Thần Khống Thiên Hạ

Chương 766: Mộng Kỳ, Gả Cho Ta Đi! (2)




Ánh mắt của hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong mắt lộ ra vô số nhu tình.

Một lúc lâu, Lăng Tiếu khẽ mở ra lồng ngực.

Trong mỹ mâu của Vân Mộng Kỳ rơi xuống nước mắt trong suốt, hướng ngực của Lăng Tiếu nhào tới.

Hai người ôm nhau thật chặt lại.

Thời gian một khắc này tựa hồ cũng dừng lại!

Ai cũng không hi vọng thời gian tiếp tục trôi qua, ai cũng không hi vọng đây là ở trong mộng cảnh.

Ở trong lòng bọn họ, chỉ nghĩ tới hai chữ "Vĩnh hằng"!

Một cái ôm này thật lâu, lâu đến khiến cho cánh tay của hai người đều mỏi nhừ, mới lưu luyến tách ra.

Nhưng mà Vân Mộng Kỳ tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, ôm lấy mặt của Lăng Tiếu, miệng hung hăng ấn tới.

Lăng Tiếu cảm nhận được đôi môi mỏng mềm kia, cảm nhận được mùi vị nước miếng ngoạt ngào kia giống như là rơi xuống nhân gian tiên cảnh, chỉ cảm thấy hết thảy đều là mỹ hảo hạnh phúc như vậy.

Thời điểm Lăng Tiếu đang muốn thừa cơ phản kích, chỉ cảm thấy miệng đau xót.

- Tê!

Lăng Tiếu đem Vân Mộng Kỳ đẩy ngã ra, hút vào một hơi khí lạnh, trên môi chảy ra máu tươi rực rỡ.

- Mộng Kỳ, ngươi làm cái gì vậy?

Lăng Tiếu hơi buồn bực nói.

Hắn còn chưa được hảo hảo cảm nhận tư vị tuyệt đẹp kia, cư hiên bị mất hứng cắn một cái, mặc dù không coi vào đâu, nhưng mà tâm tình cũng bị phá vỡ rồi.

- Ngươi tên khốn này, ngươi tại sao còn xuất hiện, ngươi không phải là đi rồi a? Ngươi không phải là không muốn ta sao? Ta cắn chết ngươi tên khốn này!

Mỹ mâu của Vân Mộng Kỳ nước mắt chảy ra ròng ròng, trong miệng càng không ngừng mắng, sau đó nắm lấy cahs tay của Lăng Tiếu liền hung hăng cắn lấy, tựa hồ muốn đem tất cả ủy khuất ở trong lòng đều phát tiết ra ngoài.

Lăng Tiếu bị Vân Mộng Kỳ cắn, căn bản không dám vận kình khí, hàm răng thật sâu gắn vào bên trong da thịt của hắn, một cỗ cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân.

Hoàn hảo Lăng Tiếu nhẫn nại kinh người, chẳng qua là khẽ cau mày mấy cái, cũng không có phát ra nửa tiếng kêu đau.

Sau một lúc lâu, Vân Mộng Kỳ cuối cùng mới đem cánh tay của hắn buông lỏng ra, trên đôi môi của nàng chảy ra máy tươi là rực rỡ như vậy.

Lăng Tiếu không có để ý tới tay đang chảy máu, nhu tình nói với nàng:

- Cắn đủ chưa? Chưa đủ thì cắn thêm vài cái, dù sao ta da dày thịt béo, không sượ.

Vân Mộng Kỳ kinh nagjc nhìn Lăng Tiếu đang cười mỉm, rốt cục không nhịn được 'Oa oa" khóc lên.

Ánh mắt của Lăng Tiếu đã có chút ươn ướt, nhưng mà hắn cuối cùng cố nén không để nước mắt chảy xuống, đem Vân Mộng Kỳ nhẹ nhàng ôm vào trong ngực thản nhiên nói:

- Mộng Kỳ... Thật xin lỗi, là ta trách lầm ngươi.

Vân Mộng Kỳ ở trong ngực Lăng Tiếu tận tình nức nở, nước mắt cũng làm ướt y phục của hắn.

Giờ khắc này Lăng Tiếu thật cảm thấy rất thỏa mãn, rất thư thái, đau đớn trên cánh tay cơ hồ có thể không kể đến rồi.

Nàng vẫn là thuộc về hắn.

Vân Mộng Kỳ từ trong ngực của Lăng Tiếu giãy dụa ra, khẩn trương nắm lên cánh tay của Lăng Tiếu đau lòng nói:

- Chảy thật nhiều máu a, ngươi làm sao mà không vận kình chống cự a!

- Ha hả, không có chuyện gì, ta người này máu nhiều, mất một chút càng khỏe mạnh hơn.

Lăng Tiếu ngây ngốc cười nói.

Nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Tiếu, cùng với nụ cười hòa nhã kia, tất cả ủy khuất của Vân Mộng Kỳ vào giờ khắc này trở thành hư không, trên mặt hiện ra nụ cười sáng rỡ.

Lăng Tiếu ôn nhu đem nước mắt trên mặt Vân Mộng Kỳ gạt đi, sâu kín nói:

- Mộng Kỳ, gả cho ta đi!

Vân Mộng Kỳ nghe lời này trên mặt nóng lên, khẽ cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

- Người nào muốn gả cho ngươi cái đàn ông phụ lòng này.

- Ngươi không lấy cũng phải lấy, nếu là nam nhân nào dám động tâm tư đối với ngươi, ta sẽ giết hắn.

Lăng Tiếu hung hăng nói.

Nghe lời nói bá đạo kia của Lăng Tiếu, Vân Mộng Kỳ chỉ cảm thấy cả người một mảnh ngọt ngào đột kích tới.

Vân Mộng Kỳ ngẩng đầu lên, nhẹ nhíu mũi lại nói:

- Hừ, ngươi người này thật bá đạo, ngươi còn nhớ rõ ước định ban đầu cùng ta không?

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Dĩ nhiên nhớ được!

- Vậy được rồi, thực lực bây giờ của ngươi thấp hơn ta một cấp, ngươi vẫn phải tiếp tục cố gắng đi.

Vân Mộng Kỳ hóa xuất nụ cười quyến rũ nói.

Bộ dáng kia quả thực giống như tiên nữ hạ phàm, đẹp đến để cho Lăng Tiếu ngây dại!

Ở trong Hoang Tùng sơn mạch, Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ nhiều lần gặp phải sinh tử, sau khi Vân Mộng Kỳ đạt được truyền thừa, quyết đoán rời đi Lăng Tiếu.

Lúc ấy Lăng Tiếu chẳng qua là một thiếu gia của tiểu thành xa xôi, hơn nữa thực lực cũng chỉ là Huyền Sĩ giai, từ bối cảnh mà nói nàng cùng hắn căn bản là không thể nào. Cho nên lúc sắp chia tay, vì cho Lăng Tiếu một cái hi vọng, từng nói qua chỉ cần Lăng Tiếu có thể vượt qua được thực lực của nàng, nàng liền cùng hắn ở chung một chỗ.

Đây cũng là mục tiêu cùng động lực mà Lăng Tiếu phấn đấu những năm gần đây.

Vốn thực lực bây giờ của hắn đã đạt tới trung cấp Vương giai đỉnh phong, trước đây coi như là đã đuổi kịp Vân Mộng Kỳ rồi.

Nhưng mà mới vừa rồi Lăng Tiếu vì để cho Vân Mộng Kỳ tốt lên, cho nàng phục dụng vạn năm thạch nhũ dịch, vừa lúc để cho nàng mượn cái này đột phá tới thực lực cao cấp Vương giai.

Riêng lấy thực lực đẳng cấp tới tính, Vân Mộng Kỳ quả thật là đang ở trên Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu nhìn nụ cười đẹp đến khiến người ta hít thở không thông kia, cả khuôn mặt đều cúi xuống nói:

- Thực lực của ngươi mặc dù vượt qua ta, nhưng mà không nhất thiết là ngươi có thể đánh thắng được ta a! Cho nên, ta đã vượt qua ngươi!

- Hừ, ngươi nói ta đánh không lại ngươi? Nếu không chúng ta thử một chút, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn.

Vân Mộng Kỳ mặc dù gặp qua thủ đoạn giết người đáng sợ của Lăng Tiếu, nhưng mà nàng được gọi là thiên chi kiều nữ, trong lòng vẫn là rất ngạo khí, bị Lăng Tiếu nói như vậy, đã nghĩ ngợi muốn cùng Lăng Tiếu đánh cuộc, nếu không trong lòng nàng liền đặc biệt không phục.

- Ách... Cái này không tốt đi, vạn nhất không cẩn thận làm ngươi bị thương, ta nhưng không nỡ.

Lăng Tiếu chần chờ một chút nói.

- Ngươi có thể làm ta bị thương? Không thể nào, ta so với ngươi cao hơn một cấp, ngươi không phải là đối thủ của ta, đi, chúng ta đi ra bên ngoài tỷ thí, nếu Lăng gia ngươi thật có thể đem ta đánh ngã, ta... Ta liền đáp ứng yêu cầu của ngươi.

Vân Mộng Kỳ cũng là một người có tính tình hiếu thắng, nghe được Lăng Tiếu nói như vậy ngược lại khơi dậy trái tim hiếu thắng trong lòng nàng.

Sau khi nàng khẽ nói một tiếng, dẫn dầu lướt ra khỏi phòng, làm gì còn có nửa điểm bộ dáng yếu ớt.

Lăng Tiếu cười khổ một tiếng, chỉ có thể đi theo ra rồi.

- Mộng Kỳ tỷ tỷ, ngươi không có chuyện gì rồi?

Ôn Khả Điệp ngồi trong viện thấy Vân Mộng Kỳ đi ra, thật cao hứng kinh hô.

- Ừ, ta không sao rồi, đa tạ Tiểu Điệp ngươi quan tâm.

Vân Mộng Kỳ nhẹ nhàng đáp.

- Không có chuyện gì là tốt rồi!

Ôn Khả Điệp đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Tiếu từ bên trong đi ra, trong mỹ mâu lộ ra vẻ phức tạp.