Thần Ma Hệ Thống

Chương 433: Long Đằng trấn




Vương Hóa Lượng nhìn thấy thi thể tang thi đầy đất, trong nội tâm tràn ngập rung động. Chỉ phái ra một người mà Nhạc Trọng đã có thể tiêu diệt tang thi trong thôn, người mạnh mẽ như vậy Vương Hóa Lượng chưa từng nhìn thấy.

Trịnh Minh Hòa nhìn qua thi thể tang thi trong thôn bị chém thành hai đoạn, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp, trong nội tâm hối hận không thôi:

- Người tiến hóa! ! Đây là thực lực của người tiến hóa sao! Người tiến hóa thật sự là rất có ưu thế! ! Đáng giận! Nếu ngày đó mình không do dự, hiện giờ mình đã là người tiến hóa rồi!

Ô Ấn đã trở thành một gã người tiến hóa, hắn là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn, sau khi tiến hóa hắn lĩnh ngộ kỹ năng cố hóa nhanh nhẹn cấp ba. Hắn trở thành người tiến hóa thì đạt được một thanh ám ma đao sắc bén, cộng thêm hệ thống trang bị thần ma, hắn chém giết tang thi và dị thú bình thường dễ như thái rau.

Chỉ mới hai ngày mà Ô Ấn đã thông qua chém giết đại lượng biến dị thú cùng tang thi trở thành người cường hóa cấp 17. Sức chiến đấu tăng lên thật nhanh chóng, Trịnh Minh Hòa tự nhận lúc này có thể đánh bại Ô Ấn, nhưng mà một khi Ô Ấn cũng trở thành cường giả cấp 30 thì hắn không còn là đối thủ của người ta.

Hơn nữa Nhạc Trọng rất rõ ràng thiên vị cho Ô Ấn, Minh Giai Giai, Vệ Trữ Quốc ba người, hắn tiêu diệt Lang Nha doanh, cao thủ của Lý Quang Ý thu hoạch trang bị hệ thống thần ma đều dùng trên ba người này, làm cho thực lực của bọn họ tăng lên thật lớn. Mà Trịnh Minh Hòa vẫn như cũ vẫn sử dụng trang bị lúc ở Hồng môn mà thôi.

Trịnh Minh Hòa thập phần tinh tường tại sao xuất hiện đãi ngộ khác biệt như vậy. Ban đầu khi Dịch Thủy Hùng phản loạn thì hắn do dự một hồi. Chính vì hắn do dự nên Nhạc Trọng mất tín nhiệm vào hắn, cũng không có giúp hắn trở thành người tiến hóa, đồng thời tài nguyên cũng không cho hắn.

Hiện tại Ô Ấn, Minh Giai Giai, Vệ Trữ Quốc trong tay ba người nắm giữ lực lượng vũ trang hai trăm người. Mà Trịnh Minh Hòa trong tay vẫn chỉ có hai mươi tên thủ hạ, đồng thời thủ hạ của hắn đạn dược cũng không nhiều.

Nhạc Trọng lúc này đi vào trong thôn, rất nhanh có chuyên gia phụ trách truy tìm vật tư không còn, tập trung phân loại lên từng chiếc xe tải và tùy thời sẽ rời đi.

Đồng thời không lâu, trong thôn có mùi thịt bay lên, trừ cặn bã doanh, nữ doanh ra, tất cả người sống sót dù là người Hoa hay người Thái Lan đều có thịt cá sấu biến dị cấp hai ăn, trong quá trình không ngừng ăn uống, nguyên khí của bọn họ không ngừng khôi phục.

Chỉ ăn thịt biến dị thú hai ba ngày, hơn ngàn người đã khôi phục nguyên khí tới mức trước tận thế. Rất nhiều nữ nhân da thịt đã sáng bóng, có chút lõm khuôn mặt đều tròn lên. Những nam nhân thì thân thể cường tráng và có lực lượng. Những người này lúc trước dinh dưỡng không đủ, chỉ còn lại xương cốt, bây giờ thì da thịt rắn chắc rồi.

Đúng là nhờ có thịt cấp hai tồn tại, hơn một ngàn người sống sót không ngừng hành quân trong hai ngày qua. Nếu như không có thịt biến dị thú cấp hai tồn tại, dùng tố chất thân thể của những người sống sót, liên tục hành quân hai ngày, chỉ sợ phải chết hơn hai mươi người.

- Chúng tôi cũng có thể ăn không?

Vương Hóa Lượng nhìn thấy nhiều người ăn thịt thú biến dị và cơm trắng như vậy, nhịn không được nuốt nước miếng nói.

La Cường ba người cũng nhìn qua mọi người ăn cơm và phần bụng kêu vang như sấm. Nếu không phải những phần tử cầm súng của Nhạc Trọng đang đứng quá mức nguy hiểm, bọn họ đã sớm lao lên ăn cơm rồi. Tận thế mưu sinh khó khăn, bốn người bọn họ cũng chỉ muốn kiếm ăn, chưa từng được ăn no.

Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:

- Tùy tiện ăn đi! Đây là tạ lễ tình báo của các người!

Trong thời gian ngắn, trong tay Nhạc Trọng không thiếu lương thực. Thời gian dài thì trừ phi đánh hạ kho lương thực dự trữ quốc gia cỡ lớn, nếu không thì bất luận thế lực nào cũng thiếu lương thực.

Vương Hóa Lượng nhanh chóng cầm chén cơm trắng lớn ăn ngấu nghiến, hắn đã lâu không được ăn cơm và thịt.

Nhạc Trọng thì cầm lấy thịt mà Minh Giai Giai cắt ăn, dùng nước dừa không nhanh không chậm uống cạn.

Bốn người Vương Hóa Lượng sau khi ăn xong đưa mắt nhìn nhau, trong nội tâm đã hạ quyết tâm.

Vương Hóa Lượng cả gan nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:

- Đại nhân, xin hỏi, ngài xưng hô như thế nào?

Nhạc Trọng nói:

- Tôi là Nhạc Trọng!

Vương Hóa Lượng chờ mong nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng đại nhân, chúng tôi có thể gia nhập đoàn xe hay không?

Hiện tại nhân loại sống ở dã ngoại khó khăn hơn trước tận thế gấp mười lần. Chủ yếu là bởi vì có biến dị thú mạnh mẽ, cho dù là bầu trời, lục địa, hay là dòng suối khắp nơi đều có biến dị thú. Trừ phi là người cường hóa cao cấp, người tiến hóa, nếu không nhân loại bình thường chống lại đám biến dị thú này chỉ có chết mà thôi.

Cho dù mạnh như Nhạc Trọng cũng không dám nói mình bị biến dị thú vây công mà không chết, càng đừng nói người thường.

Bởi vì bọn họ sống ở dã ngoại quá gian nan, bốn người Vương Hóa Lượng lúc này mới có tâm tư gia nhập đoàn xe của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đem Trịnh Minh Hòa gọi tới:

- Có thể! Nhưng mà gia nhập đoàn xe của tôi thì phải tuân thủ quy củ của đoàn xe! Trịnh Minh Hòa, anh nói quy củ của đoàn xe cho mấy người này nghe đi.

Những người sống sót rải rác Nhạc Trọng cũng không bắt buộc bọn họ gia nhập đoàn xe của mình, mà là cho bọn họ lựa chọn. Dù sao cưỡng ép không ăn được dưa ngọt, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều cừu hận khi người ta gia nhập đoàn xe.

Trịnh Minh Hòa một lần giảng thuật quy củ của Nhạc Trọng cho bọn người Vương Hóa Lượng nghe xong.

Bốn người Vương Hóa Lượng thương nghị một hồi, đều lựa chọn gia nhập đoàn xe của Nhạc Trọng. Dù sao đoàn xe của Nhạc Trọng cũng giảng quy củ.

Nhạc Trọng trực tiếp gọi La Cường hỏi:

- La Cường! Anh biết đường đi tới Long Đằng trấn hay không?

La Cường nói:

- Thủ lĩnh! Tôi biết rõ!

- Rất tốt! Vệ Trữ Quốc! Anh trấn thủ nơi này, Ô Ấn, Minh Giai Giai, Trịnh Minh Hòa, La Cường, bốn người các người đi tới Long Đằng trấn trước!

Nhạc Trọng cởi tấm thảm che đùi lại, thoáng cái đứng lên.

Trịnh Minh Hòa vừa nhìn thấy Nhạc Trọng đứng lên, trong mắt hiện ra thần sắc kinh hãi.

- Hắn có thể đứng lên! ! Chân của hắn khôi phục! ! ! Làm sao có thể?

- Chủ nhân! Ngài có thể đứng lên! Ngài khôi phục! Quá tốt!

Minh Giai Giai nhìn qua Nhạc Trọng đứng lên, trên mặt đẹp tràn ngập ý vui mừng.

- Thủ lĩnh quả nhiên có năng lực quỷ thần khó lường, ngay cả chân trái bị cụt vẫn tái sinh ra được! Thật sự là quá lợi hại!

Ô Ấn nhìn qua Nhạc Trọng sau khi đứng dậy, trong mắt hiện ra thần sắc kính sợ.

Vệ Trữ Quốc cũng có vẻ mặt mừng rỡ cùng sùng bái:

- Thật sự là quá lợi hại! Không hổ là Nhạc lão đại!

- Nhạc Trọng, chân của anh tốt rồi! Thật sự là chúc mừng!

Đúng lúc này, Thư Thiên Nhã mang theo làn gió thơm đi tới, nàng nhìn thấy Nhạc Trọng sau khi đứng dậy, trong mắt hiện ra dị sắc, chợt khẽ cười nói:

- Tôi cũng đi theo anh tới Long Đằng trấn nhé?

- Tốt!

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Thiên Nhã và trầm tư một hồi nói.