Sau khi làm xong một loạt an bài, Nhạc Trọng xoay người định đi ra ngoài.
Đúng lúc này Liễu Y Thần đang quỳ trên mặt đất chợt ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng, trong mắt chớp động ánh sáng kiên nghị nói:
- Chủ nhân, nếu ngài muốn đi tổng bộ Thanh Trượng thành, thỉnh mang tôi cùng đi, tôi từng ở tại tổng bộ trong thành ba năm, hết sức quen thuộc với nơi đó, nếu ngài mang tôi cùng đi, nhất định sẽ có trợ giúp. Hơn nữa bản thân tôi cũng có được thực lực Thần chiến sĩ nhị giai, tuy rằng không theo kịp chủ nhân, nhưng cũng sẽ không trở thành gánh nặng của ngài!
Nghe được Liễu Y Thần xung phong xin đi theo tới phủ thành chủ nguy hiểm nhất, những nữ nhân còn lại nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp. Các nàng không biết tính cách của Nhạc Trọng như thế nào, nên không dám nhiều lời.
Phải biết rằng trong thế giới này kẻ biến thái như Tạp Lưu thật không ít. Thậm chí Tạp Lưu còn chưa phải là kẻ biến thái nhất, có nhân loại còn biến thái hơn hắn gấp mấy lần.
Nhạc Trọng nhìn Liễu Y Thần nhướng mày hỏi:
- Lực lượng Thần chiến sĩ nhị giai của cô là tự mình thức tỉnh hay là lợi dụng dược tề cường hóa có được?
Trên thế giới này lực lượng có thể tự nhiên thức tỉnh, cũng có thể dùng tễ thuốc tiến hành cường hóa mà có được.
Nếu là người tự thức tỉnh lực lượng, đại bộ phận đều là thiên tài. Giống như Liễu Y Thần nếu tự mình thức tỉnh đã có được lực lượng Thần chiến sĩ nhị giai, chính là được ban cho thiên phú, là thiên tài chiến đấu siêu cấp, có được tiềm lực bồi dưỡng thật lớn.
Liễu Y Thần nhìn Nhạc Trọng không chút sợ hãi đáp:
- Thực nhân quỷ vốn không xem nhân loại là người, căn bản sẽ không cho chúng tôi tễ thuốc cường hóa tốt nhất. Lực lượng của tôi hoàn toàn tự nhiên thức tỉnh mà có!
Trong tính cách của Liễu Y Thần mang theo tia ngạo khí, vì vậy mới bị điều giáo theo phong cách nữ vương. Cho dù nàng quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng nhưng trên người vẫn mang theo khí tức ngạo khí, làm người ta thật muốn làm nhục nàng.
Khóe môi Nhạc Trọng nhếch lên, xoay người nhảy ra bên ngoài:
- Đi theo đi!
Liễu Y Thần mừng rỡ đứng dậy, thân hình chớp động đi theo phía sau Nhạc Trọng.
Ba người Tề Thanh Nhi, Y Bích Ti, Ngải Ny đều hâm mộ nhìn theo Liễu Y Thần. Trong thế giới tàn khốc này, chỉ có người có giá trị sử dụng mới có thể sống được thật tốt. Liễu Y Thần đi theo sau Nhạc Trọng cũng mang ý nghĩa từ một món đồ chơi biến thành một chiến sĩ. Trong thế giới như vậy địa vị của chiến sĩ cao hơn đồ chơi rất nhiều.
Lúc này sự nhanh nhẹn của Nhạc Trọng đã lên tới 331 điểm, tương đương tốc độ gấp mười ba lần người thường, dù không phát động ảnh bộ cũng đã tiếp cận vận tốc âm thanh, hắn chỉ tùy ý di động tuy rằng Liễu Y Thần đã liều mạng đuổi theo vẫn không đuổi kịp.
- Bỏ đi, ôm chặt tôi!
Nhạc Trọng nhìn Liễu Y Thần thoáng thở dài, thân hình chợt lóe xuất hiện ngay bên cạnh đem nàng ôm lấy, một mùi hương kỳ dị liền tràn vào mũi hắn.
Liễu Y Thần vội vàng cuộn tròn trong lòng Nhạc Trọng, đôi tay ôm chặt lấy hắn, trong ánh mắt nhìn hắn cũng lộ vẻ mê say.
Nhạc Trọng ôm Liễu Y Thần phát động kỹ năng ảnh bộ, tốc độ lên tới vận tốc âm thanh, chỉ không đầy hai phút thời gian đã đi tới trước cửa thành chủ phủ.
Lúc này ở trước cửa phủ thành chủ chỉ có vài thực nhân quỷ đang đứng, sau khi trò chơi săn bắn bắt đầu, thật nhiều thực nhân quỷ đi ra khỏi phủ thành chủ, vào trong thành tiến hành đốt giết cướp bóc, phóng thích ra nội tâm hung bạo của chúng.
Thực nhân quỷ vốn là chủng tộc hung bạo tàn nhẫn, mỗi ngày trong Thanh Trượng thành đều có nhiều nhân loại biến mất không rõ lý do, sau đó biến thành mỹ thực trên bàn cơm của thực nhân quỷ. Chẳng qua những người kia biến mất không chút âm thanh, hơn nữa đại đa số chỉ là nhân loại sinh hoạt tại tầng thấp nhất.
Mà ngay từ đầu trò chơi săn bắn, vô luận là tên ăn mày đê tiện nhất hay là phú thương nhân loại cao ngạo, ở trước mặt thực nhân quỷ cũng chỉ là một đống con mồi di động. Chúng có thể tùy ý liệp sát, tùy ý cưỡng gian cũng không bị trừng phạt, tự nhiên sẽ không có bao nhiêu thực nhân quỷ ngu ngốc còn giữ nguyên cương vị công tác.
Vài thực nhân quỷ đứng trước cửa thành chủ phủ nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Liễu Y Thần, trong mắt thoáng hiện vẻ tham lam liền bổ nhào tới.
Nhạc Trọng rút Hắc Nha đao tùy ý chém giết, ánh đao chợt lóe, mấy tên thực nhân quỷ liền hóa thành một đống nát vụn, rụng rơi trên mặt đất.
Nhạc Trọng nhìn vào sâu trong thành chủ phủ buông Liễu Y Thần:
- Đi thôi! Từ nơi này cô phải tự mình cẩn thận!
Nhạc Trọng muốn lấy đồ vật bên trong này, nhưng vật kia phải được phòng thủ chặt chẽ, hắn cũng phải khởi lên hoàn toàn tinh thần.
Đôi mắt đẹp của Liễu Y Thần lóe hào quang rút roi da mang theo bên mình:
- Dạ, xin hỏi ngài cần đi nơi nào?
Nhạc Trọng nói:
- Phòng ngủ thành chủ!
Thân hình Liễu Y Thần chợt lóe nhanh như một đầu thư báo xinh đẹp hướng bên trong nhảy vào:
- Đi theo tôi!
Nhạc Trọng đi theo sau Liễu Y Thần nhanh chóng phóng vào trong phủ.
Bên trong thành chủ phủ trải rộng vũ khí phòng ngự tự động, nhưng những vũ khí mới vươn ra liền thoát khỏi sự khống chế trong phủ, điên cuồng hướng thực nhân quỷ trong phủ bắn phá.
Vì đột ngột không kịp đề phòng, hơn mười thực nhân quỷ bị vũ khí tự động oanh thành cái sàng, thậm chí còn có hơn mười thực nhân quỷ bị bắn nổ tung.
- Một đám phế vật!
Cảnh tượng thê thảm làm thực nhân quỷ ngồi trong phòng điều khiển liền giận dữ, động thủ đem trái tim từng tên kỹ sư nhân loại đào đi ra.
Bên trong thành chủ phủ không ngừng có thực nhân quỷ cùng nhân loại xông ra ngoài, nhưng không ai chống đỡ được một đao của Nhạc Trọng, hơn nữa trang bị điện tử trong phủ hoàn toàn mất đi khống chế, càng thêm suy yếu lực phòng ngự trong phủ, làm Nhạc Trọng có thể thuận lợi đi tới trước phòng ngủ thành chủ.
Oanh!
Nhạc Trọng vừa đi tới trước cửa, vố số vụn gỗ vẩy ra, một đạo thân ảnh ngang ngửa vận tốc âm thanh hướng chỗ hắn bắn tới.
Nhạc Trọng không hề tránh né, ám hắc đấu khí cường đại bao phủ toàn thân, quyền phải mang theo ma viêm rít gió hung hăng oanh thẳng lên thân ảnh kia.
Lực lượng khổng lồ nháy mắt bộc phát đem thân ảnh kia bao phủ.
Thân thể của Nhạc Trọng bị một thanh kiếm sắc nhọn trực tiếp xỏ xuyên qua phổi, làm cho hắn mỗi lần hô hấp đều thống khổ không chịu nổi.
Thánh tộc tam giai vô cùng cường đại, nếu Nhạc Trọng muốn chiến thắng đối phương trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể áp dụng chiến pháp lưỡng bại câu thương. Nếu không song phương chậm rãi so đấu, ít nhất phải đợi hơn trăm chiêu Nhạc Trọng mới có thể chiếm cứ thượng phong, sau năm trăm chiêu mới có thể đánh bại đối phương, nhưng muốn giết chết là chuyện không thể nào.
Bạch quang chợt lóe, đạo thân ảnh kia đánh bay ma viêm của Nhạc Trọng, nhưng ngay sau đó một đạo ánh đao chớp động, đầu của hắn liền bị trực tiếp chém thành hai đoạn.
Nhạc Trọng chém giết tên Thánh tộc tam giai kia xong liền nhanh chóng đi vào phòng ngủ thành chủ.