Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1982: Hậu duệ Hồn Tộc (1)




- Chẳng lẽ ân công là Thần Tiên? Đặc biệt tới cứu chúng ta sao?

A Thiên có hơi khờ dại thầm nghĩ.

Lăng Tiếu tự nhiên không biết tiểu gia hỏa này đang loạn nghĩ cái gì, lúc này liền xoa xoa đầu của nó mà nói

- Người nhà của ngươi ở chỗ nào? Có thể mang ta đến một chút hay không? Đối với nơi này ta chưa quen thuộc?.

Lăng Tiếu nói như vậy chỉ là muốn từ trong miệng những đứa trẻ bọn họ này hiểu rõ một chút Hồn Tộc tình trạng gần đây thôi. Bằng không với thần niệm của mình thì hắn quét nhanh một lượt, muốn tìm người còn không phải là chuyện dễ dàng sao.

Huống hồ phiến không gian này phi thường nhỏ, một mình hắn chỉ sợ một ngày cũng có thể bay một lần khắp cả nơi này.

Hắn không thể không cảm khái, một chủng tộc trước đây trong số tất cả chủng tộc cổ vốn từng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, bây giờ lại lưu lạc đến sinh sống ở một địa phương nho nhỏ giống như cái cũi, không thể không nói thế gian không ai biết trước được a!

Những thiếu niên Hồn Tộc này đều không có suy tính gì!

Đối mặt một ân nhân có thể dễ dàng hù dọa làm lui Nhị Giai Trung Giai Tùng Hoa Báo như vậy, bọn chúng đều là biết gì nói nấy, nói ra bằng hết!

Lăng Tiếu sau khi thông qua hỏi han, cuối cùng đại khái có một hiểu biết đối với tình huống nơi này.

Thì ra ở trong không gian nhỏ tại xứ sở này, người Hồn Tộc sinh tồn phi thường ít ỏi.

Tổng cộng tất cả tộc nhân còn không đến con số năm nghìn người, so với Kim Tộc là loại đại chủng tộc khó có thể sinh đẻ thì còn phải ít hơn rất nhiều.

Nguyên nhân chủ yếu có lẽ điều kiện sinh tồn nơi này của Hồn Tộc là quá kém, hơn nữa tố chất thân thể của bọn họ đều bình thường là quá yếu, đều là dựa vào lấy săn bắt mà sống, vượt qua những ngày tháng của cuộc sống không tranh với đời.

Cũng bởi vì dạng này, bọn họ cũng có không ít người trong quá trình săn bắt bị những Linh Thú này cắn chết.

Mà Lăng Tiếu chính là còn đoán được một nguyên nhân khác. Đó là bởi vì người Hồn Tộc ở chỗ này cơ hồ đều là kết hôn cận huyết thống, nên đời sau sinh ra đại bộ phận là có chỉ số thông minh khẳng định là không được cao.

Hắn từ hai cậu con trai bên cạnh liền có khả năng nhìn ra được. Bọn chúng đã là mười bốn, mười năm tuổi nhưng mà lực phản ứng lại chỉ giống như trẻ con sáu bảy tuổi bình thường, có hơi ngốc nghếch mà thân thể cũng là càng kém.

Trẻ con giống như vậy, khi trưởng thành cũng là khá dễ dàng chết non.

Đó cũng là nguyên nhân làm cho hậu duệ Hồn Tộc đã trải qua nhiều vạn năm như vậy mà vẫn chỉ có một số người ít ỏi như vậy.

Lăng Tiếu trong lòng bắt đầu có hơi khó chịu, hắn biết chính mình là bị một người khác ảnh hưởng tới!

Cũng mặc kệ thế nào, điều này càng khẳng định quyết tâm của Lăng Tiếu muốn đưa bọn họ rời khỏi nơi này!

Nhưng mà trước tiên, hắn nhất định phải làm cho tốt công tác tư tưởng với những người này, khiến cho bọn họ tiếp nhận sự hiện hữu của hắn. Bằng không làm thế nào mà người ta lại đột nhiên đi theo người xa lạ như hắn mà rời khỏi đây?

Lăng Tiếu cùng với mấy thiếu niên đến một nơi giống như thôn xóm của bộ lạc nguyên thủy.

Nơi này mọi người đều ăn mặc thập phần mộc mạc, có thậm chí là quấn da thú làm quần áo, xem ra so với người nguyên thủy đều không sai biệt lắm.

Cũng may tướng mạo bọn họ đều không khác lắm so với người bình thường, chẳng qua chỉ là bọn họ ở nơi này thiếu hụt các loại thợ giỏi đích hực của các nghề thủ công, nên mới khiến cho bọn họ trở thành dạng này.

Những người này thấy mấy đứa trẻ con trong thôn lại dẫn một người trẻ tuổi xa lạ vào thôn, ai nấy đều đều tràn ngập tò mò. Đồng thời lại mang theo vài phần có vẻ đề phòng.

Bọn họ sinh hoạt tại nơi này không biết bao nhiêu vạn năm, có thể nói bất luận kẻ nào ở trong thôn đều đã gặp mặt quen biết. Làm thế nào đột nhiên lại xuất hiện ra một người mới đến đây.

Nhưng mà đến khi mấy đứa trẻ con nói với người trong thôn, vị đại ca ca kia đã cứu mạng bọn họ thì trên mặt dân trong thôn hiện lên vẻ cảm kích, mà bớt đi vài phần ý đề phòng.

Một người nam nhân trung niên đi ra, khom người nói với Lăng Tiếu

- Đa tạ các hạ đã cứu A Thiên nhà ta.

Nam nhân trung niên này đúng là phụ thân Vân Lợi của A Thiên. Mà ông ta còn là tộc trưởng trong thôn xóm, có được tu vi Trung Giai Vương Giai.

Trong số những người trước mắt này thì cũng coi là tồn tại mạnh mẽ nhất.

Đương nhiên, Lăng Tiếu biết ông ta chỉ là đại biểu cho mấy người trước mắt. Còn ở bên trong thôn xóm này vẫn có hai ba vị Địa Hoàng và hơn mười tồn tại cấp Vương Giai.

Một cỗ thế lực như vậy ở tại địa phương tây bắc đại lục Huyền Linh cũng được gọi là không tầm thường.

Chính là, đối với chủng tộc cổ Hồn Tộc đã từng xưng bá tại Thiên Vực trong thời Thượng Cổ mà nói, đó thật sự là sự xuống dốc đến thương cảm.

Trong lòng Lăng Tiếu mơ hồ có hơi chua xót, hắn nắm tay Vân Lợi mà nói

- Không nên quá khách khí, ta cũng là vừa khéo đi ngang qua, chỉ là thuận tay mà làm thôi!.

Vân Lợi mặc dù không nhận ra được bất cứ linh lực khí tức gì từ Lăng Tiếu, chính là ông ta nhạy cảm nhận thấy được Lăng Tiếu rất phi phàm. Bởi vì bằng vào hồn lực của mình mà ông ta vẫn đang vô phương nhìn thấu được thực lực nông sâu của người trẻ tuổi trước mắt này. Điều đó liền đủ để cho ông ta có hơi kinh hãi.

Ngay sau đó, Vân Lợi lập tức mang theo Lăng Tiếu vào trong thôn, đến nhà mình bắt đầu chiêu đãi.

Mà A Thiên một mực theo sát Lăng Tiếu, trong ánh mắt luôn mang theo vẻ tôn sùng, tựa hồ luôn luôn có điều muốn nói với Lăng Tiếu. Chính là nó lại có vài phần vẻ kính sợ nên không dám mở miệng.

Lăng Tiếu lại tới đây cũng là khách theo chủ nhà nên tịnh không hề lộ ra chút xíu vẻ không vui nào.

Thông qua một hồi quan sát vừa rồi, hậu duệ Hồn Tộc nơi này, tất cả mọi người đều có được tài năng bẩm sinh Trọng Hồn.

Có lẽ điều này cũng có quan hệ nhất định cùng chuyện bọn họ thông gia với họ hàng, ngược lại khiến cho bọn họ đều duy trì được huyết mạch thuần khiết nhất.

Có lẽ chỉ cần khai phá ra được tài năng bẩm sinh của bọn họ về hồn lực, thì trí lực bọn họ khẳng định cũng sẽ trở nên phát triển được bình thường!

Đương nhiên, việc này vẫn còn không đến mức khẩn cấp lắm. Hắn muốn từ từ dung nhập vào đại gia đình thôn xóm này rồi hãy nói sau.

Vân Lợi lấy ra một chút thịt Linh Thú nhiệt tình chiêu đãi Lăng Tiếu, đồng thời xuất ra Linh Quả hiếm thấy mời Lăng Tiếu dùng.

Những Linh Quả này ở trong thôn đâu phải là ai đều có thể có được. Vân Lợi cũng là vì thử dò xét một phen mức độ nông sâu của Lăng Tiếu nên mới làm như vậy, đồng thời coi như là cảm kích báo đáp người ta đã cứu con mình.

Chỉ là loại Tứ Giai Linh Quả, trong mắt Lăng Tiếu xác thật không đáng nhắc tới.