Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1981: Chẳng lẽ ân công là Thần Tiên? (2)




Tùng Hoa Báo đau nhức, cả người không ngừng nhảy chồm chồm bật lên, cứ như thế hung hăng hất A Thiên rơi xuống trên mặt đất.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!

Tùng Hoa Báo tức giận tới cực điểm, từ trong miệng nó phun ra một đạo ánh vàng rực rỡ.

A Thiên bị rơi choáng váng đầu hoa mắt. Hắn vừa mới đứng lên thì một đạo ánh vàng rực rỡ kia đã từ chính diện đánh thẳng tới chỗ hắn.

Hắn chỉ cảm thấy trên người đau nhức, cả người tựa như viên đạn pháo bay ra thật xa, liên tiếp đập lăn tròn trên mặt đất.

Từ trong miệng hắn lập tức hộc ra huyết dịch, trên người tức thì bị đánh cho nhiều chỗ vỡ toang, máu chảy không ngớt, cả người đã là hấp hối.

Các thiếu niên khác đều bị dọa đến thần sắc tái nhợt!

Tùng Hoa Báo lại lần nữa nhằm về hướng tới A Thiên đã không có lực phản kháng nào định cắn. Xem ra nếu không ăn A Thiên không thể!

Những người khác đều là tuyệt vọng tới cực điểm. Bọn họ căn bản không lấy đâu ra được chút xíu khí lực để lại đi cứu A Thiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Thiên kia sắp bị con Tùng Hoa Báo cắn chết nuốt chửng.

Chính là, đúng lúc con Tùng Hoa Báo kia sẽ cắn được A Thiên, có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt A Thiên, một tay liền ấn lên người con Tùng Hoa Báo.

Con Tùng Hoa Báo kia đối mặt người kia lập tức giống như chú mèo con ngoan ngoãn, trong nháy mắt phủ phục trên mặt đất, càng không ngừng cụp đuôi mà run bần bật, tựa hồ đã rơi vào tình trạng hoảng sợ nào đó.

- Được rồi đi thôi, sau này đừng bắt nạt những tiểu hài tử này!

Người mới đến kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán con Tùng Hoa Báo kia mà nói.

Con Tùng Hoa Báo kia tựa hồ có thể nghe hiểu những lời mà người này nói, sau khi kêu khẽ hai tiếng thì nó lập tức chui thẳng về phía trong rừng rậm để chạy trốn.

Mấy thiếu niên kia ngây người, chúng nhìn Đại ca ca đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều quì xuống lễ bái.

Mà A Thiên bị trọng thương vẫn còn nằm trên mặt đất càng là lộ ra vài phần vẻ cảm kích.

- Ca... đại ca nhất định là một người... người rất mạnh!

A Thiên thầm nhủ ở trong lòng.

Liền vào lúc A Thiên sắp sửa ngất xỉu đi, đại ca kia đã chậm rãi quay người rồi ngồi chồm hổm xuống, trong tay lấy ra một viên đan dược, sau đó cười nhẹ mà bảo

- Tiểu tử kia, nuốt nó thì ngươi liền có khả năng khá hơn!

Dứt lời, đại ca kia liền mạnh mẽ ấn đan dược vào trong miệng A Thiên.

A Thiên vẫn còn không kịp ngẫm nghĩ xem đó là cái gì, thì lập tức liền cảm giác được có một cỗ lực lượng thuần túy bắt đầu chảy ở trong cơ thể hắn, khiến cho hắn cảm giác thấy vô cùng khoan khoái sảng khoái. Mọi đau đớn trên người lập tức chấm dứt toàn bộ, thậm chí vẫn còn mơ hồ cảm thấy khiến cho lực lượng của hắn có thể tăng lên, khiến cho hắn cảm giác được cảnh giới đang lung lay, có đột phá dấu hiệu!

- Cái gì, lại muốn đột phá?

Đại ca ca mới tới kia không phải đúng là Lăng Tiếu sao, hiện tại hắn có hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt này mà nói một tiếng. Tiếp theo hắn nhắc nhở thiếu niên kia

- Mau mau ngồi dậy, ổn định tâm thần, chuyên chú điều động lực lượng, đem hết toàn lực đi đột phá!.

A Thiên lúc này mới tỉnh ngộ lại đây, lập tức nhỏm dậy từ trên mặt đất rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu chuyên tâm nhất trí đột phá.

Lăng Tiếu nhìn tiểu tử này chăm chú nghiêm túc mà giống như thấy được vài phần bóng dáng của mình trước kia, lúc này cười khẽ một tiếng

- Hãy để cho Bổn cung trợ giúp ngươi một tay đi!.

Hắn nhìn ra được thiếu niên này đối mặt đột phá bất thình lình còn không chuẩn bị tốt. Nếu muốn lần này đột phá thành công thì sẽ có thêm không ít nguy hiểm.

Lăng Tiếu nhẹ nhàng vẫy tay một cái,linh khí của dãy núi trong nháy mắt tụ tập xung quanh A Thiên. Như thế có thể làm cho hắn trong lúc đột phá lúc sẽ có khả năng mượn càng nhiều linh khí thiên địa, trợ giúp hắn vững vàng tiến hành đột phá.

Quả nhiên, thiếu niên A Thiên kia thu được linh khí đậm đặc bốn phía tương trợ, khí tức bắt đầu dần dần tăng lên.

Cuối cùng, nó lại mượn năng lượng thuần khiết ẩn chứa bên trong viên đan dược kia, một lượt đột phá ngăn cách để trở thành Trung Giai Huyền Sĩ.

- Ha ha, ta rốt cục đột phá!

A Thiên thập phần vui mừng vụt đứng dậy từ chỗ ngồi mà giật mình la lên.

Tâm tình hắn kích động, càng khiến cho mấy người thiếu niên đi theo bốn phía hắn trở nên hài lòng.

Lăng Tiếu chính là nhân cơ hội đó để đảo qua thần niệm trên người bọn họ, quan sát một lần tình huống Thức Hải bọn họ.

- Thật sự là hậu duệ của tộc ta a!

Lăng Tiếu mang theo vài phần vui mừng mà lẩm bẩm nói.

Với tu vi Trung Giai Thần Vương của hắn, muốn coi tình huống thân thể của mấy người thiếu niên này tự nhiên không là việc gì khó.

Thông qua quan sát của mình, hắn lập tức có thể cảm giác được Thức Hải của thiếu niên A Thiên nếu so với mặt khác thiếu niên càng rộng rãi, hồn lực so sánh với các tên thiếu niên khác mạnh hơn không ít, mà tại tố chất thân thể, so sánh với những người khác thì nó cũng khá hơn nhiều.

Đương nhiên, Lăng Tiếu thực sự không phải là muốn lựa chọn đồ đệ.

Hắn chẳng qua là muốn nhìn trong số hậu duệ Hồn Tộc có đệ tử nào đặc biệt xuất chúng không, đến lúc đó hắn còn phải bồi dưỡng bọn họ, khiến cho Hồn Tộc tái hiện ngày xưa huy hoàng.

Nhưng mà ý nguyện của hắn thực sự không phải là muốn Hồn Tộc một lần nữa vượt lên đứng đầu tất cả chủng tộc cổ, mà là để cho bọn họ có được năng lực tự bảo vệ mình, có thể trở về Thiên Vực rồi có một vùng đất để sinh sống thịnh vượng, không đến mức chỉ nghĩ tới chuyện sống sót ở nơi bần hàn nghèo đói này mà thôi.

Đương nhiên, có những cừu hận hơi không hóa giải được thì vẫn nhất định phải giải quyết dứt khoát!

Mấy người thiếu niên đều tụ tập đến bên cạnh A Thiên nói một vài câu chúc mừng hâm mộ.

A Thiên cũng mừng rỡ chia xẻ cùng đồng bạn của mình.

Nhưng mà nó vẫn còn tỉnh táo ý thức được chính mình có thể sống được, hơn nữa thuận lợi đột phá như vậy thì hẳn là có quan hệ lớn lao cùng Đại ca ca đang đứng trước mặt kia.

Hắn rẽ ra chen qua mấy người, đi rất nhanh tới trước người Lăng Tiếu, rồi quỳ xuống nói với Lăng Tiếu

- A Thiên đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân!.

Ấn tượng của Lăng Tiếu đối với tiểu gia hỏa này có lẽ không sai, mới rồi nó có thể xả thân quên mình đi cứu đồng bạn của mình, đủ để chứng minh nó là một tiểu tử trọng tình trọng nghĩa.

Lăng Tiếu sờ sờ đầu của nó mà cười nói

- Đứng lên đi, không có chuyện lớn gì cho lắm!.

- Đa tạ ân công!

A Thiên cảm kích nhìn thoáng qua Lăng Tiếu rồi nói.

Nó phát hiện ân công tựa hồ so với mình thì hình như không lớn hơn được bao nhiêu, tại sao ca ấy lại lợi hại đến như thế?

Hơn nữa nó cũng chưa từng gặp mặt ân công này ở đây. Trước kia nó nghe phụ thân hoặc gia gia của mình nói ở chỗ này cũng chỉ có tộc nhân bọn họ, không có những người xa lạ khác tồn tại a!