- Thường Lực!! Mày đầu hàng đi! Mày tiếp tục ngoan cố chống lại chỉ có con đường chết!
Trinh Diệp Dương mang theo một trăm giáo đồ Thông Thiên thần giáo đầu hàng và nhìn chằm chằm vào biệt thự nói chiêu hàng.
Ở trong biệt thự kia, một gã đà chủ Thông Thiên thần giáo tên Thường Lực tức giận kêu gào:
- Trinh Diệp Dương! Mày là phản đồ!! Mày phản bội thần giáo, lại còn đưa nanh vuốt bên ngoài động thủ với thần giáo! Mày tuyệt đối sẽ chết không yên lành, sau khi chết rơi vào địa ngục trọn đời không được siêu sinh!! Bảo tân chủ nhân của mày tới gặp tao!! Nếu không tôi sẽ một mồi lửa đốt nơi này, các người chỉ nhận được thi thể mà thôi.
- Nói hay lắm!! Thường Lực, anh không hổ là phần tử trung kiên của Thông Thiên thần giáo! Có chí khí!
Nương theo đó là âm thanh tức giận, một gã nam tử mặc áo màu đen thân hình chớp động, giống như chim ưng lao thẳng tới bên ngoài biệt thự.
Trinh Diệp Dương nhận ra người tới, sắc mặt đại biến lớn tiếng kêu lên:
- Nổ súng!! Nổ súng
Bộ hạ của Trinh Diệp Dương nhao nhao giơ súng bắn vào tên nam tử trung niên đang vọt tới, chợt bị đẩy lùi.
Thường Lực vừa nhìn thấy tên nam tử trung niên mặc áo bào đen thì hưng phấn kêu lên.
- Ưng trưởng lão! Ngài đến!
Người nam tử trung niên mặc áo đen này chính là Ưng Khai Sơn, chính là đại trưởng lão đứng đầu Thông Thiên thần giáo, có được thực lực mạnh đáng sợ. Chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Lệnh Hồ Tương Như của Thông Thiên thần giáo, là cao thủ như vậy tới làm nội tâm của Thường Lực vui mừng vì gặp được người tâm phúc.
Ưng Khai Sơn đưa mắt nhìn hoàn cảnh trong phòng, phát hiện trong căn phòng chỉ có hai mươi ba giáo đồ, hắn nhướng mày nói:
- Nơi này chỉ còn nhiêu đây sao? Những người khác đâu cả rồi?
Thường Lực cung kính trả lời:
- Người bên ngoài được tôi phân bố ở các nơi của biệt thự, canh chừng nơi trọng yếu.
Ưng Khai Sơn nhướng mày, trầm giọng mắng:
- Ngu xuẩn!! Chúng ta vốn đã ít người, trong loại tình huống này còn chia quân? Anh bây giờ triệu tập người tới đây, hơn nữa đem toàn bộ mỹ nữ của giáo chủ tới đây làm con tin! Bọn họ không lùi, chúng ta mỗi phút giết một nữ nhân! Giết tới khi bọn chúng cho chúng ta rời khỏi đây, chúng ta phải chạy khỏi đây chờ cơ hội báo thù!! Chúng ta phải giữ thân hữu dụng báo thù cho giáo chủ!
Thường Lực nghe vậy càng cung kính nói:
- Dạ Ưng trưởng lão!! Tôi sẽ triệu tập người tới dây.
Không lâu, nương theo đó là âm thanh nữ nhân khóc, ba trăm nữ nhân mập gầy khác nhau, tất cả mỹ nữ đều có tư cách không kém, Thường Lực mang theo hai mươi danh giáo đồ áp giải tới.
Lệnh Hồ Tương Như trở thành giáo chủ của Thông Thiên thần thì chuyện đầu tiên chính là chế tạo hậu cung của bản thân. Chỉ cần hắn gặp nữ nhân tư sắc không tệ sẽ kéo vào trong hậu cung của hắn. Có người đẹp là tốt nhất, Lệnh Hồ Tương Như có loại tính hình này cho nên thủ hạ gặp mỹ nữ đều hiến cho hắn. Dần dà Lệnh Hồ Tương Như liền có được một trăm ba mươi đại mỹ nữ.
Ưng Khai Sơn nhìn qua chung quanh, nhìn qua bốn mươi sáu giáo đồ nói:
- Người đã tới đông đủ chưa?
Thường Lực nhìn qua bốn mươi sáu giáo đồ, trong mắt hiện ra thần sắc bi thương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người đã đến đông đủ!! Những người này đều nguyện ý phân thân toái cốt vì giáo phái, sẽ không tiếc mạng mình!
Ưng Khai Sơn vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Giữ cửa!! Toàn bộ người nghe tôi nói một lời.
- Vâng!
Dưới mệnh lệnh của Ưng Khai Sơn thì bốn mươi sáu giáo đồ đi tới bên người của Ưng Khai Sơn.
- Thỉnh trưởng lão chỉ thị!
Thường Lực và bốn mươi sáu giáo đồ cung kính nói:.
- Tôi muốn nói thế này! Giết chết các anh thì tôi sẽ tỏ lòng trung thành với thủ lĩnh mới!
Hàn quang trong mắt Ưng Khai Sơn lóe lên, từ trong thân thể của hắn có băng nhọn hiện ra, đâm xuyên qua người của Thường Lực và bốn mươi sáu giáo đồ, đính lên vách tường.
- Vì... Cái gì?
Thường Lực bụng bị xuyên qua đính trên vách tường, hắn nhìn qua Ưng Khai Sơn run rẩy hỏi.
Ưng Khai Sơn vẻ mặt lạnh lùng lấy ra một thanh ám ma đao cắt đầu của Thường Lực:
- Tôi cần thủ cấp của các người đểu đạt được thưởng thức của thủ lĩnh mới. Chớ có trách tôi! Muốn trách thì nên trách các người quá ngu xuẩn!
- A!!!
- Giết người!
"..."
Ba trăm nữ nhân trong phòng nhìn thấy một màn này, rất nhiều người hoa dung thất sắc phát ra tiếng thét chói tai. Trong các nàng không ít người lần đầu tiên nhìn thấy có người chết trước mặt của mình, các nàng thập phần không thích ứng.
Ưng Khai Sơn lạnh lùng nhìn qua ba trăm nữ nhân kia, sát khí nghiêm nghị từ trong người của hắn tỏa ra ngoài:
- Câm miệng!! Đều yên tĩnh một chút cho tôi!
Ba trăm nữ nhân bị sát khí của Ưng Khai Sơn làm sợ hãi, vô cùng thành thật im lặng.
Ưng Khai Sơn chỉa chỉa vài hai mỹ nữ hết sức xuất sắc.
- Cô và cô đi mở cửa ra! Nghênh đón thủ lĩnh tiến vào!
Hai mỹ nữ này một người tóc dài màu đen mượt, cặp mông vểnh và cặp vú đầy đặn, dáng người thập phần gợi cảm, tướng mạo cũng diễm lệ, là đại mỹ nữ. Một người khác dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt óng ánh tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo thập phần dáng yêu.
Hai mỹ nữ này không dám cãi lệnh của Ưng Khai Sơn, đi đến cửa biệt thự và mở ra.
Cánh cửa biệt thự vừa mở ra, Nhạc Trọng mang theo Minh Giai Giai bước vào trong biệt thự.
Ưng Khai Sơn thoáng cái quỳ gối trước người của Nhạc Trọng nói:
- Cung nghênh thủ lĩnh đại nhân giá lâm!
- Cung nghênh chủ nhân giá lâm!
Ba trăm nữ nhân trong biệt thự cung kính quỳ xuống đất và nhanh chóng chào hắn.
Lệnh Hồ Tương Như thành lập Thông Thiên thần giáo thì đưa ra quy cũ tiêu chuẩn như hoàng đế ngày xưa. Những mỹ nữ không hiểu chuyện và không nghe lời thì bị hiến tế cho thần linh, những mỹ nữ được giáo huấn bằng máu đều trở nên trung thực thuận theo, tối thiểu nhất là mặt ngoài trung thực thuận theo.
Nhạc Trọng nhìn qua Ưng Khai Sơn quỳ gối và nói:
- Bắt đầu! Ưng Khai Sơn, lúc này anh làm rất khá! Anh trước làm trun đội trưởng, quân hàm thiếu úy!
Trước mặt thì Ưng Khai Sơn là người vì hiệu quả và lợi ích rất nặng, vừa nhìn thấy Thông Thiên thần giáo đại thế đã mất thì hắn nhanh chóng chuyển qua Nhạc Trọng. Hơn nữa chủ động đưa ra biện pháp giải quyết đám phần tử ngoan cố trong Thông Thiên thần giáo để diễn tả trung thành của mình với Nhạc Trọng.
- Vâng! Thủ lĩnh đại nhân!
Trong mắt Ưng Khai Sơn hiện ra thần sắc nóng rực, nhanh chóng đứng lên.
Ưng Khai Sơn chỉ vào hai mỹ nữ mở cửa cho Nhạc Trọng và nhìn qua Nhạc Trọng đề cử:
- Thủ lĩnh đại nhân, một mỹ nữ gọi là Từ Thiến, một mỹ nữ tên là Tôn Tuyết Yến! Các nàng đều là mỹ nữ mới được hiến vào một tháng trước. Lệnh Hồ Tương Như ở gần một tháng qua ở trong Hắc Nham Sơn săn bắn biến dị thú đề cao đẳng cấp cường hóa của mình. Các nàng có lẽ vẫn là xử nữ! Các nàng đã trải qua huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc, thủ lĩnh đại nhân có thể thưởng thức một phen.
Ưng Khai Sơn chính là người mưu cầu danh lợi mười phần, hắn cũng thập phần có năng lực. Hắn muốn chiếm cứ địa vị cao trong tổ chức mà Nhạc Trọng vừa xây dựng, bởi vậy cho dù sử dụng thủ đoạn gì để đạt được mục đích thì hắn cũng làm.