Thần Ma Hệ Thống

Chương 1214: Thiên Đô hoàng thành (2)




Đồng thời một cỗ cảm giác gấp gáp nảy sinh trong lòng hắn, hắn không biết nguyên nhân từ đâu, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy được nếu như hắn tiếp tục lưu lại đây có lẽ sẽ phát sinh sai lầm không thể cứu vãn.

- Xem ra mình phải đích thân đi tới đó thăm dò mới được!

Nhạc Trọng rất nhanh làm ra quyết định, lại đem một loạt nhiệm vụ bố trí đi xuống, sau đó một mình đi về Thiên Đô hoàng thành.

Khoảng cách giữa Thiên Đô hoàng thành cùng Xích Huyết thành cách xa vài ngàn dặm, kéo dài qua mười mấy thành phố lớn, nếu điều khiển đại quân sẽ bị chặn đường trùng điệp, nếu muốn đến Thiên Đô thật không biết khi nào mới đến mục đích.

Nhạc Trọng hóa trang thành chiến sĩ Trường Thanh thành, lấy danh nghĩa chấp hành công vụ ngồi trên xe máy cường hóa ngày đi ngàn dặm, dọc theo con đường lớn luôn lao nhanh, ba ngày sau đã đi tới gần Thiên Đô thành.

- Bên kia chính là Thiên Đô hoàng thành sao? Quả nhiên chẳng khác gì là kỳ tích!

Gần bên Thiên Đô hoàng thành, Nhạc Trọng nhìn ra phương xea, trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.

Cách xa vài dặm một tòa thành thị lớn cao vút trong mây, ngoại tầng được sử dụng kiến trúc hợp kim bê tông xây dựng mà thành.

Trên tường thành khảm lên vô số trang bị tự động cùng bán tự động, thật nhiều lô cốt rậm rạp được dựng lên gần tường thành cùng chung quanh.

Từng khẩu trọng pháo năng lượng đường kính lớn trải rộng cả tường thành, Nhạc Trọng chỉ tính toán sơ lược ít nhất phải hơn ba ngàn khẩu pháo.

Phạm vi uy lực trọng pháo khoảng một cây số, ba ngàn trọng pháo nếu cùng nã pháo ở trong phạm vi uy lực của nó cho dù là cường giả lục giai cũng bị oanh giết thành tro.

Đương nhiên uy lực của trọng pháo năng lượng thật lớn nhưng vẫn có khuyết điểm, chính là tiêu hao quá nhiều năng lượng, một viên đạn pháo oanh ra phải tiêu hao một viên tinh hạch tam giai, đồng thời cũng có cách bắn, trên căn bản một phút bắn ra một viên đạn pháo. Nếu bắn với tốc độ cao, sẽ phát sinh sự cố nổ mạnh. Vì vậy ngay cả Thiên Đô cũng không dám làm ba ngàn khẩu trọng pháo liên tục bắn phá không hề có chút kiêng nể gì.

Ngoại trừ trọng pháo năng lượng, trên tường thành dày đặc máy phóng tia la

-de hình quạt chói mắt.

Tầm sát thương của loại máy móc này lên tới năm cây số, một kích có thể xỏ xuyên qua thân thể cường giả ngũ giai. Hơn nữa đáng sợ nhất là số lượng đông đảo, ở trên tường thành thật lớn chỉ sợ phải có vài chục cỗ máy phóng tia la

-de.

Những binh khí chiến tranh kia cũng chỉ là một góc vũ lực của Thiên Đô, bên trong hoàng thành còn có Lôi Thần Pháo đủ sức oanh giết cường giả thất giai, cùng đủ loại binh khí chiến tranh khác.

Chính bởi vì như thế Ngụy Minh Thanh mới không chút kiêng nể tùy ý tàn sát dân chúng để lấy máu huyết bồi dưỡng huyết mật cường hóa thân mình.

Chỉ cần khống chế Thiên Đô thành, cho dù trăm vạn đại quân tấn công trước khi tinh hạch dự trữ trong thành hao tổn hết, đều thật khó chiếm lĩnh được tòa thành thị có lực phòng ngự biến thái kinh người này.

Nhạc Trọng nhìn lên tòa Thiên Đô thành, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu muốn công phá tòa thành thị này, cơ hồ không thể tấn công từ bên ngoài. Chỉ phải lẻn vào bên trong mới làm được!

Tuy rằng hắn xác định chỉ phải lẻn vào trong mới có thể công phá tòa thành thị biến thái kia, nhưng hắn cũng không dám có bất kỳ dị động.

Trải qua mấy ngày quan sát, Nhạc Trọng nhìn thấy hoàng thành đã hoàn toàn giới nghiêm, chỉ cho vào mà không cho ra, chưa từng thấy có người nào từ trong ra ngoài, loại hiện tượng quỷ dị này làm cho hắn hết đường xoay sở. Nếu hắn tùy tiện đi vào, nếu bị người mạnh mẽ ép buộc náo loạn, dù hắn cường đại thế nào cũng khó thể nắm chắc an toàn chạy thoát ra ngoài.

Lúc này trong vòng trăm dặm phạm vi Thiên Đô hoàng thành đã biến thành một mảnh hoang tàn đổ nát, chỉ có thể nhìn thấy từng tòa kiến trúc trống rỗng không một bóng người.

Bên trong Thiên Đô thành chỉ có người thượng đẳng cùng quý tộc ở lại, ở ngoài hoàng thành mới là nơi ở của dân chúng bình thường.

Nhạc Trọng đi trong đống hoang tàn, trên đường đi thường thường nhìn thấy những khối thi thể không trọn vẹn tản ra mùi tanh tưởi, loại cảnh tượng thê thảm này làm trong lòng hắn trầm xuống, càng có nhận thức thêm sâu sắc về sự tàn bạo của Ngụy Minh Thanh.

- Chỉ vì sự cường đại của một mình hắn, lại muốn huyết tế trên trăm vạn người, tên kia thật đúng là súc sinh!

Một cỗ cảm giác phẫn nộ xông lên trong lòng hắn, hắn một đường từ tận thế đi tới, đã trở nên lòng dạ độc án tàn nhẫn, không còn là một người tốt. Nhưng chỉ vì muốn mạnh mẽ mà tùy ý tàn sát trên trăm vạn mạng người, loại chuyện tàn nhẫn cực điểm này hắn thật sự vẫn không làm được.

Trong một thôn trấn tản ra cỗ khí tức áp lực, Nhạc Trọng chậm rãi đi vào trong thôn.

Đúng lúc này một loại dự cảm nguy hiểm khiến hắn dựng đứng tóc gáy đột nhiên nảy lên, trong nháy mắt hắn thúc giục ám hắc đấu khí, thân thể lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi chợt gấp khúc uốn éo sang bên cạnh.

Một thanh chủy thủ màu đen mang theo u quang sượt qua ngực Nhạc Trọng, trảm đứt bì giáp ngũ giai của hắn, chém ra một lỗ hổng thật lớn máu tươi đầm đìa.

Nếu Nhạc Trọng phản ứng chậm hơn một chút hắn đã bị chủy thủ kia giết chết.

Nhạc Trọng uốn éo thân thể, phát động kỹ năng thao túng trọng lực tam giai, từng đạo sóng gợn khuếch tán hướng thân ảnh màu đen kia thổi quét tới, làm thân thể người kia khẽ run lên, Nhạc Trọng thuận thế oanh thẳng một quyền về hướng thân ảnh kia.

Trong tích tắc Nhạc Trọng cảm giác nắm tay oanh trúng thân ảnh nọ, nhưng lại trực tiếp xỏ xuyên qua, xúc cảm trên nắm tay trống rỗng căn bản không chạm vào vật chất gì.

Trong mắt hắn thoáng hiện nét ngưng trọng, nhanh chóng uốn éo thân thể nhìn chung quanh một vòng, nhưng không chứng kiến bất kỳ kẻ nào tồn tại. Nhưng thương thế trên ngực nhắc nhở hắn có một cao thủ đáng sợ đang tiềm phục chung quanh thôn trấn hoang vu nơi đây.

- Cao thủ! Có cao thủ ở nơi này!

Nhạc Trọng nhìn một tòa kiến trúc hoang vu trong thôn, trong mắt hiện lên ngưng trọng. Có thể chạy thoát khỏi tay của hắn, thân ảnh kia hiển nhiên là một cao thủ đáng sợ, yếu nhất cũng là cường giả tứ giai đỉnh phong.

Nhìn chung quanh hai vòng, Nhạc Trọng không phát hiện được vị trí của địch nhân, hắn cẩn thận đi vào một ngõ hẻm, tay lật ra, một mũ giáp đa công năng hiện trong tay hắn.

Nhạc Trọng đội vào mũ giáp, chậm rãi đi ra bên ngoài, được Bạch Y truy tung toàn bộ tin tức sinh vật trong phạm vi mấy chục thước chung quanh đều được phân hình tới thức hải của Nhạc Trọng. Đội vào mũ giáp đa công năng này lực cảm giác của hắn liền tăng lên gấp mấy lần.

- Không ai sao?

Nhạc Trọng thật cẩn thận đi lại trong thôn, không phát hiện có sinh mạng tồn tại, trong lòng dâng lên tia nghi hoặc, nhưng hắn vẫn chậm rãi bước vào thôn trấn.

Đúng lúc này trên con đường phương xa đột nhiên truyền tới thanh âm động cơ, Nhạc Trọng thoáng rung động nhanh chóng nhảy vào một tòa kiến trúc rách nát, phát động kỹ năng tiềm hành tam giai, vô thanh vô tức chìm vào hoàn cảnh chung quanh.