Đứng trên lưng tiểu Thanh, hai mắt Nhạc Trọng như đao đảo xuống bên dưới, liếc mắt liền nhìn thấy đoàn người Đậu Hoa đang đứng chỉ huy trên tháp cao.
Không dùng điện não, những quan chỉ huy như Đậu Hoa cũng chỉ có thể đứng trên tháp cao quan sát tình huống.
Nhạc Trọng vỗ nhẹ lên lưng tiểu Thanh, tiểu Thanh liền hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang bay về hướng đám người Đậu Hoa.
Đậu Hoa nhìn thấy Nhạc Trọng cưỡi trên lưng tiểu Thanh, trong lòng sản sinh hàn ý lớn tiếng gầm rú:
- Công kích! Tiêu diệt hắn!
Từng tên chiến sĩ thủ hộ bên người Đậu Hoa liền giơ súng bắn lên bầu trời.
Từng đạo la
-de, điện từ pháo phóng lên cao, hóa thành màn đạn thổi quét về hướng tiểu Thanh.
Uy lực của tia la
-de cùng điện từ pháo thật mạnh mẽ, cho dù là tiểu Thanh cũng có thể bắn thủng. Nhưng tuy rằng thân thể tiểu Thanh thật lớn, tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong vòng một giây đã bay qua 680m, trực tiếp làm màn đạn bắn hụt vào khoảng không.
Nếu như có được điện não trung ương tính toán cùng điều tiết chuẩn xác, may ra họ còn bắn trúng được tiểu Thanh, nhưng hiện tại chỉ dựa vào chính sức người, đương nhiên họ không cách nào nắm giữ được quỹ tích di chuyển của nó.
Không đầy bốn giây ngắn ngủi, tiểu Thanh mang theo một cỗ cơn lốc cuồng bạo xuất hiện trên phòng chỉ huy của đám người Đậu Hoa, nó mở đôi cánh thật lớn, từng đạo phong nhận như cơn mưa rơi thẳng xuống đám chiến sĩ phản quân bên dưới.
Dưới cơn mưa phong nhận khủng bố chém giết, thật nhiều phản quân liền bị chém thành nát bấy, chân tay bị cụt vẩy ra, mặt đất như biến thành địa ngục.
Nhạc Trọng nhảy xuống khỏi lưng tiểu Thanh, xuất hiện trước người Đậu Hoa đang mang vẻ mặt chua chát, vẻ mặt âm trầm hỏi:
- Vì sao phải hạ độc thủ với ta?
Sắc mặt Đậu Hoa biến đổi liên tục, cắn răng nói:
- Đây chỉ là hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn hoàn toàn diệt sát Ngụy Minh Thanh. Anh cũng biết cường giả lục giai đáng sợ, nếu bị hắn chạy thoát chúng ta đều chết không chỗ chôn. Tôi có thể giải thích, đây chỉ là quyết định của một mình tôi. Muốn giết anh giết một mình tôi là được!
Nhạc Trọng nhìn Đậu Hoa không chịu thừa nhận, trong mắt thoáng hiện hàn quang, Hỏa Diễm đao vung lên, một đạo hàn quang lướt qua, cánh tay phải Đậu Hoa liền bị chém đứt từ khuỷu tay, thật nhiều máu tươi phun tung tóe, làm hắn thống khổ gương mặt vặn vẹo.
Nhạc Trọng lạnh lùng cười nói:
- Ngươi cho rằng lời nói dối vụng về như vậy ta có tin hay không? Nếu ta không đoán sai, đám vương bát đản các ngươi hẳn là sản sinh lòng kiêng kỵ với siêu cấp trí năng trong tay ta, muốn nhân cơ hội giết chết ta. Qua sông chặt cầu chính là thủ đoạn mà đám chính khách xấu xa các ngươi sở trường!
Khuôn mặt Đậu Hoa vặn vẹo, kéo xuống giả tạo lớn tiếng rít gào:
- Đúng vậy! Trong tay ngươi có được siêu cấp trí năng uy hiếp chúng ta quá lớn. Chỉ cần ngươi còn sống nắm giữ nó, vô số điện não trung ương khống chế binh khí khoa học kỹ thuật siêu cấp của chúng ta liền không thể sử dụng. Ngươi là u ác tính của cả Vân Châu, chỉ cần ngươi còn tồn tại một ngày khoa học kỹ thuật Vân Châu đều không thể tiến bộ, chỉ có giết chết ngươi chúng ta mới có thể chân chính cường đại lên. Làm sao ngươi không chết đi? Vì toàn bộ nhân loại người như ngươi nên đi chết đi!
Bên trong Thiên Đô hoàng thành có rất nhiều binh khí siêu cấp đáng sợ như đạn đạo năng lượng, Thu Hoạch Giả. Những binh khí siêu cấp này lại cần thật nhiều điện não trung ương tính toán điều khiển mới có thể phát huy ra được uy lực khủng bố.
Trong tay Nhạc Trọng có Bạch Y, hoàn toàn khắc chế đại bộ phận binh khí chiến tranh tiên tiến của Thiên Đô. Chỉ cần hắn còn tồn tại một ngày, tứ đại gia tộc tuyệt đối không dám vận dụng binh khí chiến tranh, bởi như vậy nhược điểm của bọn hắn sẽ bị Nhạc Trọng hoàn toàn nắm giữ.
Lần này sở dĩ tứ đại gia tộc đánh bại được Ngụy Minh Thanh là có sự trợ giúp của Nhạc Trọng vận dụng được Thu Hoạch Giả cùng đạn đạo năng lượng tấn công. Mà bởi vì bên Ngụy Minh Thanh lại không sử dụng được vũ khí chiến tranh tiên tiến chống cự, nên mới thua bại. Đám chưởng khống giả của tứ đại gia tộc tự nhiên không thể khoan dung sự tồn tại của Nhạc Trọng khống chế bọn hắn như thế.
- Quả thế, các ngươi đã muốn giết ta, như vậy ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!
Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, bước tới trước người Đậu Hoa, một chưởng vỗ lên đầu hắn đem hắn đánh hôn mê. Đồng thời hào quang tay phải chợt lóe, Khôi Lỗi Phù nhị giai bay ra dung nhập vào đầu của Đậu Hoa.
Đậu Hoa bị Nhạc Trọng đánh tỉnh vẻ dữ tợn trên mặt hoàn toàn biến mất cung kính nói:
- Gặp qua chủ nhân!
Nhạc Trọng chỉ tới, vô số Khôi Lỗi Phù bay qua:
- Ngươi cùng Bạch Cốt xuất phát, thu thập bộ hạ, đem toàn bộ bọn hắn biến thành khôi lỗi!
Đậu Hoa cung kính đáp:
- Dạ, chủ nhân!
Dứt lời Đậu Hoa cùng Bạch Cốt đi nhanh ra ngoài.
Sát khí trong mắt Nhạc Trọng khởi động, nhìn Bạch Y hỏi:
- Các ngươi làm mùng một, cũng đừng trách ta làm mười lăm! Bạch Y, bốn lão nhân kia đang núp ở nơi nào?
Bạch Y đáp:
- Chủ nhân, không có bất kỳ tình báo. Đối phương đã chặt đứt toàn bộ trang bị theo dõi, tôi không thể tìm ra vị trí bọn hắn!
Đám gia chủ tứ đại gia tộc đều là kẻ dối trá, nếu bọn hắn đã biết Nhạc Trọng có được siêu cấp trí năng, đương nhiên sẽ không để cho mình rơi vào nguy hiểm.
Nhạc Trọng nhướng mày, đột nhiên hỏi:
- Tình hình tranh đoạt ngoại thành như thế nào?
Bạch Y đáp:
- Trước khi phân thân của tôi bị đóng cửa, người của tứ đại gia tộc đã lấy được thượng phong tuyệt đối. Đại tướng thủ thành Ngụy Thủ đã chết trận. Một bộ phận chiến sĩ đã đầu hàng với tứ đại gia tộc, chỉ còn một bộ phận còn đang ương ngạnh chống cự!
Người chủ trì của tứ đại gia tộc không phải kẻ đần, bởi vì biết nội thành lẫn ngoại thành đã sắp bị công phá, lực lượng của Nhạc Trọng đã không còn bao nhiêu nên mới lựa chọn trở mặt ngay lúc này.
Nhạc Trọng xoay người nhảy lên lưng tiểu Thanh:
- Chúng ta đi ngoại thành!
Tiểu Thanh vỗ cánh hóa thành một đạo thanh sắc thân ảnh bay ra bên ngoài.
Không bao lâu Nhạc Trọng đã đi tới trên bầu trời ngoại thành, hắn nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy chiến sĩ của tứ đại gia tộc đang quét dọn chiến trường, hàng trăm hàng ngàn tù binh hai tay ôm đầu chậm rãi đi ra.
Nhưng trong một góc tại ngoại thành vẫn còn có một nhóm ánh sáng không ngừng bắn phá lẫn nhau, vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Nhạc Trọng vỗ vỗ lưng tiểu Thanh:
- Đi xuống!
Tiểu Thanh vỗ cánh bay thẳng xuống bên dưới.
- Là nó! Nổ súng! Xử lý nó!
Một gã quan quân của tứ đại gia tộc nhìn thấy tiểu Thanh từ trên trời giáng xuống sắc mặt đại biến lớn tiếng gầm rú.
Nhưng mà đã muộn, Nhạc Trọng từ trên lưng tiểu Thanh nhảy xuống, hàn quang chớp động, cầm Hắc Nha đao nhanh như quỷ mị xông vào trong đội ngũ chừng bốn mươi người kia.
Trường đao thật lớn không ngừng bay lên, máu tươi phóng lên tận trời, chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi hơn bốn mươi chiến sĩ phản quân đã bị Nhạc Trọng dễ dàng chém giết.
- Thật mạnh!
Những thành vệ quân ôm đầu ngồi dưới đất đầu hàng nhìn thấy Nhạc Trọng trong mắt đều toát ra vẻ kinh hãi.