Bạch Cốt huy động búa lớn hung hãn tuyệt luân xông vào trong thi đàn, búa lớn huy vũ, vài con tang thi 1 trong khoảnh khắc bị chém thành vài đoạn.
Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đem toàn bộ tang thi tiến hóa chém giết hầu như không còn, lại đem toàn bộ đồ vật tuôn ra thu vào sau đó hai người nhanh chóng thối lui về phía sau.
Thi đàn rậm rạp vẫn hướng Nhạc Trọng đi tới. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nhạc Trọng vừa lui về phía sau, tiếp nhận một khẩu súng trường, thập phần bình tĩnh hướng đàn tang thi không ngừng bắn tỉa, đem từng con tang thi trực tiếp bạo đầu.
- Thật mạnh! Thật quá lợi hại!
Người của Trần gia thôn lần đầu tiên chứng kiến Nhạc Trọng chiến đấu, trong mắt mỗi người đều tràn ngập kinh hãi. Bọn hắn nghe nói qua Nhạc Trọng vũ dũng, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Trọng hiển lộ ra thân thủ của mình.
Trần Thạch Đầu nhìn Nhạc Trọng, trong ánh mắt chớp động, trong lòng thầm nghĩ:
- Thật là lợi hại! Cho dù không có súng ống mình cũng không phải là đối thủ của hắn!
Trần Thạch Đầu là thợ săn giỏi nhất Trần gia thôn, cũng là nam nhân cực mạnh, cả đời hắn chưa từng phục qua người nào, lần này chứng kiến thân thủ của Nhạc Trọng thật sự đã chịu phục.
Nhạc Trọng liên tục thủ tiêu sáu con tang thi, chợt thu hồi súng trường ra lệnh:
- Hỏa lực súng máy bao trùm!
Tiểu đội trực thuộc Nhạc Trọng lập tức điều khiển hai khẩu súng máy hạng nặng hướng thi đàn điên cuồng bắn phá.
Dưới hỏa lực súng máy hạng nặng bao phủ, thi đàn ngã xuống một mảng lớn.
- Ngừng bắn! Cận chiến đội, tiểu đội thứ bảy cùng thứ tám theo tôi lên!
Nhạc Trọng nhìn thấy hỏa lực bao trùm qua thi đàn một lượt, lúc này mới lớn tiếng kêu lên, sau đó cùng Bạch Cốt với tiểu Thanh hướng thi đàn còn sót lại vọt tới.
- Mọi người đi theo tôi!
Trần Thạch Đầu cũng là hạng người hung hãn, lúc trước khi hắn ở Trần gia thôn đã một mình giết qua bốn con tang thi, hắn đối với đàn tang thi hành động chậm chạp kia không hề có chút sợ hãi.
Theo Trần Thạch Đầu suất lĩnh, toàn bộ đội viên của hắn trong lòng trào ra một cỗ dũng khí, nổi giận gầm lên một tiếng, cầm tấm chắn cùng đại đao trong tay hướng tang thi vọt tới, tàn sát thi đàn hành động chậm chạp kia.
- Mọi người đi theo tôi!
Triệu Tinh cũng không cam chịu yếu thế, hướng đội viên của mình hét lớn một tiếng, cầm đại đao cùng tấm chắn trong tay dẫn đầu xông ra ngoài.
Trần Trữ nhìn Triệu Tinh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, dẫn người cùng theo Triệu Tinh xông ra ngoài chém giết tang thi.
Thôn dân Trần gia thôn vốn đã có kinh nghiệm liệp sát tang thi, áp lực tâm lý so với những đội viên khác nhỏ hơn. Mà thi đàn đã bị hỏa lực hạng nặng bao trùm qua một lần, không chết cũng đã tổn thương, chỉ cần cẩn thận một chút vượt qua tâm lý sợ hãi dù là người thường cũng có thể dễ dàng đối phó chúng nó.
Hai tiểu đội cộng thêm tiểu đội cận chiến đột nhập vào bên trong thi đàn, thật dễ dàng đem những con tang thi còn lại chém rớt đầu.
Sau khi giải quyết xong tang thi ngoài thôn, sĩ khí đại chấn đội cận chiến cùng hai tiểu đội do Trần Thạch Đầu cùng Triệu Tinh dẫn người giết vào trong thôn.
Lúc này Nhạc Trọng biết được đây là lúc hai tiểu đội bắt đầu rèn luyện. Mặc dù đại bộ phận tang thi bị Bạch Cốt làm ra động tĩnh cùng mùi máu tươi hấp dẫn đi ra, nhưng trong thôn vẫn có không ít địa phương vẫn có tang thi tản mạn, có khi hơn mười con tang thi tụ tập một chỗ. Nếu hai tiểu đội có thể đem tang thi còn sót lại trong thôn thu thập xong thì họ mới có thể thật nhanh biến chất trở thành bộ đội tinh nhuệ chuyên đối phó tang thi.
- Kết trận!
Vừa tiến vào trong thôn, Trần Thạch Đầu liền trầm giọng quát.
Ba gã đội viên cầm tấm chắn trong tay kết thành trận hình tam giác, cẩn thận đẩy mạnh vào trong thôn. Bọn họ không có bổn sự dễ dàng chém giết tang thi như Nhạc Trọng, tự nhiên luôn thật cẩn thận.
Tiến vào trong thôn không lâu, tiểu đội Trần Thạch Đầu liền gặp ba con tang thi.
Ba gã đội viên cầm tấm chắn trong tay tiến đến, ngăn chặn ba con tang thi, ba gã đội viên đi theo cạnh bọn họ cầm đại đao bước lên một bước, đem một đao chém đứt đầu tang thi đang đi tới.
Thủ tiêu xong ba con tang thi, tiểu đội kia tiếp tục kết trận chậm rãi đẩy mạnh tới trước, thập phần hữu hiệu rửa sạch tang thi trong thôn.
- Làm được không sai!
Nhạc Trọng đi theo phía sau tiểu đội của Trần Thạch Đầu, trong mắt hiện lên nét tán thưởng.
Trước đó Nhạc Trọng thu phục Thạch Mã trấn chủ yếu vẫn dựa vào vũ khí nóng tiêu diệt thật nhiều chủ lực của tang thi. Sau đó còn nhờ chiến sĩ mặc áo giáp da rắn nước biến dị vây công quét sạch tang thi rải rác, trong chiến thuật dùng vũ khí lạnh so ra vẫn kém hơn Trần Thạch Đầu.
Ở một bên tiểu đội của Triệu Tinh cũng học theo trận hình tam giác của Trần Thạch Đầu từng bước một đẩy mạnh về phía trước tiêu diệt tang thi.
Trong quá trình không ngừng chém giết tang thi, bọn họ cũng bắt đầu gầy dựng lòng tin với chính mình.
Sau ba giờ chiến đấu kịch liệt, toàn bộ tang thi trong Nam Đông thôn đã hoàn toàn bị quét sạch. Trải qua cuộc chiến tại Nam Đông thôn, hai tiểu đội của Trần Thạch Đầu cùng Triệu Tinh đã dựng lên tin tưởng đối chiến cùng tang thi, không còn sợ hãi cận chiến với bọn chúng.
Trong quá trình càn quét trong hai tiểu đội cũng có hai đội viên không cẩn thận bị tang thi trảo tổn thương, lây nhiễm siêu vi trùng.
Nhạc Trọng đi tới trước người hai đội viện, trầm giọng nói:
- Hai người còn có di ngôn gì không?
Người bị siêu vi trùng cuốn hút chắc chắn phải chết, Nhạc Trọng cũng không có phương pháp cứu sống bọn họ.
Một đội viên hai mắt rưng rưng, nhìn Nhạc Trọng nói:
- Hi vọng Nhạc đội có thể đối xử tử tế với người nhà của tôi!
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Anh yên tâm! Các anh đều là liệt sĩ! Người nhà của các anh sẽ nhận được chiếu cố tốt nhất!
Tên đội viên kia cười khổ nói:
- Vậy tôi không còn gì tiếc nuối, đến đây đi, cho tôi một thống khoái. Tôi không muốn trở thành loại đồ vật này!
Nhạc Trọng phất phất tay, hai gã đội viên đi tới dùng súng nhắm ngay hai đội viên bị cuốn hút trực tiếp bóp cò, đánh gục bọn họ.
- Nhạc đội, chúng tôi có phát hiện mới!
Ngay khi các đội viên đang tìm tòi vật tư trong Nam Đông thôn, hai gã đội viên trực thuộc Nhạc Trọng áp giải hai nữ nhân có chút tư sắc nhưng xanh xao vàng vọt, trên người có nhiều chỗ bị tra tấn đi tới.
- Các nàng là ai?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hai nữ nhân, lại hỏi một gã đội viên.
Đội viên kia trừng mắt nhìn một nữ nhân, có chút hung ác nói:
- Nhạc đội, hai nàng là người sống sót trốn từ Mộc Dương thôn phía tây tới đây. Mộc Dương thôn đã bị một tên gọi là Cương Thiết Vương chiếm lĩnh, trong tay tên kia có mấy trăm người sống sót. Trương Hồng, đây là Nhạc đội, thủ lĩnh của chúng ta. Cô còn không mau đem tình báo thực tế trong Mộc Dương thôn nói ra tất cả?
- Tôi nói tôi nói, vị đại nhân này chuyện gì tôi cũng nói, đừng đánh tôi! Tôi nói hết, anh muốn tôi làm gì cũng được, van ngài đừng giày vò tôi!
Trương Hồng quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin Nhạc Trọng, lại đem chuyện của nàng cùng tình hình ở Mộc Dương thôn toàn bộ nói ra.