thái như vậy, ngay cả súng ngắm bắn trúng cũng không thể giết chết.
- Thật là đáng sợ! Làm sao có loại quái vật này!
Đám chiến sĩ Đại Thái nhìn thấy Bạch Cốt chẳng khác gì ma quỷ trong lòng hiện lên kinh hãi, sĩ khí chợt rơi xuống.
Ở một bên, Nhạc Trọng trực tiếp xông vào trong đội ngũ Thái quân, trong tay cầm Hắc Nha đao thật lớn mỗi đao vung lên lập tức chém một gã chiến sĩ thành hai đoạn, tay trái hắn cầm súng tự động 05 thức loại nhỏ không ngừng bắn qua, hai gã chiến sĩ khác liền bị hắn bạo đầu xử lý.
Dễ dàng xử lý xong ba gã chiến sĩ, Nhạc Trọng vừa bước ra một bước sắc mặt chợt đại biến, thân thể ngã mạnh về phía sau.
Oanh! Oanh!
Nhạc Trọng vừa lui về phía sau, vị trí hắn mới đặt chân truyền ra tiếng nổ mạnh thật lớn, vô số bi thép hướng bốn phương tám hướng bắn ra tung tóe.
Đó là do đám chiến sĩ đã bố trí một nhóm cạm bẫy địa lôi, Nhạc Trọng tiến tới quá nhanh nên không cẩn thận đạp lên nhóm địa lôi kia.
Đám chiến sĩ Đại Thái luôn hoạt động trong rừng rậm nên cực kỳ giảo hoạt cùng dũng mãnh, biết rõ làm sao lợi dụng địa hình bố trí đủ loại cạm bẫy.
Bụi mù nổ mạnh tán đi thật nhanh, một linh chung thanh đồng xuất hiện trên đầu Nhạc Trọng, từng vòng hộ tráo màu xanh bao phủ quanh thân hắn, hoàn toàn ngăn cản được toàn bộ thương tổn.
Nhìn thấy Nhạc Trọng vẫn hoàn hảo không chút hao tổn gì, những chiến sĩ Đại Thái khác liền quay súng bắn phá tới.
Vô luận là dạng phòng ngự thế nào, đều sẽ có giới hạn cao nhất, chỉ cần đánh bại giới hạn này, là có thể phá hủy được phòng hộ tráo kia.
Nhạc Trọng nhìn vào khu rừng che giấu hai trăm chiến sĩ Đại Thái, trong mắt thoáng hiện hàn quang, duỗi ra tay phải, phát động kỹ năng ma viêm, trong chớp mắt một đoàn hỏa diễm phong bạo từ trong tay hắn bắn ra, rơi vào trong khu rừng kia.
Bị ma viêm thiêu hủy, tuyết đọng trong rừng cây lập tức hòa tan, từng gốc đại thụ bị ma viêm rơi trúng bắt đầu thiêu đốt lên.
Thân hình Nhạc Trọng không ngừng chớp động, trong tay bắn ra từng đoàn hỏa diễm phong bạo trực tiếp đánh trúng gốc đại thụ không ngừng châm lửa.
Bên trong ngọn lửa, những viên địa lôi bị chôn giấu cũng bị nổ tung, vô số bi thép văng khắp nơi, nổ chết lẫn tạc thương mười mấy người.
Kỹ năng ma viêm của Nhạc Trọng đã lên tới cường hóa +4, hơn nữa tinh thần lực của hắn cực cao, phóng thích ra ma viêm uy lực cực kỳ đáng sợ, vì thế mới dễ dàng châm lửa những gốc cây mà băng tuyết bao phủ.
- Đáng chết! Sao lại cháy! Người ngã xuống đất kia là ai, không ngờ có được uy lực ngọn lửa đáng sợ như vậy! Không thể tiếp tục như thế!
Trương Mãn Húc nhìn Nhạc Trọng đang không ngừng đốt rừng, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, cầm một thanh bảo vật tứ cấp Phá Huyết Mâu phát động ra kỹ năng, nhanh như một cơn lốc hướng chỗ Nhạc Trọng vọt tới.
Trương Mãn Húc phát động tốc độ áp đảo cả Bạch Tiểu Thắng, chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi đã vọt tới trước mặt Nhạc Trọng, hung hung vung mâu hướng ngay tim hắn đâm tới.
Nhạc Trọng phát động kỹ năng ảnh bộ, dùng sức bổ lên trên Phá Huyết Mâu.
Một cỗ cự lực đáng sợ từ trong huyết mâu truyền đến, cứng rắn chấn bay Nhạc Trọng ra xa ba bốn thước.
Trương Mãn Húc cũng không lưu cho Nhạc Trọng bất kỳ cơ hội nào, tiến lên một bước dài, Phá Huyết Mâu huyễn hóa ra mâu ảnh trùng điệp đánh vào điểm yếu hại trên người hắn.
Nhạc Trọng không chút yếu thế, Hắc Nha đao trong tay chắn đỡ, không ngừng đem Phá Huyết Mâu che chắn bên ngoài.
Trong mắt Trương Mãn Húc chớp động hung quang, đột nhiên trong tay phải chợt lóe hào quang, một đạo băng trùy bén nhọn oanh thẳng lên đùi phải Nhạc Trọng, băng hàn lực khổng lồ bùng nổ, đem đùi phải của Nhạc Trọng đông lạnh cứng đờ.
Thừa cơ hội này Trương Mãn Húc cười dữ tợn, cầm Phá Huyết Mâu hung hăng hướng ngay đầu Nhạc Trọng đâm tới:
- Đi chết đi! Hoa Hạ cẩu chết tiệt!
Đúng lúc này sắc mặt Nhạc Trọng không thay đổi, tâm niệm vừa động, trong hư không lộ ra một lỗ hổng lớn, một đạo gai xương vô cùng bén nhọn từ trong hư không bắn ra, nhắm ngay đầu Trương Mãn Húc bắn tới.
- Đáng chết!
Trương Mãn Húc là tiến hóa giả nhanh nhẹn, phản ứng của hắn cực kỳ mẫn tiệp, trường mâu trong tay thu lại lập tức đem gai xương vô cùng bén nhọn đánh bay ra xa.
Hai mắt Nhạc Trọng ngưng tụ hướng Trương Mãn Húc phát động khủng cụ thuật, một đạo tinh thần ba động thật khủng bố hướng đầu Trương Mãn Húc oanh tới.
Ngay trong nháy mắt tinh thần ba động oanh trúng Trương Mãn Húc, một đạo bạch quang lóe sáng trên người hắn, hắn lạnh lùng cười nói:
- Tinh thần trùng kích! Toàn bộ tinh thần công kích đối với tao đều không hiệu quả! Hoa Hạ cẩu, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!
Ngay lúc Trương Mãn Húc cười lạnh nói, một cỗ run rẩy phát ra từ sâu trong nội tâm đột nhiên nhảy lên tim của hắn, khiến cho hắn thật miễn cưỡng lăn tròn ngay tại chỗ.
Một cơn lốc bay sượt qua người Trương Mãn Húc, một móng vuốt vô cùng sắc bén trực tiếp xé rách lân giáp biến dị thú tam giai của hắn, đem một khối thịt lớn bên hông hắn cứng rắn xé xuống.
Trương Mãn Húc tràn ngập vẻ thống khổ nhìn cơn lốc kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi:
- Biến dị thú tam giai! Làm sao có thể? Còn có người phục tùng được biến dị thú tam giai?
Ngay lúc Trương Mãn Húc còn đang vô cùng khiếp sợ, Nhạc Trọng tiến lên một bước dài hung hăng chém thẳng một đao vào đầu hắn.
Trong mắt Trương Mãn Húc chợt lóe hàn quan, tinh khí thần tăng lên đỉnh núi, dù thân chịu trọng thương nhưng vẫn một chiêu đẩy ra Hắc Nha đao của Nhạc Trọng.
Nhưng phía bên phải Nhạc Trọng lại bắn ra một gai xương bén nhọn lấy tốc độ nhanh như lưu tinh xuyên thủng phòng ngự của Trương Mãn Húc, trực tiếp đâm thẳng vào trong đầu hắn, đem hắn đinh lên một gốc đại thụ.
Trương Mãn Húc phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt mở lớn, vẻ mặt không cam, thân thể xụi lơ xuống biến thành một cỗ thi thể. Tuy rằng hắn có được chiến lực đáng sợ nhưng bị Nhạc Trọng, Bạch Cốt cùng Thiểm Điện vây công cuối cùng vẫn bị giết chết.
Với sức chiến đấu của Trương Mãn Húc, cả Thiên Hoa hội không ai là đối thủ. Cho dù Trần Dao là tiến hóa giả nhưng chỉ cần bị hắn tới gần người sẽ bị một mâu đâm chết.