Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2008: Đến thành Ma Hồn (2)




Chính là đối với Lăng Tiếu mà nói, hắn trực tiếp bay tới trên không phủ Thành Chủ này nên đều không có người nào có thể phát hiện được.

Lăng Tiếu dùng thần niệm quét một lần ở chỗ này, phát hiện ẩn náu khí tức Thần Vương lại cũng không ít. Nhưng mà có thể uy hiếp đến hắn thì hẳn là không hề tồn tại.

Hắn lại quan sát một hồi về tình huống bốn phía xung quanh, sau khi phát hiện không có trận pháp đại hình hắn liền âm thầm bay về hướng tới vị trí đại điện đèn đuốc sáng choang kia rồi hạ xuống.

Đến cửa đại điện, hắn thấy có không ít người ở bên trong đang thoải mái uống say sưa.Lại có ca kỹ múa hát tưng bừng phụ họa. Quả là một quang cảnh náo nhiệt phi phàm, hân hoan vui vẻ tưng bừng.

Người trung niên ngồi ở ghế trên hẳn là đúng là Thành Chủ thành Ma Hồn Ảnh Phong.

Người này tướng mạo đường đường, mang theo vài phần khí tức bá đạo, rất có phong thái chủ nhân một tòa thành trì.

Nhưng mà một người trung niên khác mang theo khí tức âm u lạnh lẽo lại có thể ngồi ngang vai ngang vế cùng hắn, lại ngồi ở bên phía tay trái hắn. Xem ra người này có địa vị không hề kém gì so với Ảnh Phong a!

Ở ngoài cửa Lăng Tiếu liếc mắt liền nhận ra người này lại đúng là U Ảnh mà Lăng Cương khổ công không tìm thấy được. Từ chỗ Lăng Cương Lăng Tiếu đã được xem bức họa của hắn. Tuy là có điểm hơi khác đi, nhưng mà hắn cảm giác không nhận nhầm.

- Lão đệ, ta sớm bảo ngươi không nên làm chuyện này, sớm muộn sẽ gặp phải họa. Ban đầu ta nghe nói ngươi bị người ta giết chết, làm hại ta lo lắng một hồi a!

Ảnh Phong mở miệng nói với U Ảnh kia.

- Phong ca, nếu như ta có thể cũng giống như ngươi, có thể ở trong tộc được xếp làm chủ nhân một tòa thành trì thì ta cần gì phải phí sức lao động như vậy. Mẹ ôi, không nghĩ tới những gia hỏa Thiên Long Môn này lại không nói tín nghĩa. Bọn họ cho là thay đổi một chút dung mạo ta liền không đoán ra bọn họ là ai, lại nhất loạt hành hạ đến chết trên trăm huynh đệ của ta. Nếu không phải ta mượn bí thuật trốn chạy, thì cái mạng nhỏ của ta cũng đã xong, thật sự là ghê tởm!

U Ảnh tợp một ngụm rượu mà nói với vẻ tức giận không thôi.

- Làm một chuyến như các ngươi chính là thu nhập cao, cũng là mạo hiểm cao. Thiên Long Môn hiện tại là đấu tranh nội bộ, nếu mà ngươi đưa tin tức bọn họ mua chuộc ngươi bán cho những người Kim Tộc đó, tin tưởng chỗ bọn hắn sẽ có trò hay để nhìn.

Ảnh Phong đề nghị.

- Ta cũng tính toán làm như vậy, chính là ta sợ bởi vì chuyện của ta gây họa với Kim Tộc, đến lúc đó ở trong tộc tạo thành phiền toái thì sẽ không tốt.

U Ảnh đáp lại có hơi băn khoăn.

- Cái này ngươi có khả năng yên tâm. Tộc của ta tuy là xuống dốc, nhưng cũng là không có phần xuống dốc đến tình trạng tùy tiện để người khác ức hiếp. Nhưng mà... Ngươi nói cũng đúng, việc này để chậm một chút rồi nói sau.

Ảnh Phong đáp, tiếp theo hắn còn nói

- Sau này ngươi liền tạm thời ở lại bên cạnh ca ca. Bên phía trong tộc ta tự nhiên sẽ đi thông báo cho ngươi.

- Đa tạ Phong ca!

U Ảnh cười đáp.

Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn một người ca kỹ đang quay cuồng với điệu xà vũ, vẫy tay một cái. Tức thì hút luôn tên ca kỹ kia về chỗ mình.

- Lại đây, mỹ nhân cùng Bổn đại nhân uống một chén!

U Ảnh ôm ca kỹ kia lộ ra ánh mắt thèm thuồng mà nói, đồng thời cái tay kia ôm nàng đã trực tiếp đặt lên trên bộ ngực nửa thân trần của ca kỹ kia.

Ảnh Phong biết tính cách U Ảnh nên cũng không nói gì thêm. Hắn chỉ là thông báo một tiếng, liền lui vào hậu viện.

- Xem ra ta đoán không lầm, hẳn là là Phương Bất Nhị mua chuộc U Ảnh Ám Sát Đoàn.

Lăng Tiếu nghe xong đối thoại của hai người này, liền đã xác minh suy đoán trong lòng hắn.

Ngày đó hắn bị người của U Ảnh đuổi giết, đúng là chuyện tốt do ma quỉ bên trong Thiên Long Môn làm!

Lăng Tiếu không nghĩ tới đi một lần liền gặp được người chính mình đang muốn tìm, quả là tiết kiệm không ít thời gian cho hắn.

U Ảnh chè chén cùng mỹ nữ ở bên cạnh. Vậy trước hết cứ để cho hắn sung sướng một hồi đi, để cho người khác khỏi nói hắn không có tình người!

Lăng Tiếu lặng yên đi theo phương hướng Ảnh Phong vừa đi.

Quanh co tới trước một chỗ tòa Lâu Các, lại có không ít người đang canh gác bảo vệ ở chỗ này.

Sau khi Ảnh Phong vào phòng của hắn, Lăng Tiếu liền nghe được bên trong vọng ra âm thanh dâm uế, thiết nghĩ Ảnh Phong so sánh U Ảnh càng háo sắc hơn.

Lúc này hắn vừa mới trở lại trong phòng liền lập tức nhảy lên cưỡi, thật sự là khiến cho Lăng Tiếu buồn bực không thôi.

Hắn rất muốn lọt vào lập tức giết Ảnh Phong kia, chính là nghe thấy âm thanh "Hừ hừ ơ ơ " kia, khiến cho thân thể của hắn đều bắt đầu nóng ran.

Bất đắc dĩ, chân thân của hắn ở bên kia không thể chờ đợi được liền lập tức hưởng dụng hai người mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh mình.

Liền vào lúc Ảnh Phong sắp sửa đạt tới tình trạng hưng phấn nhất, bóng dáng Lăng Tiếu liền biến mất từ cửa sổ mà đi vào.

Chỉ thấy hai thân thể trắng hếu đang không ngừng phành phạch cuốn lấy nhau, không ngừng hành động thập phần ngứa mắt.

- Đại nhân ngài hảo bổng, khiến cho ta đều sắp không chịu được... Ôi... Ta muốn chết...

Mỹ Cơ kia càng không ngừng phát ra âm thanh dâm uế.

Tất cả sự chú ý của Ảnh Phong cũng dồn vào trên người nữ nhân này. Hắn càng không ngừng nhấp nhổm, trong miệng còn nói

- Cứ sung sướng đi, bản Thành Chủ ngày ngày buổi tối cũng có thể để ngươi được sướng!.

Lăng Tiếu không có thời gian đi xem xét. Hắn trực tiếp ra tay như gió, nhằm hướng tới cổ hai người mà chém.

Lúc này, Ảnh Phong tựa hồ đã nhận ra cái gì. Động tác đang đánh sâu vào của hạ thân kia chợt dừng lại một phen.

Đáng tiếc, hắn cũng chỉ là hoài nghi có người đi vào, nhưng mà lại không biết công kích của đối thủ đã đi tới chỗ hắn.

- Phốc phốc!

Lăng Tiếu lấy tay hóa đao, lực lượng xuất thủ chính là đều không lưu tình một chút nào., hai cỗ thân thể đầu người lập tức liền bị chém xuống.

Hai đạo thần hồn kinh hoảng phóng ra muốn chạy trốn.

Chỉ là bọn họ còn chưa thể chạy trốn thì Lăng Tiếu đã nhanh chóng bắt giữ bọn chúng rồi nuốt chửng xuống.

Lăng Tiếu làm xong tất cả điều này, chẳng qua là trong thời gian một cái nháy mắt. Quả thực là nhanh đến mức khiến cho bất luận kẻ nào đều không phát hiện được.

Lăng Tiếu vung tay lên, một cỗ sát khí tím ngắt mãnh liệt từ trong tay phun ra hủ thực hết sạch hai cỗ thi thể kia.

Lăng Tiếu thu Không Gian Giới Chỉ kia lại. Hắn tịnh không nóng nảy lập tức rời đi, mà là tiếp tục ngồi ở chỗ nầy tiêu hóa bằng hết trí nhớ kia của Ảnh Phong.

Quả nhiên, Ảnh Phong này đúng là người phát ngôn bên ngoài cho U Ảnh tộc. Còn U Ảnh kia đúng là một tên em họ của Ảnh Phong, cái tên U Ảnh kia chẳng qua là một cái tên giả.