Thần Ma Hệ Thống

Chương 189: Thay nhau ra trận (1)




Trương Kiệt nghe vậy hít một hơi lãnh khí, cầm súng ngắn chỉa vào người của Nhạc Trọng, để ngừa Nhạc Trọng động thủ giết người.

Trương Kiệt khẽ động, Nhạc Trọng cũng đã động, hắn giống như sấm sét đánh lên người của Trương Kiệt, đá Trương Kiệt ra xa mấy mét.

- Không xong!

Trương Kiệt lăn một vòng, nhanh chóng móc súng đứng lên.

- Cứu mạng, cứu tôi!

Cơ hồ là thời khắc đó tiếng kêu thê lương từ hướng của nữ nhân kia vang lên.

Trương Kiệt nhìn qua hướng của nữ nhân kia, chỉ thấy một con mèo ba tư thân thể hư thối cắn xé nữ nhân kia. Con mèo ba tư lực lớn vô cùng, mỗi khi cắn một cái đều cắn một khối huyết nhục trên người nữ nhân này ăn vào.

Hai mắt nữ nhân này tràn ngập sợ hãi, lớn tiếng gào khóc, cố gắng ném con mèo ba tư đi. Nàng cũng đứng lên bỏ chạy, tránh né con mèo cắn xé.

Đồng thời những nơi nữ nhân kia đi qua, cho dù là nam hay nữ đều tránh không kịp. Không có người nào nguyện ý tiến lên giúp nữ nhân này một lần. Con mèo kia rõ ràng là tang thi, chỉ cần bị cào thì sẽ bị lây. Loại chuyện nguy hiểm tính mạng này không ai muốn làm.

- Mèo tang thi cấp 10, hành đẹn nhanh nhẹn, kèm theo kỹ năng: lây virus...

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua con mèo tang thi không chút thu hút kia, trong mắt hiện ra những tin tức này.

- Cứu tôi, cứu tôi!

Nữ nhân kia nhìn thấy mọi người tránh lui, trong mắt hiện ra thần sắc tuyêt vọng, một bến tránh né con mèo và lớn tiếng cầu khẩn Nhạc Trọng bên này. nguồn TruyệnFULL.vn

Nhạc Trọng nhìn qua nữ nhân này đang giãy dụa, hắn lui ra sau vài bước, lạnh lùng nói.

- Tôi không có nghĩa vụ cứu bà!

Nhạc Trọng tính cách ân oán rõ ràng, loại nữ nhân không biết tôt xấu này không muốn cứu giúp.

Trương Kiệt lớn tiếng nhìn qua đội viên bên cạnh:

- Tiêu diệt con mèo tang thi này.

Một gã đội viên khó xử nói:

- Trương đội, con mèo tang thi này đang ở trên người của Sử phu nhân. Chúng ta không có mười phần nắm chắc có thể không tổn thương Sử phu nhân mà bắn gục con mèo này.

Con mèo tang thi kia bây giờ đang ở trên người của Sử phu nhân, nếu như bắn vào con mèo tang thi kia, rất khó không ảnh hưởng tới Sử phu nhân.

Trương Kiệt do dự một chút, cắn răng đi tới trước mặt Nhạc Trọng và nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng xin ngài ra tay tiêu diệt con mèo này đi, tôi van ngài!

Ở chỗ này chỉ có một người có thể tiêu diệt con mèo tang thi mà không ảnh hưởng tới Sử phu nhân chỉ có mình Nhạc Trọng, Trương Kiệt đã không muốn cầm mạng của mình đi cứu Sử phu nhân, cũng không muốn nổ súng giết chết con mèo tang thi cùng Sử phu nhân. Dù sao lúc này Sử phu nhân còn chưa biến thành tang thi, hắn cũng không muốn bị chồng Sử phu nhân tính sổ.

Nhạc Trọng nhìn Trương Kiệt một cái và những người sống sót kinh hồn chưa định, tiến lên một bước, ánh đao chớp động và một đao chém đầu của con mèo tang thi.

- Đau quá, bác sĩ tôi muốn bác sĩ!

Sử phu nhân vừa thấy con mèo tang thi vừa chết, nàng chợt lớn tiếng kêu khóc lên. Lúc này trên người nàng bị con mèo cắn xuống mấy khối huyết nhục, máu tươi chảy đầm đìa, cực kỳ khủng bố.

Nhạc Trọng nhìn qua Sử phu nhân rồi nhìn qua Trương Kiệt hỏi:

- Bà ta đã bị lây virus, vì cái gì anh không bắn gục đi.

Trương Kiệt cười khổ một tiếng nói:

- Nàng ta chính là lão bà của Cố bí thư. Nếu tôi trước khi nàng chưa biến thành tang thi mà bắn gục. Chức vụ trung đội trưởng đặc công của tôi không cần làm nữa.

Nhạc Trọng nhìn qua chó chó mèo mèo đang chạy loạn khắp nơi, khẽ chau mày nói:

- Tôi đề nghị tiêu diệt đám chó mèo nơi này.

Những con chó mèo kia chính là sủng vật, sẽ bị lây virus cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa chúng phát triển cũng hết sức kinh người. Một con mèo tang thi vừa rồi cũng đã làm nơi này gà bay chó chạy.

- Không có khả năng, những con chó mèo này là mệnh căn của đám người kia, không có lệnh của cấp trên thì tôi không thể giết chúng.

Trương Kiệt lắc đầu cự tuyệt nói.

Dân cư trong đặc khu đều có thân phận bất phàm, nếu như chạm vào bọn họ là tội ác bất xá. Trương Kiệt là trung đội trưởng đặc công cũng không muốn chưa nghe lệnh của cấp trên mà làm việc, Trương Kiệt tự nhiên không dám bắn gục đám chó mèo trong đặc khu này.

Nhạc Trọng khẽ chau mày, không nói gì thêm mà rời khỏi nơi này. Đây không phải là Đại Nham Trấn, Thạch Mã Trấn của hắn, Nhạc Trọng không thể ra lệnh cho người ta được.

Nơi này chính là căn cứ thành Lũng Hãi, Nhạc Trọng và căn cứ cùng hợp tác kháng địch. Hắn có thể không muốn bởi vì chút chuyện này mà trở mặt với căn cứ.

Dùng tình thế trước mắt của hắn mà nói thì Nhạc Trọng dùng lực lượng của mình không thể nào ngăn cản tang thi tấn công được.

Nhìn qua bóng lưng của Nhạc Trọng rời đi, Trương Kiệt mở miệng muốn nói cái gì đó, do dự một hồi vẫn không có nói gì cả.

Nhạc Trọng trở lại cửa đông thì nhìn thấy tang thi không ngừng bay lên tường thành, sau đó bị loạn đao phây thanh trên tường thành.

Nhạc Trọng lẳng lặng quan sát một chút, chỉ thấy phần lớn tang thi ném lên tường thành không tạo thành áp lực quá lớn cho mọi người.

Chỉ có tang thi tiến hóa và kẻ săn thú với có thể yêu hiếp đội viên mặc áo da rắn nước mà thôi.

Nhạc Trọng quan sát một hồi rồi nhìn qua Khổng Thiên Dự ra lệnh:

- Cặn bã doanh đi lên, trung đội một cùng xông lên.

Khổng Thiên Dự nhanh chóng lui ra, rất nhanh ba mươi sáu người của cặn bã doanh đi lên.

Cao Đại Cường là đội thứ nhất của cặn bã doanh, hắn và ba mươi sáu người còn lại đi tới trước người của Nhạc Trọng, im lặng nhìn qua Nhạc Trọng, chờ đợi Nhạc Trọng ra lệnh.

Nhạc Trọng nhìn ba mươi sáu người của cặn bã doanh, phát động Khủng Cụ Thuật, một cổ uy áp tinh thần khổng lồ lúc này bao phủ lấy toàn bộ cặn bã doanh.

Cao Đại Cường và ba mươi lăm người còn lại bị uy áp tinh thần của Khủng Cụ Thuật bao phủ, lập tức trong nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như bị vây trong biển tang thi, từng ngụm bị bị tang thi thôn phệ

- Thực lực của Nhạc đội đáng sợ như vậy? Quả nhiên đáng sợ!

Cao Đại Cường cũng là người tâm trí kiên định và lớn mật, dưới uy áp của Khủng Cụ Thuật thì hắn không nhịn được hai chân run lên nhìn qua Nhạc Trọng trước mặt, thở hỗn hển, trong mắt hiện ra nét sợ hãi không gạt bỏ được.

Những người còn lại của cặn bã doanh càng không chịu nổi, rất nhiều người đều ngã xuống đất, gan nhỏ một chút thậm chí bị dọa tiểu ra quần.

Nhạc Trọng nhìn thấy những tù phạm cặn bã doanh bị Khủng Cụ Thuật làm xụi lơ trên đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi, lúc này mới thu Khủng Cụ Thuật, mở miệng nói:

- Đám hỗn đản các ngươi đều là một đám phạm trọng tội, nên bị xử bắn, nếu không phải tôi từng hứa hẹn cho các ngươi giết tang thi sẽ khôi phục thân phận thì tôi sẽ xử bắn các người lâu rồi. Tôi nói rồi, các người chỉ cần giết được ba mươi con tang thi sẽ khôi phục tội nghiệt, tôi sẽ cho các người làm bình dân, hoặc trở thành chiến sĩ chính thức.

- Ba mươi đầu tang thi cũng không phải số lượng nhỏ, bằng vào bổn sự của các ngươi hiện tại thì đại đa số người chỉ sợ chống đỡ không được mức này. Hiện tại tôi sẽ ban cho các người bảo vật cường hóa. Cầm lấy chúng và đi chiến đấu để các ngươi được cường hóa mạnh hơn, tương lai đồ ăn, phòng ở, nữ nhân đều sẽ có.