Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1950: Thư Tử Thiến tuyệt vọng (1)




- Hừ, nếu không phải sư nương của ta van này, các ngươi đều phải chết!

Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, dùng thần hồn công kích đánh vào thần hồn của Trang Kiếm Sinh.

Ah ah!

Trang Kiếm Sinh cảm thấy đầu óc như vỡ tung, càng không ngừng phát ra tiếng kêu thất thanh.

Tất cả mọi người không rõ Lăng Tiếu làm gì Trang Kiếm Sinh, nhưng mà nghe tiếng kêu thảm thiết như thế thì mọi người sơn tóc gáy.

Sắc mặt Trang Nam âm trầm tới cực điểm, tay cầm chuôi kiếm đã nổi gân xanh lên.

- Cút!

Lăng Tiếu nâng chân lên đs Trang Kiếm Sinh đi qua.

Trang Kiếm Sinh lúc này như mũi tên bay qua phía Trang Nam.

Trang Nam tiếp Trang Kiếm Sinh, cũng cho hắn ăn đan dược.

Nhưng mà thương thế của Trang Kiếm Sinh dù tốt lên, thế nhưng mà vẫn kêu thảm thiết như điên cuồng, dường như bị cái gì đó kích thích.

- Ngươi đến làm gì thiếu trang chủ của chúng ta?

Trang Nam nhìn Lăng Tiếu hỏi.

Lăng Tiếu trầm giọng nói:

- Thiếu chút nữa làm nhục hai sư nương của ta, hắn không trả giá lớn thì ngươi thấy được sao? Nhanh cút đi, bằng không đừng trách ta không nhận người.

Thần hồn của Trang Kiếm Sinh bị thần hồn công kích đánh thành ngu ngốc, cũng bị hắn hạ tỏa hồn chú, ngày sau chỉ có thể là người điên.

Chỉ có như vậy mới khiến hắn thống khoái hơn là giết Trang Kiếm Sinh!

- Ngươi...

Trang Nam tức giận không nói được gì.

Hắn vốn dĩ cho rằng thực lực bên mình mạnh hơn đối phương nhiều lắm, thế nhưng mà không ngờ người ta hung tàn như vậy, đúng là ngoài ý liệu của hắn.

Hắn biết rõ tiếp tục dây dưa chỉ sợ không được gì.

- Nam trưởng lão, nếu không chúng ta rút lui đi!

Thư Bằng Thành vừa mới bị thần hồn phan thân của Lăng Tiếu đánh sợ, hắn còn sợ ở đây sẽ phải chết.

Trang Nam không biết xả giận thế nào, Thư Bằng Thành vừa vặn là thùng xả giận cho hắn.

- Đều là Thư gia các ngươi gây họa, nếu thiếu trang chủ của ta có chuyện gì, các ngươi chờ lửa giận của trang chủ ta đi.

Nói xong hắn ôm lấy Trang Kiếm Sinh, sau đó nhìn qua Lăng Tiếu, liền dẫn người còn lại của Tẩy Kiếm Trang rời đi.

Người Thư gia nghe thế thì khiếp sợ, thế nhưng mà Thư Bằng Thành gương mặt âm trầm nhìn qua Thư Tử Thiến nói:

- Tiểu Thiến, việc này... Nếu như ngươi còn niệm tình gia tộc, ngươi nên theo ta trở về, bằng không... Gia chủ chỉ sợ không thừa nhận nổi lửa giận của Tẩy Kiếm Trang!

Lúc này hắn không chờ Thư Tử Thiến nói cái gì, dẫn người Thư gia rời đi.

Thư Tử Thiến gương mặt khổ sở, nàng biết rõ chuyện này bởi vì nàng mà sinh ra nhiều hậu quả.

Nhưng mà lúc này tâm của nàng loạn như ma, đồng thời cảm giác đau khổ xuất hiện trong lòng.

Phong Thanh Duyên hiển nhiên là bị Trang Kiếm Sinh dọa sợ.

Lúc này vẫn do Ngọc Nhu Phỉ không ngừng khuyên nhủ an ủi, cũng không có thể bình phục nhanh chóng được.

Qua hai ngày sau tình huống của nàng chuyển biến tốt một chút.

Mà Thư Tử Thiến dường như xấu hổ với Phong Thanh Duyên, vẫn ngơ ngác đứng nhìn vào loạn táng không gian, đôi mắt dễ thương mang theo thần sắc phức tạp khó nói nên lời.

Lăng Tiếu cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, chỉ có thể do nữ nhân đi khuyên nhủ với nhau.

Lúc này Cuồng Tăng xuất hiện bên cạnh Lăng Tiếu và nói:

- Phía trước chính là loạn táng không gian, bây giờ ngươi có cảm giác được nó khủng bố không? Chỉ sợ Thần Vương cao giai cũng bị thiên uy này tập sát.

Lúc đó Lăng Tiếu tìm được Cuồng Tăng thì Cuồng Tăng muốn mang theo Lăng Tiếu cùng đi tới loạn táng không gian mà Tà Đế đang ở bên trong, thế nhưng mà đối mặt với thiên uy của cấm địa trước mặt, cảm thấy mình không quá dễ dàng tiến vào trong.

Lăng Tiếu lắc đầu, nói:

- Ân, lúc đó sư phụ bị Thư gia bức vào nơi này, xem ra cũng là không có đường xoay xở a.

Cuồng Tăng cười cười lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy không có khả năng, sư phụ ngươi tính cách cao ngạo, cho dù bị người khác bức bách thì hắn chạy trốn vẫn dễ dàng, hắn chạy vào chỗ nầy chính là vì tìm cơ duyên giúp mình tiến giai nhanh chóng, sau đó đi báo thù những người truy sát hắn.

Nghe được nhắc nhở này Lăng Tiếu cảm thấy nhạc phụ nói có đạo lý.

Trong Thiên Long địa vực khu vực rộng rãi, nếu tìm một nơi núi cao hoặc khu vực xa xôi nào đó khó có người tìm được.

- Sư phụ cầu phú quý trong nguy hiểm a! Nhưng mà... Hắn bây giờ còn sống, không biết bây giờ đang bị ràng buộc cái gì a.

Lăng Tiếu cảm khái nói.

Được xưng là một trong tám đại cấm địa, cũng không phải là ai cũng có thể đi vào a.

- Nếu không phải lúc ở Xà Nghĩa Môn tìm được cơ duyên, kỳ thật ta cũng muốn tiến vào trong loạn táng không gian nhìn xem, chờ sư phụ của ngươi đi ra thì ta cũng nên đi vào!

Cuồng Tăng khoát tay thở dài.

Từng là bốn nhân vật truyền kỳ ở Huyền Linh đại lục, cũng là thế hệ trác tuyệt.

Chủ yếu là ở Huyền Linh đại lục hoàn cảnh không thích hợp tu luyện, cũng ngăn cản tốc độ tiến giai của bọn họ.

Mà bọn họ cũng là những người ngạo mạn, tâm tính không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Cuồng Tăng có thể nghĩ như thế cũng là bình thường

Đang nói Lăng Tiếu nhìn qua cái hố đen

Nhưng mà hắn cảm thấy áp lực thật lớn.

Hắn bây giò còn cách Thần Vương trung giai chỉ một bước mà thôi, luân phiên đại chiến khiến hắn cách bình cảnh càng gần, hắn cảm thấy chỉ cần mình tích lũy đủ thực lực là có thể tiến giai.

Tới lúc đó hắn sẽ tiến vào trong loạn táng không gian tìm kiếm sư phụ.

Lại nói hắn còn phải quay về Huyền Linh đại lục mang thân nhân tới Thiên Vực này đấy.

Chờ hắn hắn thực lực tăng lên lại nắm chắc mới đi vào loạn táng không gian.

Vào lúc này Vân Mộng Kỳ vội vàng chạy tới kêu lên.

- Tiếu, ngươi có nhìn thấy Tử Thiến sư nương không?

Nhìn Vân Mộng Kỳ đầy lo lắng, Lăng Tiếu xuất hiện dự cảm không tốt, nói:

- Ta và nhạc phụ vẫn ở bên này, không có gặp nàng, nàng không phải vẫn ở bên kia sao?

Vân Mộng Kỳ vội vã nói:

- Ta vừa mới đừng bên cạnh nàng, nhưng mà trong nháy mắt đã không thấy, ta còn tưởng rằng nàng qua bên này, thế nhưng mà ta vân không tìm thấy nàng.

- Tử Thiến sư nương rốt cuộc đang làm cái gì!

Lăng Tiếu xúc động nói một tiếng.

- Gọi mọi người chia nhau đi tìm a, nhưng mà không được tới gần loạn táng không gian, một khi bị hút vào thì không cứu được.

Vân Mộng Kỳ gật đầu, lập tức trở về bảo người khác chia nhau ra tìm.

Lăng Tiếu vẫn suy nghĩ và đi tới hướng loạn táng không gian.

Hắn cảm thấy Thư Tử Thiến có khả năng bị đả kích nên đã đi vào loạn táng không gian rồi.

Nghĩ như vậy tốc độ của Lăng Tiếu tốc độ nhanh hơn vài phần, hy vọng mình nghĩ nhiều.

Càng tới gần loạn táng không gian, càng có thể cảm giác không gian hỗn loạn không chịu nổi, thần niệm cũng không cách nào khuếch tán ra.

Cái hắc động kia thỉnh thoảng xoay tròn trên cao, giống như hung thú có thể tùy thời thôn phệ con người.

Từng khí tức bạo ngược từ bên trong xuất hiện, thỉnh thoảng còn nhìn thấy lôi điện bắn ra, lại có âm sát băng hàn tỏa ra ngoài.

Lăng Tiếu càng đi vào càng cảm thấy áp lực mạnh hơn, âm phong và lực lượng táo bạo khiến hắn cảm thấy không khỏe, hơn nữa áp lực không gian có thể khiến Thánh giả không cách nào tiến lên, không có đạt tới Thánh Hoàng thì đừng nghĩ đi tiếp.