Thần Khống Thiên Hạ

Chương 980: Tình Thủ Túc Cũng Chỉ Đến Vậy




Tiếp theo Lăng Tiếu dần dần gia tăng lực lượng, nhưng thứ kia gây trở ngại cực kỳ rõ ràng, hắn phát hiện dùng trạng thái mây mù không thể tiếp tục tiến bước.

Lăng Tiếu phát hiện thứ trở ngại kia chính là nguyên nhân thật sự làm Phong Nha mất trí nhớ.

- Xem ra không hạ nặng tay thì không được!

Trong lòng Lăng Tiếu hạ quyết tâm, một lần nữa ngưng tụ tinh thần lực hóa thành hình dạng Băng Hỏa kiếm, sau đó nhanh chóng đánh thẳng vào thức hải của Phong Nha.

Oanh long!

Băng Hỏa kiếm hư ảnh giống như oanh kích lên tường đồng vách sắt, khiến thức hải của Phong Nha phát ra chấn động.

A!

Phong Nha tỉnh lại phát ra thanh âm gào rú, cũng may hắn bị phong ấn ngân châm, bằng không nhất định sẽ nổi điên đả thương người.

Những người khác đều chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiếu cùng Phong Nha.

- Phong tỏa thật cường đại, nhưng không bền vững đâu!

Lăng Tiếu hiện tia cười lạnh, tiếp theo tinh thần lực lặp lại, tinh thần lực tầng tám hóa thành vô số Băng Hỏa kiếm như bão táp oanh thẳng vào thức hải Phong Nha.

Tinh thần lực của Lăng Tiếu đã sớm đạt tới cảnh giới không tưởng tượng nổi, cho dù là tinh thần lực bát tầng đã có thể làm thức hải của đế cấp bị thương.

Một kích này của hắn chuyên cuồng oanh vào một phương hướng, vô số mũi kiếm không ngừng bắn thẳng tới trước.

Dưới tình huống không hề có chút phòng vệ, đế cấp cũng không chịu được bị oanh tạc điên cuồng như thế, thức hải nhất định sẽ bị oanh bạo mà chết.

Trải qua một phen liên tục oanh kích, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy tinh thần lực đột nhiên giảm xuống, thần sắc tái nhợt hơn rất nhiều, cắn răng nghĩ thầm:

- Phong ấn gì đáng sợ như thế, không ngờ vẫn chưa bị phá hủy, chẳng lẽ tinh thần lực của ta còn chưa đủ cường đại?

Phong Nha bị phong ấn không thể sử dụng lực lượng, nhưng hắn phát ra tiếng gào thảm thiết khiến Tàn Báo lo lắng không thôi.

Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện:

- Huynh đệ, ngươi nhất định phải chịu đựng!

Lăng Tiếu liên tục tăng mạnh tinh thần lực, cuối cùng cơ hồ làm mình cạn kiệt, cuối cùng khi hắn vừa định bỏ quên, lại đột nhiên sản sinh biến hóa.

Răng rắc!

Một đạo khe hở cực nhỏ rốt cục bị tinh thần mũi kiếm của Lăng Tiếu bắn mở ra.

Lăng Tiếu vừa định oanh khe hở lớn hơn một chút…

Bỗng nhiên một cỗ tinh thần lực cường đại từ trong thức hải Phong Nha bắn ra.

Oanh long!

Lăng Tiếu không kịp thu hồi tinh thần lực, bị lực lượng phản kích đánh xơ xác.

Ah!

Hắn chỉ cảm thấy thức hải chợt nhoáng lên, không nhịn được phát ra tiếng hét thảm, thân thể té xuống.

- Tiếu…

- Thiếu gia…

Mọi người sợ hãi kêu lên một tiếng, đều hướng chỗ Lăng Tiếu chạy tới.

Nhưng đúng lúc này một cỗ năng lượng cường hãn bạo phát đi ra.

Thanh âm Liệt Viêm Hổ cũng vang lên:

- Các ngươi đều thối lui, hắn giãy phong ấn!

Oanh!

Năng lượng cường đại đem hết thảy bốn phía chấn động như nổ tung, không ít đá vụn bụi đất đều vẩy ra, ngay cả một ít cây cối gần bên đều bị kình phong năng lượng chấn ngã.

Thân thể Lăng Tiếu cũng bị chấn bay ra xa.

Tàn Báo nhanh nhẹn đuổi theo tiếp lấy Lăng Tiếu.

- Thiếu gia ngươi không sao chứ?

Tàn Báo nâng Lăng Tiếu hỏi.

Thần sắc Lăng Tiếu tái nhợt lắc đầu nói:

- Ta không sao, nhìn xem Phong Nha thế nào?

May mắn vừa rồi hắn lập tức chặt đứt tinh thần lực, bằng không thức hải của hắn đã bị trọng thương.

Hắn lặng lẽ vận khởi Khống Thần Quyết chữa thương, làm thức hải của mình ổn định lại, thuận tiện khôi phục tinh thần lực, đồng thời ánh mắt nhìn qua chỗ Phong Nha.

Giờ phút này chung quanh Phong Nha có một đoàn hắc sắc vụ khí bao quanh tầng tầng dày đặc, ám hệ mang theo tính ăn mòn mãnh liệt đem cỏ cây chung quanh đều hút sạch sinh cơ, làm chúng lập tức biến thành khô héo.

Mọi người đều bay ra xa, chỉ còn Liệt Viêm Hổ bộc phát hỏa diễm vây quanh người không bị hắc vụ ảnh hưởng.

A!

Theo thanh âm kinh hô vang lên, hắc sắc vụ đoàn hướng bốn phía khuếch tán, mà từng đạo châm nhỏ óng ánh từ trong vụ đoàn bắn đi ra.

Hưu hưu!

Châm nhỏ mang theo lực lượng mạnh mẽ trực tiếp xuyên vào nham thạch chung quanh.

Hắc sắc vụ đoàn càng khuếch trương ngày càng lớn, trong phạm vi trăm thước biến thành một mảnh thiên địa màu đen.

- Hắn làm sao có thể giãy thoát khỏi phong ấn ngân châm thượng cổ đây? Chẳng lẽ lực lượng của hắn đã đạt tới thần giai sao?

Thần sắc Huyền Diệu kinh hãi nói.

Phượng Tiêm Vận lắc đầu:

- Hẳn là vẫn chưa đâu, nếu hắn nhập thần giai ta không thể phong ấn hắn, ta nghĩ do tu vi của ta không cao, lực lượng phong ấn còn chưa đủ cường đại, mà vừa rồi hắn tán phát ra năng lượng quá tập trung, hiển nhiên do Tiếu kích thích vào thức hải của hắn, làm hắn biến hóa, lực lượng nháy mắt bộc phát cho nên mới mạnh mẽ phá tan phong ấn!

Không biết qua bao lâu, hắc sắc vụ đoàn thu liễm vào trong chỗ Phong Nha.

Ngay sau đó dần dần lộ ra thân ảnh của hắn.

Giờ phút này vẻ mặt hắn lãnh tuấn, khí thế nghiêm túc, ánh mắt nội liễm, không còn vẻ đỏ bừng, giống như sát ý điên cuồng trên người hắn đã hoàn toàn biến mất.

- Bại tướng dưới tay, ngươi còn muốn một trận chiến sao?

Liệt Viêm Hổ trừng mắt nhìn Phong Nha rống lớn.

Phong Nha nhìn thoáng qua Liệt Viêm Hổ, không trả lời hắn, mà thản nhiên mở miệng nói:

- Đây là đâu? Ta…vì sao ta lại ở đây?

Trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt, ánh mắt đánh giá chung quanh, đồng thời cũng nhìn thấy mọi người.

Phượng Tiêm Vận nhìn Tàn Báo nói:

- Hắn…hắn có thể đã khôi phục, ngươi đi qua xem!

Tàn Báo kích động nhìn thoáng qua Phượng Tiêm Vận, sau đó chạy nhanh tới chỗ Phong Nha kêu to:

- Phong Nha, ngươi còn nhận ra được ta không?

Phong Nha ngẩng đầu nhìn lên Tàn Báo, nhíu mày, thần sắc biến thành mờ mịt nói:

- Ngươi là ai, có được tu vi đế cấp, không sai!

Thân hình Tàn Báo run rẩy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kích động nói:

- Ta…ta là Ma Đế, là huynh đệ tốt của ngươi, Phong Nha, ngươi còn nhớ rõ ta sao?

- Hừ, ngươi thật to gan!

Phong Nha chợt giận dữ, hắn hừ lạnh một tiếng, vươn tay, một cỗ lực lượng cường hãn nháy mắt hướng Tàn Báo đánh tới.

- Liệt Viêm Hổ ngăn hắn lại!

Lăng Tiếu vội vàng kêu lên.

Nhưng lời nhắc nhở của Lăng Tiếu đã muộn, Tàn Báo đã bị cỗ năng lượng kia đánh bay ra xa.

Liệt Viêm Hổ nháy mắt bổ nhào tới chỗ Phong Nha.