Thần Ma Hệ Thống

Chương 474: Trần Thăng Cương (2)




Dưới đám người xung phong giết qua, cả đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo sĩ khí tan rã, đại lượng giáo đồ nhao nhao đầu hàng. Những gióa đồ Thông Thiên thần giáo không đầu hàng trực tiếp chém giết phản đồ và người Miêu.

Nhạc Trọng đi qua phía bại binh Thông Thiên thần giáo, hắn cầm gai độc trong tay, chỉ cần nhìn thấy cao thủ Thông Thiên thần giáo thì một viên đạn bắn vào đầu của Thông Thiên thần giáo.

Bạch Tiểu Thắng cầm theo thanh đao nhọn giống như mãnh thú xông thẳng vào trong đám địch nhân, một dao găm đâm đã trực tiếp ám sát đàn chủ, hộ pháp của Thông Thiên thần giáo. Năng lực của hắn phát huy hoàn toàn khi địch nhân tan rã, không có địch nhân lạc đàn nào có thể chống chọi với hắn được cả.

Chiến xa bộ binh và sáu chiếc xe súng máy ngừng bắn, chỉ lẳng lặng bảo trì uy hiếp cường đại. Nhạc Trọng mang theo đạn dược có hạn, vì dự phòng ngoài ý muốn xảy ra, hắn phải tiết kiệm sử dụng đạn dược. Nếu như không có đạn dược thì chiến xa bộ binh không khác gì xe bình thường.

Không lâu viện quân của Thông Thiên thần giáo đại bộ phận đã bị Nhạc Trọng bắt lại. Tống Diệu Y cầm hắc kim trường thương bảo vật cấp ba trong tay và đám tù binh Thông Thiên thần giáo trong mắt hiện ra thần sắc không dám tin:

- Như vậy là thắng lợi sao?

Tống Diệu Y nhịn không được nhìn qua phía Nhạc Trọng, trong mắt chớp động hào quang kỳ dị. Nghe tới Thông Thiên thần giáo có tám trăm viện binh thì Tống Diệu Y cùng các thúc thúc của nàng sắc mặt đại biến, nhao nhao chủ trương lui lại. Nhưng mà nam tử trước mặt lại chủ động đón đánh, hơn nữa dễ dàng đánh tán tám trăm viện quân, phần quan trọng là không có thương vong nào. Đây quả thực là một hồi kỳ tích.

Trinh Diệp Dương vẻ mặt hưng phấn đi lại trong đám tù binh, hắn lúc này dẫn theo bịa binh Thông Thiên thần giáo bắt hơn bốn trăm tù binh, lập công huân không nhỏ, Nhạc Trọng đã hứa cho hắn chức vị. Hắn hiện tại bắt tù binh thành công thì trở thành một tiểu quan quân dưới trướng của Nhạc Trọng.

Thời điểm Trinh Diệp Dương dò xét thì đột nhiên tầm có một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mặt, hắn nhịn không được thốt ra, hắn bước lên vài bước cảnh giác nhìn chằm chằm vào người này:

- Trần trưởng lão?

Mà thân ảnh khiến Trinh Diệp Dương cảnh giác chính là thất trưởng lão Trần Thăng Cương của Thông Thiên thần giáo. Với tư cách trưởng lão của Thông Thiên thần giáo thì Trần Thăng Cương cũng là cường giả cường hóa hơn cấp 40, nếu đột nhiên bạo phát sẽ dẫn tới thương vong thảm trọng.

Trần Thăng Cương nở nụ cười nịnh nọt, nói:

- Tôi đầu hàng! Trinh Diệp Dương dẫn tôi đi gặp thủ lĩnh có được không?

Trinh Diệp Dương nhìn qua Trần Thăng Cương tươi cười nịnh nọt, trong nội tâm sinh ra một tia cổ quái gật đầu nói:

- Đi theo tôi!

Trần Thăng Cương đi tới trước người của Nhạc Trọng và quỳ trước mặt của hắn, cầu khẩn:

- Tiểu nhân Trần Thăng Cương trước kia là trưởng lão Thông Thiên tà giáo. Chỉ cần thủ lĩnh đại nhân lưu cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện ý ra sức khuyển mã cho chủ nhân.

Nhạc Trọng có chút im lặng, hắn nhìn qua Trinh Diệp Dương nói:

- Thằng này thật sự là trưởng lão của Thông Thiên thần giáo sao?

Trinh Diệp Dương gật gật đầu xác nhận thân pâận của Trần Thăng Cương:

- Thủ lĩnh! Hắn đúng là thất trưởng lão của Thông Thiên thần giáo! Tôi ở tổng bộ nhìn thấy hắn nhiều lần rồi.

Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:

- Vậy được rồi! Trần Thăng Cương có năng lực gì bày ra xem nào?

Chỉ cần biết năng lực của Trần Thăng Cương thì Nhạc Trọng có thể đưa ra đối sách tương ứng. Trần Thăng Cương không tạo thành uy hiếp cho hắn.

Trần Thăng Cương thoáng cái đứng lên và nói:

- Vâng! Năng lực của tôi là thao túng đại địa!! Ngài xem!

Trần Thăng Cương hai mắt ngưng tụ, phát động kỹ năng thao túng đại địa, thoáng cái trong mặt đất xuất hiện gai đất dài hơn ba mét. Trần Thăng Cương liên tục gào thét, từng gai nhọn từ trong đất bắn ra ngoài, liên tục đâm ra sáu gai đất.

Nhạc Trọng nhìn thấy năng lực của Trần Thăng Cương thì trong nội tâm rùng mình.

Kỹ năng này của Trần Thăng Cương cực kỳ cường hoành, nếu như hắn gai lớn một ít, vọt tới trước chiến xa bộ binh phát động kỹ năng, chỉ sợ chiến xa bộ binh bị hắn lật tung lên trời. Thậm chí có khả năng gai đất đâm xuyên chiếc xe bộ binh.

Trần Thăng Cương nhìn qua Nhạc Trọng cúi đầu bộ dáng vô cùng trung thực:

- Thủ lĩnh! Đây chính là năng lực của tôi! Năng lực của tôi có hạn chế khoảng cách, chỉ có thể lập tức chế tạo gai đất trong phạm vi trăm mét. Nếu vượt qua trăm mét cần tiêu hao thời gian tôi mới có thể ngưng tụ ra gai đất có uy lực mạnh.

Trần Thăng Cương năng lực không kém, nhưng mà gan của hắn quá nhỏ, vừa nhìn thấy La Khuê bị bắn chết thì hắn hoàn toàn mất đi chiến ý, sau đó hắn nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Bạch Tiểu Thắng dễ dàng săn giết cao thủ Thông Thiên thần giáo thì không dám mạo hiểm nữa, hắn trốn ra sau công sự che chắn, ngụy trang thành giáo đồ Thông Thiên thần giáo bình thường trực tiếp đầu hàng Nhac Trọng.

Nếu như không phải bị Trinh Diệp Dương phát hiện, Trần Thăng Cương còn muốn thành thành thật thật trở thành tù binh rồi tìm cơ hội chạy trốn, tuy hắn không dám chiến đấu với Nhạc Trọng nhưng tự tin chạy trốn vẫn có. Hắn có được kỹ năng thao túng đại địa, cho dù nhà tù nào cũng không giam được hắn. Trừ phi là nhà tù siêu hợp kim chuyên môn khắp chế hắn, năng lực của hắn không có đất dụng võ.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Trần Thăng Cương chậm rãi nói:

- Viện binh của Đào Mộc Trấn chỉ có các ngươi thôi sao?

Trần Thăng Cương cúi đầu khom lưng nói:

- Thưa thủ lĩnh! Đúng là chỉ có chúng tôi mà thôi.

Nhạc Trọng ánh mắt như đao đâm vào lòng của Trần Thăng Cương:

- Các người là từ Tâm Trữ Trấn đi tiếp vận Đào Mộc Trấn a!

- Vâng!

Trần Thăng Cương nhìn qua Trịnh Diệp Dương bên người của Nhạc Trọng thì không dám nói dối, nói thẳng.

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:

- Trong Tâm Trữ Trấn có bao nhiêu quân?

Trinh Thăng Cương thành thành thật thật đem lực lượng phòng ngự trong Tâm Trữ Trấn nói cho Nhạc Trọng:

- Trong Tâm Trữ Trấn bây giờ chỉ còn lại một hộ pháp, bảy tên đàn chủ, năm mươi tên cuồng tín đồ, một trăm bảy mươi tên giáo đồ bình thường ở lại. Trong Tâm Trữ Trấn súng trường hai mươi thanh, súng ngắn hai mươi lăm thanh, còn lại sử dụng vũ khí lạnh!

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Trần Thăng Cương lạnh lùng nói:

- Mang bọn ta đi Tâm Trữ Trấn! Chỉ cần bắt lấy Tâm Trữ Trấn, tôi cho anh lên làm trung đội trưởng!

Trần Thăng Cương không dám cự tuyệt cao giọng đáp:

- Vâng! Thủ lĩnh đại nhân!

Tâm Trữ Trấn khác với Đào Mộc Trấn, đây là trọng trấn của Thông Thiên thần giáo, Tâm Trữ Trấn khoảng cách huyện Long An của Thông Thiên thần giáo chỉ hai mươi cây số. Ở chỗ này có hai trưởng lão và một ngàn giáo đồ làm lực lượng cơ động, tùy thời có thể phối hợp tác chiến quanh thân thị trấn nhỏ, đồng thời cũng có thể nhanh chóng xuất binh trợ giúp Thông Thiên thần giáo lúc quan trọng.

Trần Thăng Cương mang theo một đám người về Tâm Trữ Trấn.

- Người nào ở ngoài?

Cửa ra vào của Tâm Trữ Trấn có một tên giao đồ nhìn thấy trăm người đi tới, trong nội tâm sinh ra một tia cảnh giác, giơ súng rống lớn lên.