Thần Khống Thiên Hạ

Chương 539: Lâu Các Bảo Tàng (2)




Lăng Tiếu nói với người ba tông một tiếng, sau đó liền không để ý đến những huyền khí kia nữa.

Người ba tông phục hồi tinh thần lại, bắt đầu chia đều những huyền khí tứ giai kia.

Bất quá, người ba tông thỉnh thoảng lại liếc qua Lăng Tiếu, trong mắt nhiều thêm vài phần sợ hãi.

Thiên Tinh cùng với La Bá Hưng thần sắc đều khó coi, phảng phất nhưng đã suy nghĩ Lăng Tiếu rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để Cách không thủ vật vậy!

Đương nhiên Lăng Tiếu ngay cả Vương cấp cũng không phải, chớ đừng nói chi đến Địa Hoàng giai.

- Chẳng lẽ hắn thân mang Linh Khí?

Hai người đồng thời suy nghĩ.

Không thể không nói sức tưởng tượng của bọn hắn thập phần phong phú.

Về phần Vũ Mị Nương hoàn toàn không để ý tới, vẫn đang lôi kéo Ngọc Liệt Diễm trò chuyện phảng phất như hảo tỷ muội quen biết nhiều năm vậy.

Sau chốc lát, tất cả huyền khí ở đây đều bị vét sạch.

- Nên lên lầu bốn thôi, không biết trên đó sẽ có gì nữa.

Lăng Tiếu đưa tay ra mời thản nhiên nói.

- Đi thôi.

Thiên Tinh cũng không hề nói nhảm, dẫn đầu đi trước.

Người ba tông đều đi ở phía trước nhất, người Tử Thiên Tông đi theo sau.

Đi lên lầu bốn, chỉ thấy từng dãy giá sách mất trật tự đặt ở đó, từng quyển sách đều tùy ý rơi lả tả.

Một gã đệ tử Quang Tinh Điện nhặt một quyền sách lên tùy ý lật lật, lúc này hoảng sợ nói:

- Lục... Lục cấp huyền kỹ bạo hỏa lục kích thuật.

- Lục cấp huyền kỹ

Mấy chữ này lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Hơn mười người nhanh chóng nhào tới những cuốn sách kia.

Huyền kỹ ở trong tông môn nào cũng sẽ không ngại nhiều, mà mỗi một bản huyền kỹ đều có giá trị của riêng mình.

Ở trong Tử Thiên Tông, lục cấp huyền kỹ đã rất cao rồi, mà ở trong Tam đại thất phẩm tông môn, lục cấp huyền kỹ cũng là tinh phẩm, bọn hắn tuy có lam giai huyền kỹ, nhưng cái đó không phải ai cũng học được.

Cho nên, lục cấp huyền kỹ là thứ trân quý mà không ai ngại nhiều cả.

Cho dù không thích hợp cho mình tu luyện, cũng có thể xuất ra đi hối đoái, giá trị không thấp chút nào.

- Cái này... Đây là lam giai kiếm kỹ, thật tốt quá.

Một gã đệ tử Trọng Kiếm Môn đột nhiên kinh hô.

Chỉ thấy trong tay hắn bưng một quyển sách mặt mũi tràn đầy ý mừng rỡ.

- Lấy ra, đây là ta phát hiện ra trước

Một gã đệ tử Quang Tinh Điện ở bên cạnh hắn đỏ mắt, nói một câu, không khỏi lao qua cướp lấy bản lam giai kiếm kỹ kia.

- Hỗn đãn, mau trả lam giai kiếm kỹ lại cho ta, bằng không ta với ngươi không chết không ngớt

Tên đệ tử Trọng Kiếm Môn kia thẹn quá hoá giận quát.

- Hừ, có bản lĩnh ngươi tới cầm đi.

Tên đệ tử Quang Tinh Điện kia sao cam lòng giao ra chứ.

Lam giai huyền kỹ ở trong tông môn bọn hắn cũng cực kỳ trân quý, hôm nay cướp được tự nhiên sẽ không giao ra rồi.

- Ta giết ngươi!

Tên đệ tử Trọng Kiếm Môn kia vung vẩy Cự Kiếm đánh tới đệ tử Quang Tinh Điện

- Chả lẽ lại sợ ngươi!

Đệ tử Quang Tinh Điện không sợ, rút ra một thanh nhuyễn kiếm nghênh tiếp lấy.

Trong lúc nhất thời, hai người không để ý người chung quanh, lao vào quần nhau

- Sư đệ, sư huynh đến giúp ngươi.

Một gã nửa bước Vương cấp của Trọng Kiếm Môn từ sau quát.

- Muốn lấy nhiều thắng ít, ta đến tiếp ngươi.

Một gã nửa bước Vương cấp Quang Tinh Điện không cam lòng yếu thế nghênh tiếp lấy.

Người của Trọng Kiếm Môn và Quang Tinh Điện bốc lên chiến hỏa, mỗi người đều để quyển sách trên tay xuống, bộ dạng như muốn tiến lên dốc sức liều mạng vậy.

- Đã đủ rồi, ở đây có nhiều huyền kỹ, có phù hợp với các ngươi thôi, ai dám tranh tranh đoạt giết không tha, đệ tử bổn tông đều lùi cho ta

Ngay khi đại chiến sắp bộc phát, Thiên Tinh lớn tiếng quát lớn nói.

Lời của hắn vừa dứt, người Quang Tinh Điện nhao nhao không cam lòng thối lui đến bên cạnh hắn.

- Trước trả huyền kỹ cho ta đã nói sau.

Tên đệ tử Trọng Kiếm Môn kia không cam lòng quát tên đệ tử Quang Tinh Điện vừa rồi đoạt huyền kỹ của hắn, xem ra nếu như hắn không trả sẽ xông tới liều mạng

Người nọ của Quang Tinh Điện không nói gì, nhưng Thiên Tinh lại quát hắn:

- Lấy ra!

Tên đệ tử Quang Tinh Điện kia không cam lòng lấy ra huyền kỹ ném qua.

- Mị nương, La huynh, huyền kỹ ở đây chúng ta vẫn nên chia đều đi!

Thiên Tinh cười nhạt nói.

Hai người khác đều không dị nghị, đồng thời nhẹ gật đầu.

Huyền kỹ tuy không tệ, nhưng còn không chính thức đến lúckhiến bọn hắn liều đến ngươi chết ta sống, nói không chừng thứ ở phía trên mới là tốt nhất.

Cho nên ba người đều tự hiểu trong lòng, muốn liều cũng phải đợi đến lúc nhìn thấy thứ chính thức khiến họ động lòng đã rồi mới đoạt.

Lăng Tiếu ở một bên híp mắt nhìn mọi chuyện, trong nội tâm thầm nói:

- Không phải một lòng là tốt rồi.

Người ba tông ở một bên bắt đầu phân huyền kỹ, Lăng Tiếu cũng không khách khí thu mười ba bản huyền kỹ.

Tất cả mọi người biết rõ thực lực Lăng Tiếu nên cũng không ai nói gì nữa.

Chỉ có thần sắc La Bá Hưng là càng âm trầm thêm vài phần.

Lúc mọi người ở đây đi lên lầu năm thì Lăng Tiếu quay người nói với đồng bọn mình:

- Các ngươi đều đi xuống đi, trên đó dù có vật gì cũng không phải các ngươi có thể nhúng chàm.

Lăng Tiếu lời này vừa nói xong, người ba tông đều kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu.

Thiên Tinh và Vũ Mị Nương đồng thời hiện lên ánh mắt tán thưởng, mà La Bá Hưng thì mí mắt nhảy một cái, trong nội tâm rất không cam lòng.

Nếu như Tử Thiên Tông rời đi, vậy kế hoạch của hắn phải ngâm nước nóng rồi.

- Sao hả, chẳng lẽ Tử Thiên Tông các ngươi đều là loại nhu nhược sao?

La Bá Hưng mỉa mai lẩm bẩm nói.

Người của Tử Thiên Tông lập tức khó coi.

Triệu Nam càng lớn tiếng quát:

- Chúng ta cũng muốn đi lên.

- Triệu Nam không nên vọng động, chúng ta vẫn nên nghe lời Lăng sư đệ ..., đi xuống đi!

Trần Văn Vũ xem như tương đối trầm ổn, lập tức khuyên can Triệu Nam.

- Đúng vậy, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cút xuống đi, thứ tốt trên đó không tới phiên các ngươi đâu, đám nhu nhược hèn mọn.

Một đám đệ tử Trọng Kiếm Môn tiếp lời ồn ào nói.

- Ha ha, đúng vậy, loại tông môn cấp thấp như các ngươi sao xứng cùng chúng ta chia sẻ chứ, mau cút về nhà bú sữa mẹ đi.

Lại có một người phụ họa mỉa mai cười nói.

...

- Sư đệ, chúng ta cho dù chết, cũng không thể để người xem thường Tử Thiên Tông chúng ta.

Nghiêm Trách rất ít mở miệng cũng đứng ra kiên định nói.

- Đúng vậy, chúng ta cho dù chết cũng không thể bị ngươi coi là nhu nhược được.

Một tên đệ tử Tử Thiên Tông khác đáp.

Những người còn lại đều nhao nhao tỏ vẻ không muốn thối lui xuống dưới.

Bọn hắn biết rõ đây là phép khích tướng của đối phương, nhưng vẫn kiên trì đi lên, không vì gì khác, chỉ vì vinh quang tông môn và một thân bất khuất ngông nghênh của mình.

Nếu như bọn hắn hôm nay bị người khác ô nhục như thế mà vẫn thờ ơ, theo lời Lăng Tiếu lui xuống, có lẽ cả đời này thành tựu của bọn hắn chỉ có hạn.

Võ giả chú ý dũng mãnh tinh tiến, không sợ sinh tử, mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích, thành tựu một phương cường giả.