Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1974: Đệ nhất mỹ nhân xứ sở Thiên Long (2)




Chỉ là đến khi lực lượng của nàng vận chuyển, nàng lại phát hiện những lực lượng phong ấn này lại rất cường đại, cũng không phải trong nháy mắt liền có thể phá tan được. Chỉ sợ không mất chút thời gian thì nàng khó lòng để khôi phục lực lượng.

- Vị tỷ tỷ này ngươi đừng vội a. Chỉ là ta muốn xác định ngươi có đúng là đã hoàn toàn khôi phục không, đến lúc đó ta tự nhiên mở trói cho ngươi a!

Lăng Tiếu khuyên.

Nữ nhân tựa hồ không muốn nhiều lời làm gì, nhắm mắt lại tiếp tục tại đánh sâu vào cấm chế phong ấn mà Lăng Tiếu đã hạ.

Nói thật, đối với bất cứ nam nhân nào thì nàng cũng đều là lạnh lùng như thế, chứ cũng không phải đặc biệt chỉ có riêng là đối với Lăng Tiếu.

Bởi vì trong quá khứ vào lúc còn trẻ, do bi kịch nàng thiếu chút nữa bị một người đàn ông làm ô nhục, cho nên nội tâm nàng đặc biệt chán ghét nam nhân.

Cũng chính bởi vì vậy, số người theo đuổi nàng tuy là nhiều không kể xiết, chính là đến nay nàng vẫn đang độc thân. Không có ai có thể bắt làm tù binh trái tim của đệ nhất mỹ nhân xứ sở Thiên Long nàng.

Đương nhiên, Lăng Tiếu tịnh không hiểu rõ tình hình, cũng không nhận ra nữ nhân này.

Chỉ là cảm giác nếu tâm sự một thời gian với mỹ nữ như vậy, thì sẽ phá vỡ được tâm tình lạnh nhạt đến phát hoảng mấy năm nay mà thôi.

Chính là nhìn nữ nhân này hiển nhiên là loại có tâm tình không giải thích được như vậy, nên hắn cũng chỉ làm việc tốt mà thôi.

Hắn thu lại Khổn Thần Thằng trên người nữ nhân này, đồng thời cũng đều triệt bỏ toàn bộ cấm chế phong ấn trên người nàng.

- Được rồi, tỷ tỷ ngươi được tự do, hà cớ gì cứ phải bảo vệ, thật sự là hảo tâm không có báo đáp!

Lăng Tiếu rất là bất đắc dĩ rơi vào cảnh đành phải buông tay nên buộc mở miệng như vậy.

Nữ nhân sửng sốt một hồi, không hề ngờ tới Lăng Tiếu lại lập tức thay đổi chú ý, cứ như vậy mà dứt khoát thả nàng.

Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, phát hiện cái nìn của Lăng Tiếu đối với nàng thật đúng là không giống cái nhìn trần trụi đầy thèm khát của những nam nhân trong dĩ vãng, có chỉ là vài phần tán thưởng khen ngợi vẻ thôi.

Mà nàng cũng cảm nhận được cảm giác cô đơn trên người Lăng Tiếu.

Nàng rất hiểu rõ, ai tiến vào bên trong Loạn Táng Không Gian thì đều phải trải qua năm tháng dài dằng dặc xông xáo.

Đến lúc cuối cùng, lại tới đây muốn bức thiết thu được kho báu thần kì, tức thì bị tà vật ở trong quan tài cổ hủ thực, dính vào thi độc mà sa vào thành Thần Âm Bạt hoặc Thần Thi Ma.

Đủ loại trải qua trong đó tuyệt đối là khiến cho tâm tình bất luận kẻ nào đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lăng Tiếu vốn chính là một người rộng rãi sôi nổi, chính là mười năm ở trong này lại giũa tròn khía cạnh bén nhọn của hắn, khiến cho hắn trở nên càng điềm tĩnh chín chắn hơn.

Chỉ là đột nhiên tìm được sư phụ hắn, lại gặp được một mỹ nhân như vậy. Điều đó làm cho tâm tình vô cùng tốt, tự nhiên muốn tìm người tâm sự.

Nhưng mà xem ra là chính hắn tự đa tình, cho nên biểu hiện thật sự bất đắc dĩ. Cảm giác cô độc kia tự nhiên lại toát ra ngoài.

Mà nữ nhân này so với Lăng Tiếu cũng không khác nhiều lắm. Thời gian nàng đến Loạn Táng Không Gian so với Lăng Tiếu thì lâu hơn, thậm chí là so sánh với thời gian của Tà Đế cũng sớm hơn rất nhiều. Nàng hiểu rõ ràng ở trong loại không gian không hề có người ở, mọi nơi lại tràn ngập vật chết thì loại cảm giác cô đơn này là khó chịu cỡ nào.

Nàng đã có một dạo tưởng nhớ đến thế giới ồn ào chính mình phi thường chán ghét, nghĩ tới một đôi người nhàm chán ngẫu nhiên ngẫu nhiên gặp được để tiêu bớt đi thời gian, tưởng niệm lại thời kì mình cùng những Thánh Thú này tranh đoạt thần vật một hồi.

Nghĩ tới đây, nàng lại quay sang nhìn tiểu nam nhân khôi ngô tuấn tú trước mắt này, lại cảm giác dường như vừa rồi chính mình có phải là hơi quá mức chăng.

Chỉ là từ trước tới nay nàng vốn không giỏi nói chuyện với người, nên nàng cũng không biết làm thế nào để nói được cái gì đó cùng Lăng Tiếu.

- Ta gọi là Liễu Phiêu Phiêu!

Nữ nhân do dự một chút rồi vẫn nói tên mình ra.

- Liễu Phiêu Phiêu, ha hả cái tên thật là dễ nghe!

Lăng Tiếu cười hờ hững mà nói.

Hắn tựa hồ cảm giác được cái tên này hình như vào lúc nào đó đã từng nghe nói qua, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Liền trong thời gian hắn suy tư, sư phụ Tà Đế của hắn rốt cục cũng tỉnh lại.

Tà Đế yếu ớt mở mắt, trước tiên liền nhìn thấy Lăng Tiếu.

- Sư phụ tỉnh chưa? Có cảm thấy có gì không ổn không?

Lăng Tiếu hỏi đầy vẻ quan tâm.

Tà Đế tu luyện bí thuật hàng đầu, có khả năng tự phân hóa các loại thuộc tính phân thân của mình, khiến cho nó trở thành nhục thân tồn tại.

Mà ngày đó đi từ trọng địa bên trong Thiên Vực trở lại đại lục Huyền Linh để thu nhận Lăng Tiếu làm đồ đệ, đó chỉ là một khối phân thân của Tà Đế.

Đó là khi Tà Đế đi từ đại lục Huyền Linh đến trọng địa của Thiên Vực có lưu lại phân thân, vẻn vẹn là cảnh giới Thánh Hoàng Trung Giai đỉnh cao, một khối phân thân tịnh không hoàn thiện, có vẻ tương đối già yếu.

Từ sau khi Tà Đế thu Lăng Tiếu làm đồ đệ, sau đó lại kết liễu mọi chuyện trong Trung Vực, Tà Đế liền chặt đứt tất cả cảm giác và bảo hộ đối với khối phân thân kia. Làm cho khối phân thân đó cũng lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh tùy thời bị hủy diệt.

Khi đó chân thân của Tà Đế đang ở bên trong Loạn Táng Không Gian này, mà lúc ấy lão còn chưa bị những Thần Thi Ma này cấp tập xâm chiếm, cũng không biến thành dáng vẻ trước đây.

Cho nên, ấn tượng của lão đối với đồ đệ Lăng Tiếu mà tự mình thu nhận duy nhất thì vẫn còn là phi thường.

Tất nhiên hồi đó Lăng Tiếu đã thể hiện ra ngoài khả năng lĩnh ngộ và tốc độ tu luyện, chứng thật là khiến cho lão cảm giác rất tán thưởng khen ngợi. Lão đều cảm giác chính mình vào lúc trẻ tuổi mà so sánh cùng Lăng Tiếu thì vẫn còn kém không ít.

- Không có việc gì!

Tà Đế khẽ nhíu mày nói. Lão cảm nhận một lượt tình huống của mình, tựa hồ những thi độc này đều đã bị loại bỏ, mà thần trí của lão cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

- Su phụ đã xác định? Đừng đợi lát nữa lại muốn giết con!

Lăng Tiếu hỏi lại lần nữa.

Trước đây bị Tà Đế đột nhiên đâm cho một thương thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của hắn, hắn không thể không thật là cẩn thận.

- Đừng nhiều lời, vi sư không có việc gì, còn không mau mở trói cho vi sư?

Tà Đế nhìn Lăng Tiếu cười mắng.

Trước mắt bị chính đồ đệ của mình trói gô, chứng thật là khiến cho người sĩ diện như lão cảm giác thập phần buồn bực. Đồng thời lão cũng thoáng nhìn sang Liễu Phiêu Phiêu ở một bên, ánh mắt khẽ nhướn một cái. Tựa hồ đã nhận ra Liễu Phiêu Phiêu.