Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1700: Chiêu thân trên thuyền (1)




Lăng Tiếu liền hứng thú nói:

- Cái này đương nhiên là tốt a, sắp tới ta nhưng là rất nhàn rỗi, nếu như Phó quán chủ tin tưởng tại hạ, vậy thì để người đưa tài liệu đến đây đi, bất quá tỷ lệ luyện đan thành công của ta lại chỉ là năm năm mà thôi, không thể nào là trăm phần trăm được.

- Có thể đạt tới năm năm đã là vô cùng cao minh rồi!

Liệt Như Ý tán thưởng nói, tiếp theo nàng lại nói:

- Khách khanh, lúc đó ta cự tuyệt ngươi trở thành đệ tử bên trong minh chúng ta, là ta thay ngươi suy nghĩ, nếu như ngươi thật muốn ở lại bên trong minh chúng ta cũng có thể, ta hướng ngươi đề cử một vị Thần sư làm sư phụ của ngươi, ngươi thấy như thế nào?

- Ha hả, bổn cung đã có một vị sư phụ trâu bò rồi, còn cần thêm sư phụ nữa để làm gì!

Lăng Tiếu ở trong lòng cười thầm nói.

Dược Thần truyền thừa ở bên trong dược đỉnh nhưng không phải là hư danh, lão là đệ nhất chủ nhân của Hắc Diệu đỉnh, luyện đan chi thuật của lão mênh mông vô bờ, là Lăng Tiếu cảm thấy hoàn thiện nhất, cho dù bên trong Thiên vực có Thần dược sư tồn tại, Lăng Tiếu cũng cảm thấy kém hơn so với truyền thừa của lão.

- Đa tạ hảo ý của Phó quán chủ, Lăng Tiếu cảm thấy tạm thời cứ như vậy là tốt rồi.

Lăng Tiếu từ chối nhã nhặn nói.

Liệt Như Ý lại không thể cưỡng bách, chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý niệm này.

Bất quá nàng lại có một kế nổi lên ở trong lòng, nàng đối với Lăng Tiếu nói:

- Khách khanh, ta bây giờ có một cái nhiệm vụ cần đến ngươi, ngươi nghe cho rõ!

Lăng Tiếu không biết Liệt Như Ý có nhiệm vụ gì, nhưng mà hắn là khách khanh chấp sự của nhân gia, lại thu chỗ tốt của nhân gia, chỉ có thể nghiêm túc mà nghe.

Lăng Tiếu lấy được bảy ngàn vạn cực phẩm huyền tinh, trong lòng rất là cao hứng.

Hắn lại một lần nữa di vào bên trong thành mua hết không ít đồ tốt, tạm thời trước mua để dành, ngày sau tất nhiên sẽ cần dùng đến.

Về phần những thứ Thần tài kia, Lăng Tiếu còn không thể mua được, cũng chỉ có thể xem qua một chút.

Bất quá hắn tin tưởng lấy tốc độ gom góp bây giờ của hắn, tuyệt đối rất nhanh có thể mua được.

Muốn mua Thần tài, đó cũng phải cần vận dụng đến Thần tinh, đây chính là thứ tốt so với cực phẩm huyền tinh còn trân quý hơn nghìn lần, là năng lượng tinh khối mà Thần Vương cần có để hấp thu, là tiền tệ mà Thần Vương cảnh dùng để giao dịch.

Lăng Tiếu đầu tiên là đem những thứ tốt mua về rồi lấy ra phân cho mọi người một phần, lại lần nữa rời khỏi trang viện.

- Phó quán chủ phái nhiệm vụ gì cho ta, thực sự có nói đến đơn giản như vậy sao?

Lăng Tiếu nghi ngờ thầm nghĩ.

Nghĩ tới nụ cười không hiểu kia của Liệt Như Ý, Lăng Tiếu liền cảm thấy có chút cảm giác bị lừa.

Nửa đêm chèo thuyền ở trên sông!

Đây coi là cái nhiệm vụ gì a!

Bất quá là khách khanh của thương minh, Lăng Tiếu cũng không tốt để cự tuyệt, nếu không liền đừng có lĩnh bổng lộc của nhân gia.

Bên trong Liệt Viêm thành có một con sông hộ thành, được mệnh danh là Liệt Viêm hà.

Nước sông lăn tăn, ánh trăng thiểm thước giống như là ngọn lửa vàng nhẹ nhàng bốc cháy lên, lộ ra vẻ duy mỹ dị thường.

Trên sống có rất nhiều thuyền, trên thuyền có đốt lên đèn màu hoặc gắn vào dạ minh châu, đem hộ thành hà chiếu đến huyễn lệ dị thường.

Bên bờ sông có từng đôi tu lữ kết bạn mà đi, lại có rất nhiều công tử tiểu thư dẫn theo người hầu hoặc tỳ nữ đi ngắm trăng, bên trog sông lại có rất nhiều nhã thuyền đàn cầm tố khúc, từng trận tiếng hoan thanh nói cười phóng ra không ngừng.

Đây là một mảnh hoan nhạc chi địa khó có được.

Lăng Tiếu bước chậm ở bên bờ sông không khỏi có chút ngốc rồi.

Bao nhiêu năm qua hắn một mực không ngừng tu luyện, chiến đấu, chỉ có sau khi thành lập Tiếu Ngạo cung rồi bình định Âu Dương gia, Cổ gia cùng Hắc Ma môn mới rút ra vài năm thời gian cùng kiều thê của mình đi du lịch Trung vực một phen.

Hắn không khỏi có chút hoài niệm chúng nữ, thật hi vọng có thể mang theo chúng nữ đến chỗ này ngắm trăng, chèo thuyền trên sông, túng tình tứ hải.

- Sớm biết hộ thành hà có cảnh đêm xinh đẹp như vậy liền nên mang theo Nhu Phỉ cùng sư nương đi xem một chút, lao dật kết hợp lại còn có thể giúp cho tu luyện!

Lăng Tiếu tự mình lẩm bẩm nói.

Lăng Tiếu bước chậm bên sông, trong tay nhiều ra một cái mỹ nữ phiến, trên khuôn mặt nổi lên nụ cười tà mị, khí chất cả người biến đổi, từ dũng sĩ dũng mãnh hiếu chiến kia biến thành một công tử ca nho nhã phiêu dật.

Rất nhiều tiểu thư đi chơi thấy được Lăng Tiếu tiêu diêu tự tại, từng đôi mỹ mâu đều phóng ra thải ý liên miên, trong lòng đều đang kinh hô:

- Công tử thật tuấn lãng!

Từng cái mỵ nhãn không ngừng hướng về phía Lăng Tiếu ném lại, thiếu chút nữa đem hắn đập ngất rồi.

Mà những thanh niên nam tử kia lại là bắn đến từng đạo lửa giận đố kỵ, hận không thể đem Lăng Tiếu đánh thành đầu heo.

Lăng Tiếu tự hỏi cũng không phải là người tùy tiện, đối với mị nhãn hương diễm này hắn làm như không thấy, đã đem giao phó của Phó quán chủ ném ra sau đầu rồi.

Lăng Tiếu đến một chỗ phụ cận của thuyền hoa náo nhiệt nhất, chỉ thấy chỗ này tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm, từng trận tiếng đàn từ bên trong phiêu đãng ra, đồng thời lại đi cùng với trận trận tiếng kinh hô.

- Thật đúng là một chỗ tầm hoan tác nhạc rất tốt!

Lăng Tiếu thở dài một tiếng, liền đi lên trên đại thuyền hoa.

Kỳ thật nhiệm vụ tối nay của hắn chính là đến thuyền hoa tầm hoan tác nhạc.

- Chẳng lẽ Phó quán chủ cũng ở trên hoa thuyền này? Đây là không nên a, sao lại hẹn ở chỗ này? Thật không biết nữ nhân kia đang suy nghĩ cái gì, muốn bổn cung đi quá giới hạn ở chỗ này sao? Không thể nào, bổn cung cũng không phải là người tùy tiện!

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nghĩ nói.

Nếu là người biết được Lăng Tiếu nghe lời này của hắn khẳng định sẽ phản đối nói:

- Ngươi không phải là người tùy tiện mới là lạ!

Lăng Tiếu chuẩn bị đi lên hoa thuyền, nhưng mà lại bị người ngăn cản.

- Người nào, chẳng lẽ không biết quy củ?

Hộ vệ canh giữ ở trước thuyền lên tiếng nói.

Lăng Tiếu cho là nhân gia muốn được thưởng, lập tức lấy ra huyền tinh hướng về phía người nọ đưa qua.

Ai ngờ hộ vệ kia khinh thường nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho đây là hoa thuyền bình thường sao? Đây là thuyền tư nhân của thương minh chúng ta, người nhàn rỗi không thể đi tới.

- Vậy những người bọn họ làm sao có thể đi lên?

Lăng Tiếu chỉ chỉ những thanh niên công tử ở trên thuyền kia nói.

- Bọn họ đều là người có thân phận bên trong thương minh chúng ta, tự nhiên là có thể lên rồi, ngươi muốn đi tầm hoan tác nhạc liền đến chỗ khác đi, chớ ở chỗ này sinh sự, bằng không...

Hộ vệ kia hết sức không khách khí mà nói.

Chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong, Lăng Tiếu đã móc ra lệnh bài để tới trước mặt hắn.

- Không biết ta có thể đi vào hay không?

Lăng Tiếu lần nữa hỏi.

- Nguyên lai là khách khanh chấp sự, ngài... Ngài đương nhiên là có thể đi vào rồi!

Hộ vệ kia vội vã khom người khẩn trương nói.