Bạch Tiểu Thắng hành sự vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem một gã liên trưởng, hai gã phó liên trưởng, bốn gã bài trưởng dẫn tới trước người Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn bảy tên quan quân chung quanh, chỉ chỉ một gã bài trưởng hỏi:
- Trong tụi mày ai có tin tức của thực vật ma nữ Trần Dao? Mày nói trước!
Vẻ mặt gã bài trưởng căm hận trừng mắt nhìn Nhạc Trọng mắng:
- Phi! Hoa Hạ cẩu!
Phanh!
Nhạc Trọng tùy tay một phát oanh thẳng lên đầu hắn, trực tiếp oanh dập nát, dịch óc bắn tung tóe đầy đất.
- Thật hung tàn!
Ở một bên nhìn thấy một màn này trong lòng Lý Thế Dân nhảy dựng, sau lưng tuôn ra tia rét lạnh. Sau khi hắn kiến thức được sự đáng sợ của Nhạc Trọng, đã không còn dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn, thầm nghĩ thành thành thật thật làm xong hết thảy nhiệm vụ mà Nhạc Trọng công đạo.
- Đến phiên mày!
Oanh giết một gã bài trưởng, Nhạc Trọng không chút để ý chỉ vào một tên bài trưởng khác lạnh lùng nói.
Tên bài trưởng kia quỳ trước mặt Nhạc Trọng tận lực cầu xin:
- Tôi không biết! Đại gia! Tôi không biết! Tôi thật sự là không biết!
Phanh!
Nương theo sau một tiếng súng vang, đầu tên bài trưởng kia cũng như dưa hấu bị nổ oanh.
Nhạc Trọng dùng súng chỉ vào một tên bài trưởng khác lạnh lùng nói:
- Sự kiên nhẫn của tao chỉ có hạn độ! Nếu tụi mày không muốn nói, tao sẽ đem toàn bộ người trong trấn giết sạch! Cho bọn hắn chôn cùng đồng bào của tao! Đến mày!
Tên bài trưởng kia tận lực cầu xin:
- Tôi nói, tôi nói! Cầu ngài tha cho tôi một mạng!
Tên liên trưởng nhất thời phẫn nộ rống lớn:
- Vương Chính Khí! Mày có phải là quân nhân của Đại Thái hay không! Sao có thể không khí khái, quỳ trước mặt Hoa Hạ cẩu!
Phanh!
Đầu tên liên trưởng trực tiếp nổ tung.
Thấy vậy những tên quan quân còn lại vẻ mặt hiện lên sợ hãi. Lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy có một người lòng dạ tàn nhẫn khủng bố đến như thế.
Tên bài trưởng cuống quýt dập đầu nói:
- Bốn này trước thực vật ma nữ Trần Dao bị quân đội đánh bại ở Đại Lan sơn. Đã trốn sâu vào trong núi, địa điểm cụ thể thì chúng tôi không biết. Chủ trì bao vây chủ trì Trần Dao chính là Hà Văn Ý đại nhân. Chúng tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, van ngài tha cho tôi một mạng đi!
- Được! Tao sẽ tha cho mày một mạng!
Nhạc Trọng nghe được câu trả lời phất tay tha cho tên kia một mạng.
Bạch Tiểu Thắng đi tới bên cạnh Nhạc Trọng trực tiếp hỏi:
- Thủ lĩnh, người trong trấn này nên xử lý thế nào?
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương, trực tiếp ra lệnh:
- Giết hết toàn bộ! Cho bọn hắn chôn cùng những nạn nhân bị chúng giết chết!
Bên trong tiểu trấn có bốn trăm sáu mươi lăm người, những người này đều bị áp giải tới cửa trấn giết chết, đồng thời cắt thủ cấp treo chung quanh trấn, chẳng khác gì đại hình thời cổ đại.
Lý Thế Dân nhìn thủ cấp giắt quanh trấn, trong mắt thoáng hiện vẻ không đành lòng nhìn Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, làm vậy có phải quá tàn nhẫn hay không! Trong bọn họ có không ít bình dân!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân, lạnh lùng nói:
- Lý Thế Dân! Khi bọn hắn giết người ngoại quốc có từng do dự qua bao giờ? Ở dưới trướng Ngô Nham Hồng, người ngoại quốc sống như nô lệ trư cẩu, vậy có tàn nhẫn hay không? Ở trong này đều là bộ hạ của Ngô Nham Hồng, cũng là thực lực của hắn, sống thêm một tên đối với chúng ta mà nói tăng thêm một phần uy hiếp! Đây là chiến tranh, trong chiến tranh nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình!
Nhạc Trọng nhìn Lý Thế Dân lạnh lùng ra lệnh:
- Tôi lệnh cho anh trong vòng một tháng phải lấy thủ cấp của một trăm bộ hạ Ngô Nham Hồng. Tôi mặc kệ anh giết ai, chỉ cần anh giết đủ một trăm! Nếu không tiểu tình nhân Trương Thải Chi của anh phải chết! Đi thôi!
Lý Thế Dân nhận được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, nhất thời líu lưỡi, vừa nghĩ tới Nhạc Trọng không chút lưu tình xử lý bốn trăm sáu mươi lăm mạng người, thủ đoạn huyết tinh tàn khốc, trong lòng tràn ngập rét lạnh, cắn chặt răng trầm giọng:
- Dạ, thủ lĩnh!
Dứt lời, hắn cầm đại cung đi nhanh vào trong gió tuyết.
Bạch Tiểu Thắng đi tới bên cạnh Nhạc Trọng khinh miệt liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lý Thế Dân nhổ bãi nước miếng châm chọc nói:
- Thật là ngu xuẩn! Đây chính là hai chủng tộc tranh đoạt không gian sinh tồn! Không phải bọn hắn chết thì chúng ta vong! Dưới tình huống như vậy vẫn còn mang lòng dạ đàn bà, thật sự là ngu xuẩn!
Nhạc Trọng nhìn theo bóng lưng Lý Thế Dân, thản nhiên nói:
- Hắn là người tốt! Nhưng không thích hợp sống trong cuối thời tàn khốc!
Tuy rằng Lý Thế Dân có được lực lượng cường đại nhưng địa vị trong những người sống sót mà hắn bảo hộ lại biến thành thấp nhất, cũng bởi vì hắn quá thành thật nên mới bị La Văn Thuật điều khiển xoay quanh.
Nhạc Trọng quay đầu hỏi Bạch Tiểu Thắng:
- Cứu ra được bao nhiêu người?
Trong mắt Bạch Tiểu Thắng thoáng hiện vẻ lo lắng:
- Sáu mươi ba nữ nhân, có mười ba người bị tra tấn đến phát điên. Năm mươi người sống sót cả thân thể lẫn tinh thần đều không tốt lắm!
Nhạc Trọng trầm mặc, bên trong băng tuyết ngập trời bị đưa tới loại địa phương này tự nhiên không có chuyện gì tốt, hắn đã làm sẵn chuẩn bị tâm lý, nhưng dù vậy sau khi nghe được trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhạc Trọng chậm rãi nói:
- Các anh mang họ về trong sơn động đi thôi! Nếu có thể tận lực đem các nàng huấn luyện thành chiến sĩ. Trước khi tôi quay về không cho phép bất luận kẻ nào rời sơn động, nếu không trực tiếp bắn gục!
Ở khu vực này Nhạc Trọng không có một nơi nào đặt chân, sơn động cũng không thể cất chứa hơn bốn trăm người, đây cũng là nguyên nhân hắn ra lệnh bắn chết toàn bộ người trong tiểu trấn.
Trong lòng Bạch Tiểu Thắng kinh hãi, liền hỏi:
- Thủ lĩnh, anh dự tính một mình đi Đại Lan sơn sao?
Nhạc Trọng đáp:
- Không, Minh Giai Giai, Trần Lạc, Vương Tường, Lưu Hàn theo tôi cùng đi!
Bốn người kia đều có được dị năng tìm người, có thể hơn được thật nhiều người thường.
Bạch Tiểu Thắng đề nghị:
- Có cần mang theo nhiều người đi không?
Trải qua nhiều ngày ở chung, Bạch Tiểu Thắng đã thập phần tin phục Nhạc Trọng. Hắn cũng không muốn để một vị thủ lĩnh như Nhạc Trọng phải chết tại nơi này.
Nhạc Trọng cự tuyệt nói:
- Không cần!
Không bao lâu thật nhiều xe chở vật tư thu hoạch được chạy ra khỏi tiểu trấn, hướng chỗ sơn động phương xa chạy đi. Chỉ lưu lại trấn nhỏ giăng đầy thủ cấp như chốn địa ngục nhân gian.
Nhạc Trọng không có căn cơ gì ở khu vực này, vì tránh né Ngô Nham Hồng phái binh trả thù hắn chỉ có thể trốn tránh trong sơn động tận vùng núi sâu.
Bên trong một tòa biệt thự xa hoa nằm trong khu Lan Sơn thị.
Một gã trung niên nam tử chừng ba mươi sáu ba mươi bảy thân mặc quân phục, trên mặt có bốn vết cào thật sâu, vẻ mặt dữ tợn hung hăng vỗ một chưởng lên bàn, chửi ầm lên:
- Súc sinh chết tiệt! Là ai làm? Thế nhưng dám giết chết bảy trăm sáu mươi tám tử dân của Đại Thái đế quốc chúng ta. Còn cắt đầu của bọn họ treo trên hàng rào, thật sự là súc sinh không bằng cầm thú!
Tên nam tử này tên là Ngô Chí, là một trong mười ba trung tướng của Đại Thái đế quốc. Là một kẻ chủ nghĩa chủng tộc cực đoan, đã có hơn trăm người ngoại quốc chết trong tay của hắn.