Nhạc Trọng nghe không hiểu Lý Tiếu Lợi nói cái gì, hắn nhìn thấy Lý Tiếu Lợi xông tới thì nhướng mày, giơ gai độc lên bắn Lý Tiếu Lợi một phát.
Phanh một tiếng vang thật lớn, Lý Tiếu Lợi còn chưa tới trước người Nhạc Trọng đã bị bắn vào đầu.
- Toàn bộ giết! Không lưu người sống!
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn qua đám quân Thái Lan bỏ chạy và ra lệnh cho Thiểm Điện. Hắn đối với đám lính Thái đồ sát nhiều người Hoa thì không có hảo cảm gì, tự nhiên cũng không muốn lưu một người sống.
Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì Thiểm Điện hết sức cao hứng, dẫn theo một đám tiểu đệ nhanh chóng căn chết thủ hạ của Lý Tiếu Lợi và ăn uống no nê.
Nhạc Trọng đem vũ khí của Lý Tiếu Lợi thu lại và ném lên xe, lưu lại thi hài đầy đất và quay về trấn.
Lúc này trong trấn loạn thành một bầy, dưới mệnh lệnh của Lý Tiếu Lợi thì rất nhiều tên côn đồ, vô số người Thái Lan sống sót sống sót không ngừng chạy thục mạng ra bốn phía.
Mà Nhạc Trọng mang theo Trịnh Minh Hòa cùng Lý Quang Quốc hai người giết sạch cả trăm côn đồ ổn định trật tự trong trấn nhỏ, trong trấn nhỏ chỉ còn lại hai trăm tên người Hoa sống sót và hơn sáu trăm người Thái Lan sống sót.
Cục diện thoáng ổn định lại, Nhạc Trọng liền dẫn người rút lui ra khỏi trấn nhỏ, trước khi đi hắn còn ở lại phóng hỏa, đem cái trấn này thiêu sạch sẽ, không để lại cái gì.
Trong một căn biệt thự xa hoa của Nha Huyện là đầu mối của Đại Thái Lan đế quốc, đây là nơi phát ra mệnh lệnh.
Ở trong biệt thự đang mở hội nghị, một gã nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô, ngũ quan đoan chính, giữ mái tóc dài tới vai, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên trán ngưng tụ sát khí nhìn một nam tử trung niên quỳ dưới đất, nói:
- Cái gì! ! Ba doanh chiến sĩ bị Hoa Hưng Hội tiêu diệt? Làm sao có thể? Tại sao bọn chúng có thực lực này? Đây là thật, Tống Vĩ Vân?
Trên lưng Tống Vĩ Vân mồ hôi lạnh liên tục, không dám thở mạnh, cung kính nói ra:
- Chắc chắn 100%! Bệ hạ, căn cứ vào miêu tả của viện binh trốn đi. Bọn họ là bị cường giả thao túng biến dị thú làm thất bại trong gang tấc. Gã cường giả rất mạnh.
Nam tử trẻ tuổi này là thủ lĩnh Đại Thái Lan đế quốc Ngô Nham Hoành, hắn vừa từ trong núi rừng săn giết biến dị thú quay về thì nghe ba doanh bị diệt, chuyện này làm hắn rất tức giận.
Ba doanh có gần một ngàn năm trăm người, đồng thời trong ba doanh đó có doanh thứ năm, doanh thứ bảy với sức chiến đấu không kém. Hai doanh này là lão binh của Ngô Nham Hoành. Bây giờ ba doanh bị diệt, Ngô Nham Hoành tương đương với bị đâm một đao, tự nhiên làm hắn cực kỳ tức giận.
Ngô Nham Hoành nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tống Vĩ Vân trầm giọng hỏi:
- Biến dị thú cấp hai? Người nào có thể thao túng biến dị thú cấp hai?
Ngô Nham Hoành thường xuyên đi vào trong rừng tu luyện, tự nhiên biết rõ biến dị thú cấp hai khủng bố. Có thể thao túng biến dị thú cấp hai thì hắn chưa từng nghe nói qua.
- Tên của tên cường gia thao túng biến dị thú cấp hai tôi không biết. Nhưng mà tôi có ảnh chụp của hắn.
Tống Vĩ Vân vội vàng đong đưa thoáng một phát hình chiếu nghi đem Nhạc Trọng mấy tấm hình tinh tường hình chiếu hiển hiện ra.
Chiến sĩ doanh thứ năm là tinh nhuệ của Ngô Nham Hoành, bọn họ thời điểm chạy tán loạn cũng có bộ phận chiến sĩ trực tiếp chụp ảnh của Nhạc Trọng lại.
- Là hắn!
Doanh trưởng Lang Nha doanh Ô Đạt Huy trông thấy Nhạc Trọng thì sắc mặt đại biến nói ra. Hắn đối với tinh nhuệ nhất trong tiểu đội là Lý Băng Yên bị bắt làm tù binh thì hận Nhạc Trọng thấu xương, lúc này thấy ảnh của Nhạc Trọng thì không nhịn được thất thố.
Ánh mắt Ngô Nham Hoành ngưng tụ, nhìn qua người của Ô Đạt Huy:
- Đạt Huy, anh biết hắn là ai sao?
Lang Nha doanh chính là thanh đao nhọn trong tay của Ngô Nham Hoành. Ô Đạt Huy cũng là ái tướng của Ngô Nham Hoành. Ngô Nham Hoành quật khởi thì Lang Nha doanh lập không ít công huân, Ngô Nham Hoành cũng thập phần coi trọng Ô Đạt Huy.
Ô Đạt Huy xanh mặt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bệ hạ! Hắn chính là cao thủ người Hoa đột kich Tiền Phong doanh. Bọn người Đạt Dương chết trong tay của hắn.
Tuy Lang Nha doanh xưng là doanh nhưng cao thủ trong đó không quá trăm người, Lang Nha doanh chết trong tay Nhạc Trọng vượt qua mười người, đối với Lang Nha doanh mà nói là đả kích không nhỏ.
Ngô Nham Hoành nhướng mày, tiếp tục hỏi:
- Anh biết lai lịch của hắn không?
Ngô Nham Hoành mặc dù là người tàn bạo hiếu giết, tuy nhiên lại không phải đồ đần. Hắn trước tiên muốn biết chi tiết Nhạc Trọng, như vậy hắn mới dễ xử lý.
Ngồi ở đây là quan lớn của Đại Thái Lan đế quốc đưa mắt nhìn qua, trầm mặc không nói. Nhạc Trọng vừa mới phá hư chuyện mọi người không lâu, tên không nổi danh. Nếu không thì hắn làm nhiều chuyện mà không ai biết gì. Hơn nữa sau tận thế công tác tình báo cũng không tốt như trước tận thế, trong thời gian ngắn bọn họ cần phải làm rõ chi tiết của Nhạc Trọng.
Ngô Nham Hoành nhìn qua quan lớn của Đại Thái Lan đế quốc, trong nội tâm giận dữ không nhịn được mà quát lớn.
- Thùng cơm! ! Đều là một đám thùng cơm! ! Đám súc sinh Hoa cẩu kia giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy. Nhiều ngày như vậy mà đám thùng cơm các người còn không biết lai lịch của người ta. Thậm chí ngay cả tên cũng không biết. Tôi thật sự không nghĩ tới các người là phế vật đấy.
Ngô Nham Hoành thành lập Đại Thái Lan đế quốc là do hắn tự phong. Hắn trước tận thế hắn là người Thái Lan theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, khí chất lễ nghi không có. Hắn tự phong mình là hoàng đế nhưng thường xuyên mắng chửi.
Ngô Nham Hoành mắng đám quan lớn Đại Thái Lan đế quốc xối máu đầu một lúc lâu mới bình phục tâm tình, hắn nhìn qua bộ trưởng tình báo, lạnh lùng ra lệnh:
- An Ni Thuận! ! Anh làm bộ trưởng tình báo như thế nào vậy? Tôi cho anh thời gian một tuần, tôi mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì. Phải đem lai lịch của tên Hoa cẩu súc sinh này báo cho tôi biết, nghe chưa?
An Ni Thuận trong nội tâm kêu khổ, loại cường giả vô danh tự nhiên xuất hiện này muốn tìm hiểu tin tức về hắn là chuyện cực kỳ khó khăn. Đây chính là tận thế tin tức không nhanh đấy, hơn nữa muốn tra chi tiết một người độ khó cao hơn gấp mười lần. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt của Ngô Nham Hoành tràn ngập lo lắng, hắn chỉ có thể kiên trì đáp:
- Vâng! Bệ hạ! ! Với tư cách một kẻ độc tài tàn bạo, người có can đảm làm trái Ngô Nham Hoành đã biến thành xương trắng cả rồi. An Ni Thuận tự nhiên không muốn chết, hắn chỉ có thể nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Ngô Nham Hoành lúc này mới thỏa mãn gật đầu, sau khi biết chi tiết của Nhạc Trọng thì hắn sẽ cho Nhạc Trọng biết lợi hại.
- Bệ hạ! ! Bệ hạ! Cấp báo!
Đúng lúc này một gã sĩ quan truyền tin gõ vang cửa phòng hội nghị với âm thanh lo lắng.
- Tiến vào!
Ngô Nham Hoành nhướng mày, trong nội tâm sinh ra dự cảm không tốt.
Sau khi sĩ quan truyền tin trong hội nghị đi vào thì nói:
- Bệ hạ! Nam Đô Trấn đã bị người của Hoa Hưng Hội công phá. Quân của Lý Tiếu Lợi bị diệt toàn bộ. Một trăm năm mươi sáu tên chiến sĩ không ai sống sót!