Những tên côn đồ xông ra đầu đường, đốt giết cướp đoạt tài sản, không chuyện ác nào không làm. Trên đường phố nơi nơi tràn đầy lửa đỏ, không ngừng truyền ra thanh âm tiếng kêu khóc, tiếng khóc thảm thiết, tiếng cười càn rỡ đắc ý của những tên lưu manh. Thật nhiều người thường co đầu rút cổ trong nhà, nhìn ra thế giới địa ngục bên ngoài không ngừng lạnh run.
Hỗn loạn! Đại hỗn loạn! Cả Quý Trữ thị đều lâm vào trong hỗn loạn đáng sợ. Quý Trữ thị mất đi trật tự lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Mà dưới sự xúi giục của Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang, hơn mười vạn người thường từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ hình thành dòng người vọt tới trước kho lương.
- Nhạc Trọng, lăn ra đây gặp chúng ta!
- Nhạc Trọng, mày là súc sinh! Vì sao mày ám sát Đỗ sư trưởng?
- Nhạc Trọng, nhanh mở kho lương phát lương!
- Mở kho lương!
- Mở kho lương!
- …
Thật nhiều người thường hội tụ trước kho lương, đem thông đạo gần kho lương nhét được tràn đầy, bọn hắn lớn tiếng rít gào phẫn nộ, nếu không phải trước kho lương đặt hơn mười khẩu súng máy hạng nặng, bọn hắn đã sớm như ong vỡ tổ vọt vào cướp đoạt.
Lúc này phụ trách thủ hộ bên ngoài kho lương chính là Trịnh Minh Hòa, hắn nhìn thấy đám người rậm rạp vây bên ngoài, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng tràn ngập áp lực.
Đây rõ ràng là hơn mười vạn người bị châm ngòi hội tụ tới khu vực này, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ biến thành bạo loạn.
Một khi xảy ra bạo loạn, nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông, cả kho lương cũng có thể bị thiêu hủy.
- Tôi là đại trưởng lão Thanh Thạch bang Trịnh Minh Hòa!
Trịnh Minh Hòa nhìn đám người đông đảo, cắn răng lớn tiếng nói:
- Chúng tôi không có sát hại Đỗ sư trưởng Đỗ Thiện Hùng! Các người mau rời khỏi nơi này, nếu không chúng tôi không khách khí!
- Cẩu tạp chủng! Hắn đang uy hiếp chúng ta!
- Mọi người không phải sợ! Chúng ta có hơn mấy vạn người, hắn không dám đụng tới chúng ta!
- Đánh chết đám cầm thú này ah!
- Mọi người cùng nhau xông lên! Cướp lương thực! Ai cướp được là của ai! Bọn hắn không dám nổ súng!
- Chúng ta nhiều người như vậy, một miếng nước bọt đủ đem bọn hắn chết đuối! Mọi người cùng xông lên ah!
- …
Bên trong đám người, bang chúng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang lớn tiếng kích động.
- Mọi người cùng nhau lên! Lương thực đều là của chúng ta! Mọi người cùng nhau chém giết!
- Xông lên!
Bị bang chúng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang châm ngòi, thật nhiều người sống sót liền tuôn về hướng kho lương như ong vỡ tổ.
Trịnh Minh Hòa nhìn đám người xông tới, đầu óc như nổ tung không biết nên làm thế nào mới phải.
Đúng lúc này, một bên truyền qua mệnh lệnh vô cùng kiên nghị của Hồ Nghị:
- Nổ súng! Đều toàn lực nổ súng cho tôi!
Những chiến sĩ canh giữ trước những khẩu súng máy đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao. Nếu như là tang thi, là biến dị thú bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ lập tức thi hành mệnh lệnh đem quái vật bắn chết. Nhưng trước mắt chính là nhân loại, hơn nữa còn là đồng bào của bọn họ.
Trong mắt Hồ Nghị thoáng hiện hàn quang, trừng mắt nhìn các chiến sĩ, tay cầm đại đao, thanh âm băng hàn nói:
- Tôi là phó liên trưởng do chính thủ lĩnh nhâm mệnh! Chẳng lẽ các anh không nghe được mệnh lệnh của tôi sao? Tôi mệnh lệnh toàn bộ nổ súng, bắn chết đám côn đồ! Người chống quân lệnh, chém!
Một gã chiến sĩ không nhịn được nói:
- Hồ liên trưởng! Bọn họ là nhân loại, hơn nữa còn là đồng bào của chúng ta. Không phải tang thi, cũng không phải địch nhân của chúng ta! Bọn họ chỉ là bình dân tay không tấc sắt!
Hồ Nghị nhìn chiến sĩ kia, trong mắt chớp động hàn quang:
- Nếu bây giờ còn không nổ súng, chúng ta đều phải chết không chỗ chôn! Lập tức nổ súng! Nếu không tôi sẽ chấp hành quân pháp!
Hồ Nghị quay đầu nhìn Trịnh Minh Hòa trầm giọng nói:
- Trịnh doanh trưởng! Ngài không có dị nghị đi?
Trong hệ thống của Nhạc Trọng đã chọn dùng danh hiệu quân chức. Danh hiệu mang theo chân khí của bang phái như đường chủ hay đà chủ đã bất lợi với việc chỉnh biên chính quy hóa.
- Nổ súng!
Trịnh Minh Hòa nhìn Hồ Nghị, nhắm mắt lại, truyền ra mệnh lệnh cực kỳ tàn khốc.
Nếu còn không nổ súng, những người thường đang phẫn nộ sẽ nhảy vào trong kho lương đem mọi thứ bên trong hoàn toàn phá hư!
Trong chớp mắt mười hai khẩu súng máy hạng nặng trên kho lương đồng loạt nổ súng, màn đạn điên cuồng xỏ xuyên qua hư không quét thẳng vào đám người sống sót khiến máu thịt tung trời.
- Giết người!
- Chạy mau!
- Bọn hắn nổ súng!
- …
Theo từng tiếng thét chói tai tràn ngập hoảng sợ, đám người vốn đang vô cùng giận dữ nhìn thấy những người khác ngã trong vũng máu, lập tức kinh hoàng, quay người chạy trốn.
Số lượng hơn mười vạn người kéo dài tới mấy cây số, lúc này vừa nghe tiếng súng liền hỗn loạn, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Cho dù trước cuối thời, chính phủ từng có tiền lệ mở xe tăng trấn áp dân chúng, vậy càng không cần nói tới cuối thời trật tự hỏng mất, những người thường kia vừa nghe tiếng súng liền kinh hoàng, bỏ chạy tứ tán.
Trong lúc trốn chết, vô số người bị giẫm đạp, tử thương vô số, trên đường nơi nơi đều thấy được thi thể người bị giết chết.
Không biết từ thời điểm nào Nhạc Trọng xuất hiện trên nóc kho lương, hắn nhìn thi thể tràn đầy phía trước, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Thủ lĩnh!
Trịnh Minh Hòa nhìn thấy Nhạc Trọng xuất hiện, trong lòng cả kinh, tiến lên cúi người thi lễ, hắn nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Nhạc Trọng, lại liếc mắt nhìn Hồ Nghị đứng một bên cắn răng tiến lên nói:
- Thủ lĩnh, đây là mệnh lệnh của tôi! Tôi nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm!
Hồ Nghị chính là người bạn trung thành của Nhạc Trọng, trong thế lực ai cũng hay biết. Bản thân Hồ Nghị là một tiến hóa giả hơn nữa còn là cường giả có được kỹ năng nhị cấp, trong cuộc chiến ở tiểu trấn đã lập được nhiều công huân. Sau này tuyệt đối sẽ được trọng dụng, bởi vậy Trịnh Minh Hòa tự nhiên không dám đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người của hắn.
Nhạc Trọng vỗ vỗ vai Trịnh Minh Hòa trầm giọng nói:
- Anh làm không sai! Trận biến loạn này là do Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang gây ra! Đám người kia là kẻ ngu xuẩn bị người gây xích mích! Chỉ cần là địch nhân của chúng ta là có thể nổ súng xử lý đối phương, bất luận trước mặt là người nào. Nhưng việc xử lý của anh vẫn có chút vấn đề, ít nhất nên nổ súng cảnh cáo trước tiên, nếu bọn hắn hồ đồ ngu xuẩn xông lên anh mới cho nổ súng! Hạ anh một cấp, xuống làm phó doanh trưởng, chức vụ không thay đổi, đệ nhất doanh Quý Trữ thị vẫn do anh tới thống lĩnh!
Trước cuối thời Trịnh Minh Hòa chỉ bất quá là một người thường, căn bản chưa từng xử lý qua những cuộc bạo động như vậy, bởi vậy khi thực hành vô cùng cứng nhắc. Nếu là một người có kinh nghiệm đến giải quyết có lẽ sẽ làm được tốt hơn hắn.
- Dạ!
Hốc mắt Trịnh Minh Hòa đỏ lên, giờ khắc này trong lòng tràn ngập cảm kích. Hắn còn tưởng rằng lần này sẽ bị Nhạc Trọng cách chức xuống làm tiểu binh. Dù sao họ đã cho nổ súng bắn chết mấy chục người thường, đồng thời những người thường khác trong hỗn loạn bị giẫm đạp mà chết cũng hơn hai trăm người.
Dù sao thế lực của Nhạc Trọng còn quá trẻ tuổi, hơn nữa luôn lao vào chém giết, nhân tài trong phương diện chiến đấu thì có nhiều, nhưng người có kinh nghiệm chính trị phong phú thì vẫn thiếu thốn.
Lúc này Hồ Nghị tiến lên nói với Nhạc Trọng:
- Thủ lĩnh, anh cũng đừng trách Trịnh doanh trưởng, là mệnh lệnh của tôi!
Khi có người ngoài Hồ Nghị gọi Nhạc Trọng là thủ lĩnh, chỉ khi nào dưới tình huống riêng tư thì hắn mới gọi Nhạc Trọng là Nhạc đại ca.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hồ Nghị trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy hạ anh hai cấp, xuống làm đội trưởng, quân hàm thiếu úy!
Sắc mặt Hồ Nghị nghiêm túc đáp:
- Dạ, thủ lĩnh!
Hồ Nghị lại nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Thủ lĩnh, hiện tại chúng ta nên làm gì? Quý Trữ thị đã lâm vào rung chuyển, có phải chúng ta cũng nên chen vào một chân?
Tốc độ của Bạch Tiểu Thắng cực kỳ nhanh chóng, hắn đã quay về trong kho lương, đem chuyện cao tầng Quý Trữ thị bị ám sát gần hết báo cáo cho Nhạc Trọng.
Hồ Nghị có chút không rõ với tính khí quả quyết của Nhạc Trọng, vì sao vẫn án binh bất động lãng phí hai giờ thời gian quý giá.
Nhạc Trọng nhìn Trịnh Minh Hòa, sát khí tận trời nói:
- Được! Trịnh Minh Hòa, kho lương giao cho anh! Anh nhất định phải bảo vệ kho lương cho tôi, ngoại trừ tôi bất luận kẻ nào tới gần kho lương đều bắn chết!
Kho lương hiện tại là đòn sát thủ lớn nhất của Nhạc Trọng, tuyệt đối không thể sơ sẩy. Một khi kho lương rơi vào trong tay những người khác, có lẽ sẽ biến thành đòn sát thủ cho người khác đối phó hắn.
Trịnh Minh Hòa trịnh trọng nói:
- Dạ, thủ lĩnh! Chỉ cần tôi còn sống thì kho lương tuyệt đối sẽ không bị người cướp đoạt!
- Tốt lắm!
Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện nét vui mừng.
Ngay lúc Nhạc Trọng chuẩn bị hạ lệnh xuất phát, Hồ Nghị liếc mắt nhìn ra bên ngoài chợt nói:
- Thủ lĩnh, có người đến!
- Nga?
Nhạc Trọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sài Tử Thương đang nâng cao cờ trắng hướng chỗ kho lương chạy tới.
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương, trong lòng vừa động nói:
- Để cho hắn vào đi!
Chỉ một mình Sài Tử Thương còn chưa đủ khả năng quấy nhiễu được kho lương, hoàn toàn không hề có bất kỳ uy hiếp gì.
Sài Tử Thương vừa đến trước mặt Nhạc Trọng liền nói:
- Tôi nguyện ý dốc sức cho thủ lĩnh, xin thủ lĩnh thu lưu tôi!
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương, vô cùng sảng khoái đáp:
- Được! Anh có điều kiện gì trực tiếp nói ra!
Chiêu hàng Sài Tử Thương chiếm ý nghĩa thật lớn. Cùng lúc có thể tạo tiền lệ mẫu mực, một khía cạnh khác Sài Tử Thương biết rõ những mối quan hệ phức tạp trong quân đội của Đỗ Thiện Hùng, có hắn toàn lực hỗ trợ Nhạc Trọng liền có thể làm ra tốt ứng đối.
Sài Tử Thương nói:
- Một mình tôi lực lượng yếu ớt, tôi hi vọng thủ lĩnh có thể thả binh sĩ của tôi, để cho tôi cùng họ vì ngài dốc sức!
Đỗ Thiện Hùng vừa chết đại quân mà hắn thống soái lập tức phân tách thành vô số tiểu đoàn thể. Thời đại bây giờ kẻ nào có súng trong tay mới có quyền nói chuyện. Đã không có Đỗ Thiện Hùng, Sài Tử Thương chẳng là gì cả, bởi vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, liền trực tiếp đi tới nhờ vả Nhạc Trọng. Ở trong tay Nhạc Trọng hắn vẫn còn vài trăm chiến sĩ đã đầu hàng Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng khẽ cau mày:
- Anh nắm chắc thuyết phục được họ sao?
Sài Tử Thương trầm giọng nói:
- Nếu Đỗ Thiện Hùng còn sống tôi không dám nắm chắc thuyết phục họ dốc sức vì ngài. Nhưng Đỗ Thiện Hùng đã chết, tôi có bảy thành nắm chắc thuyết phục được họ!
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Được, Sài Tử Thương, từ giờ trở đi anh chính là liên trưởng tăng cường liên thứ chín dưới trướng của tôi! Chiến sĩ trong liên của anh đều là lão binh dưới trướng trước kia của anh, thế nào?
Sài Tử Thương mừng rỡ, liền quỳ một gối trước mặt Nhạc Trọng nói:
- Nguyện tận sức phục vụ cho thủ lĩnh!
Sài Tử Thương vừa quy hàng đã nhậm chức liên trưởng, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một đội võ lực có thể sai sử như chính tay mình, điều này làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
Vào thời nay nắm tay lớn mới có quyền nói chuyện, Sài Tử Thương thoáng chốc thu lại được đám bộ hạ cũ, rất nhanh sẽ nắm giữ được bọn hắn, xem như có quyền nói chuyện ngay bên trong thế lực của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng từ trước tới nay thích đem tù binh đánh tan sau đó chỉnh biên lại lần nữa. Nhưng ở bên trong Quý Trữ thị thì khác hẳn. Lúc này là lúc cần dùng người, hắn nhất định phải chỉnh hợp toàn bộ lực lượng có thể sử dụng được. Để cho Sài Tử Thương thống lĩnh những tù binh kia có thể nhanh chóng cho họ phát huy ra đủ sức chiến đấu. Bởi vậy hắn lựa chọn để Sài Tử Thương tiếp tục thống lĩnh bộ đội cũ của hắn.
Sài Tử Thương một mình đi vào chỗ nhốt tù binh, theo lời khuyên của hắn, chín thành tù binh bên trong đều nguyện ý rời đi cùng hắn làm một trận. Còn một thành phần tử ngoan cố nói thế nào cũng không chịu vì Nhạc Trọng dốc sức, vì vậy vẫn lưu lại trong trại tù binh.
Chuẩn bị kỹ càng, Nhạc Trọng ra lệnh một tiếng, Thiên Minh cao thủ đoàn, đội ngũ ngoại quốc của Lạp Nhĩ Mạn, hai bộ binh doanh trang bị tận răng của Ưng Khai Sơn, một tăng cường liên của Sài Tử Thương hình thành một chi đại quân hai ngàn người hướng Quý Trữ thị trực tiếp xuất phát.
Nhạc Trọng đem toàn bộ những nhân tố không ổn định rời khỏi kho lương, ở bên trong kho lương chỉ còn lại bộ đội hai doanh cùng Trịnh Minh Hòa. Trong bộ đội hai doanh rất nhiều người đều là cường hóa giả một đường đi theo Nhạc Trọng giết tới thành phố này, còn có cao thủ chủ động đi nhờ vả Nhạc Trọng trong tiểu trấn, là cường hóa giả cấp thấp đã đạt được cường hóa thật lớn trong trận chiến với thú triều.
Tiến vào trong Quý Trữ thị, sau khi chiếm cứ được một khu vực Nhạc Trọng gọi Sài Tử Thương tới hỏi:
- Sài Tử Thương, tôi nghĩ muốn giải quyết một ít bộ phận của quân đội. Anh cho rằng tôi nên công kích bộ phận nào đầu tiên thì tốt nhất?
Mạng lưới quan hệ trong quân đội Sài Tử Thương quen thuộc vô cùng, có hắn thì Nhạc Trọng mới có thể phân tích tốt nên tiến công bộ phận nào thì càng thêm thích hợp.
- Nhạc lão đại, hiện tại quân đội đã phân tách thành sáu thế lực. Sáu thế lực theo thứ tự là đệ nhất doanh do Trương Tuyết Vong thống lĩnh. Vương Hạc thống lĩnh đệ nhị doanh, Chu Lôi thống lĩnh đệ tam doanh, Trần Vũ thống lĩnh đệ tứ doanh, Mã Phóng thống lĩnh đệ ngũ doanh, Mộ Dung Hòa thống lĩnh đệ lục doanh. Đây là sáu doanh trưởng có lực chiến đấu mạnh dưới trướng Đỗ sư trưởng. Mỗi doanh có một ngàn người, còn lại có năm bộ binh doanh phân biệt dựa vào sáu thế lực lớn kia. Năm bộ binh doanh là tân binh mới chiêu mộ, còn đang trong lúc huấn luyện, trang bị vũ khí không được đầy đủ, không có bao nhiêu sức chiến đấu.
- Trong đó sức chiến đấu của đệ nhất doanh của Trương Tuyết Vong cực mạnh nhất, trang bị cũng là tốt nhất. Một doanh của họ trang bị đầy đủ bọc thép doanh, trang bị nhiều nhất là xe tăng đại pháo, còn có cả trực thăng võ trang. Trương Tuyết Vong là cán bộ do một tay Đỗ Thiện Hùng đề bạt, hắn trung thành và tận tâm đối với Đỗ Thiện Hùng. Hơn nữa thái độ làm người ngạo khí, rất khó thu phục hắn. Trước cuối thời hắn cùng Trần Vũ từng tranh đoạt một nữ nhân, cuối cùng bại cho Trần Vũ, luôn canh cánh trong lòng nên quan hệ giữa họ rất kém. Còn đánh nhau nhiều lần với Trần Vũ, bởi vì hắn quá ngạo khí nên quan hệ với mấy doanh khác cũng không tốt lắm.