Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2303: Vân Thiên Chi Dương




- Còn không phải sao? Ở Ma Hồn thành ai không cấp Ảnh công tử vài phần mặt mũi, thật sự ăn gan hùm mật gấu, một kẻ đáng thương chẳng những bị cướp tu lữ, còn bị dán trên tường thành tươi sống mà chết!

- Ảnh công tử trúng ý nữ nhân không có mấy người không bị hắn chiếm được, nhưng tiểu nương môn kia cũng thật có cá tính, mấy ngày trước ta nghe nói nàng quyết chết không theo, đã tự sát bỏ mình!

- Hồng nhan họa thủy, sau này chỉ sợ không còn nữ nhân xinh đẹp nào dám đến nơi này.

- Lời tuy như thế, nhưng thủ đoạn của Ảnh công tử quá độc ác, chỉ sợ một ngày nào đó gặp phải ngoan thủ, cho hắn chịu được.

- Ngươi nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu bị nghe được thì phiền toái lớn!

Trong đám người vây xem đều lộ ra thần sắc thương hại, nhưng còn có cả châm chọc.

Ở bất kỳ địa phương nào, chỉ có cường giả mới là đạo lý, kẻ yếu vĩnh viễn đều sai lầm, không có chuyện gì có thể dùng đạo lý mà nói rõ ràng.

Vân Thiên cùng người của Hồn tộc luôn tuân thủ lời dặn của Lăng Tiếu, điệu thấp làm việc, không thể bại lộ thân phận Hồn tộc của bọn họ, ít nhất đợi sau khi đạt tới thần vương mới có thể lộ ra tinh mang.

Nhưng vì sao Vân Thiên bị bắt tới nơi đây, thừa nhận kết cục thảm hại như thế?

Đây là vì có một lần Vân Thiên ra ngoài lịch lãm trở về, chuẩn bị mang theo tu lữ Lương Hoàn của mình mua một ít đồ dùng sinh hoạt tại Ma Hồn thành sau đó mới quay về trong tộc.

Hắn đã đi qua Ma Hồn thành rất nhiều lần, không cần lo lắng bị người của U Ảnh tộc phát hiện thân phận.

Nhưng lần này vấn đề không phải bởi vì hắn gây ra, mà vì thê tử Lương Hoàn tạo thành.

Nhắc tới Lương Hoàn, nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư thế lực lớn, mà chỉ là nha hoàn của một gia tộc tại một thành trì nhỏ mà thôi.

Lần đầu tiên Vân Thiên gặp Lương Hoàn, nàng ăn mặc mộc mạc sơ sài, nhưng không che giấu được tư sắc thanh nhã động lòng người.

Lúc ấy nàng cùng tiểu thư bị một ít tên cường đạo đuổi giết, những người khác đều bị giết chết, mà nàng sắp bị người ô nhục.

Vân Thiên không chút do dự ra tay giết chết cường đạo, may mắn thực lực đám người kia không mạnh, bằng không hắn cũng không sám sính anh hùng.

Hơn nữa dù đối phương cấp bậc cao hơn, cũng không chịu được tinh thần lực của hắn oanh giết.

Lương Hoàn phát hiện người cứu mình là một thanh thiếu niên anh tuấn bất phàm, lập tức sinh lòng hảo cảm, mà tiểu thư cùng người trong gia tộc đều bị giết chết nên nàng cũng không thể quay trở về, vì vậy cam tâm làm tỳ nữ cho Vân Thiên, hầu hạ hắn một đời một thế!

Về sau hai người trở thành vợ chồng.

Vân Thiên mang Lương Hoàn ra ngoài du lịch một thời gian, muốn đem nàng về gặp mặt cha mẹ cùng tộc nhân, xem như chính thức thừa nhận thân phận của Lương Hoàn.

Nhưng lúc Vân Thiên mang theo Lương Hoàn vào Ma Hồn thành mau đồ vật đã xảy ra chuyện!

Ảnh Hoảng, là nhi tử của thành chủ Ma Hồn thành Ảnh Vĩnh Cao, được xưng Ảnh công tử, trời sinh háo sắc, lại vô cùng tàn nhẫn.

Lúc Vân Thiên cùng Lương Hoàn vừa mới vào thành không bao lâu đã gặp Ảnh Hoảng đang đi lang thang dạo chơi.

Ảnh Hoảng vừa nhìn thấy Lương Hoàn liền bị nàng hấp dẫn, lại nhìn ra thực lực hai vợ chồng không ra gì, nơi này là địa bàn của U Ảnh tộc, lão tử của hắn còn là thành chủ, vì vậy hắn hoành hành không chút bận tâm.

Vì vậy hắn đi tới trêu chọc Lương Hoàn, muốn bắt nàng về hưởng thụ một phen. Vân Thiên vốn không muốn gây chuyện sinh sự, nhưng Ảnh Hoảng quá đáng, vì vậy không nhịn được phải ra tay.

Những bằng hữu đi cùng Vân Thiên đều bị đối phương bắt giết, bản thân hắn bị bắt hủy diệt đan điền.

Bọn họ đều bị treo sống trên tường thành mãi cho tới khi chết mới thôi!

Lương Hoàn bị người của Ảnh Hoảng bắt quay về phủ thành chủ.

Nhưng Lương Hoàn không cam tâm chịu nhục nên cắn lưỡi tự vận.

Việc này vừa xảy ra vài ngày đã lập tức truyền ra dư luận xôn xao.

Bên trong Ma Hồn thành, một trung niên đang hung hăng quở mắng một thanh niên tu vi thánh giả trung giai.

- Hoảng nhi, chừng nào con mới nên thân một chút, cả ngày chạy loạn trong thành còn bắt giữ nữ nhân tùy tiện, có phải con cảm thấy cha ở trong thành đã là tồn tại vô địch rồi hay không? Nếu đối phương có hậu trường cứng rắn, chúng ta có chết cũng không biết chuyện gì xảy ra!

Trung niên phi thường tức giận quát.

Người này là thành chủ Ma Hồn thành Ảnh Vĩnh Cao, thực lực thần vương cao giai, mà thanh niên kia chính là Ảnh Hoảng.

Ảnh Hoảng không cho là đúng nói:

- Cha, cha nói gì vậy, chẳng qua là một nữ nhân còn chưa tới thánh giả, có gì phải sợ, con chỉ là muốn cho nàng tới bồi con một chút mà thôi, không nghĩ tới là kẻ không biết điều, giết thì đã giết, chẳng lẽ còn có ai dám đến chỗ chúng ta giương oai hay sao?

Ảnh Vĩnh Cao nhăn mày quát:

- Đồ hỗn trướng, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta là thành chủ thì có thể làm gì thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ vài chục năm trước nơi này đã chết hai vị thành chủ sao? Ngay cả tam thúc công cũng phải chết, cha của ngươi bị đẩy ra làm thành chủ chẳng khác gì là tìm cái chết. Cũng may địch nhân sớm rời đi, bằng không cha của ngươi cũng đã chết, làm sao còn cơ hội cho ngươi hung hăng càn quấy, cho ngươi biết từ hôm nay trở đi, muốn cướp nữ nhân cũng phải làm bí mật một chút, không được rêu rao như vậy, bằng không đừng trách ta ra tay!

Ảnh Hoảng mừng rỡ nói:

- Dạ, thưa cha!

Ngay lúc cha con bọn hắn đang nói chuyện, một người thật trùng hợp đi qua Ma Hồn thành, vừa đúng lúc hàng lâm nơi đây!

Một hồi lửa giận khủng bố sắp thiêu hủy Ma Hồn thành!

Lăng Tiếu rời khỏi Liệt Viêm thương minh, lập tức chạy tới nơi ở của hậu duệ Hồn tộc.

Nhưng trước khi đến, Lăng Tiếu đột nhiên nhớ tới hắn quên mua chút vật tư bên Liệt Viêm thành.

Vì thế hắn tính toán đi vào Ma Hồn thành mua một ít vật tư đưa tới cho hậu huệ Hồn tộc.

Nhưng không nghĩ tới hắn vừa đi vào Ma Hồn thành liền cho hắn nhìn thấy một màn khiến hắn nổi lên lửa giận ngập trời.

Kỳ thật lúc hắn mới vào thành, thấy được mấy cỗ thi thể bị treo trên tường cao, chỉ thoáng nhíu mày, cũng không cảm thấy có gì làm hắn kinh ngạc.

Thực lực Lăng Tiếu cao cường, lập tức cảm ứng được có người còn sống, vẫn còn lưu chút khẩu khí.

Nếu hắn ra tay giúp đỡ, người kia nhất định có thể sống lại.

Nhưng thiên hạ quá nhiều chuyện nhàn sự, hắn cũng không phải hạng người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, nên không muốn quản tới, muốn đi thẳng vào trong thành.

Nhưng ngay một khắc hắn muốn vào thành, lại nghe được một thanh âm cực nhỏ vang lên bên tai hắn.

Thanh âm kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, người bình thường căn bản không nghe được, nhưng Lăng Tiếu là ai?

Hắn chính là chí tôn thủy thần, trong phạm vi mấy chục vạn dặm chung quanh chỉ cần hắn muốn cảm ứng, bất luận thanh âm gì cũng không thoát khỏi thần niệm của hắn bao phủ, đều có thể cảm ứng thật rõ ràng.

Huống chi thanh âm kia chỉ cách hắn vài trăm thước, dù có thật nhỏ hắn vẫn nghe được.

- Sư…sư phụ…là…là ngài…sao?