Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1692: Ai nói nữ tử không bằng nam tử! (2)




Hắn thật vất vả mới hạ xuống quyết tâm gia nhập Liệt Viêm thương minh, nhưng mà nghe được lời nói của Phó quán chủ thật giống như là thương minh lại không dám thu hắn.

Mà Kim tộc cùng Nhật tông chẳng lẽ uy danh ở bên trong Thiên vực có thể chấn nhiếp được Liệt Viêm thương minh sao?

Phso quán chủ không dám mà hỏi:

- Ngươi nói ngươi là từ đất phát phối mà đến hay sao? Chỉ là không biết ngươi là từ chỗ phát phối nào?

Lăng Tiếu trung thực hồi đáp:

- Thiên vực yếu tắc!

Phó quán chủ trầm tư một chút nói:

- Yếu tắc, là... Huyền Linh đại lục tiếp cận nhất trong những cổ đại lục, ngươi là người của Huyền Linh đại lục?

Lăng Tiếu gật gật đầu nói:

- Vâng, phó quán chủ!

- Cái này liền khó trách rồi!

Phó quán chủ nhẹ nhở dài nói.

Lăng Tiếu nhìn Phó quán chủ trầm tư, trong lòng nghi ngờ:

- Chẳng lẽ chuyến này thật chỉ là đi chơi sao?

Một lúc lâu sau, Phó quán chủ lần nữa lên tiếng nói:

- Lấy ưu thế về thiên phú cùng niên kỷ của ngươi muốn gia nhập thương minh chúng ta lý ra không phải là vấn đề, nhưng mà... Ngươ tu luyện chính là Kim tộc Cổ Hoàng thần công cùng Thánh Dương quyền của Nhật tông, hai loại thần công này là bí mật bất truyền của bọn họ, thương minh chúng ta không thể thu ngươi làm đệ tử.

Lăng Tiếu đã có chuẩn bị, nhưng mà nghe được lời này của nàng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, lập tức lên tiếng nói:

- Thì ra là như thế, Lăng Tiếu cũng sẽ không miễn cưỡng.

Hắn ở trong lòng không cam lòng mà thầm nghĩ:

- Cho dù không ai chỉ điểm, chẳng lẽ bổn cung liền không có biện pháp đột phá tới Thần Vương sao? Không thể nào!

- Chẳng lẽ ngươi không kỳ quái là vì cái gì sao?

Phó quán chủ cũng là không nghĩ đến Lăng Tiếu lại nhẹ nhàng trả lời như vậy, không giống như là mấy cái đệ tử bình thường kia khóc đến chết đi sống lại cũng muốn lưu lại.

Lăng Tiếu cười nói:

- Mới rồi Phó quán chủ không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Có lẽ quý thương minh là nghi ngại Kim tộc cùng Nhật tông đi!

Kim tộc, lúc ở Huyền Linh đại lục Lăng Tiếu đã biết, hắn thừa kế ký ức của Chiến vương gia, đối với một bộ phận bí mật của Kim tộc vẫn rất rõ ràng, chỉ là hắn không biết ở trong Thiên vực cũng có bọn họ tồn tại, nghĩ đến đều là tiền bối của Kim tộc kia ở chỗ này khai sáng cơ nghiệp đi.

Về phần Nhật tông, hắn suy đoán Nhật Tông có phải là một trong những phân tông của Nhật Nguyệt tông hay không, hắn ngược lại là không nghĩ đến Cửu Dương Phần Thiên quyền mà mình tu luyện có liên quan đến bọn họ.

Chẳng lẽ Nhật Tông cùng Thánh Dương giáo trong sa vực có liên quan hay sao?

Hắn đang lo lắng một ít đại thế lực là tuyejt đối không cho phép thần công của mình truyền ra bên ngoài, nếu là hắn bị hai phương thế lực này biết được, nhân gia có thể phát người đến diệt khẩu hay không đây?

Phó quán chủ nói:

- Ngươi cũng là hiểu được, bất quá không phải là thương minh chúng ta úy kỵ bọn họ, mà là thương minh chúng ta lấy thương nghiệp làm cơ sở, ở bên trong Thiên Long địa vực không nghiêng về bất kỳ thế lực nào, cũng sẽ không cùng bất kỳ thế lực nào làm địch thủ, nếu như ngươi tu luyện chính là thần công khác thì được rồi, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại là hai loại thần công này, nếu như chúng ta thu ngươi, bọn họ nói không chừng sẽ hữu ý nhìn thấy, nếu là tạo thành hiểu lầm cùng bọn họ vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của chúng ta ở trên địa bàn bọn họ, cái này liền là cái được không bù đủ cái mất rồi!

Lăng Tiếu không rõ Phó quán chủ này vì sao lại giải thích với hắn như vậy, nhưng là hắn cũng không muốn đi để ý tới rồi.

- Nếu như Phó quán chủ không còn chuyện gì, Lăng Tiếu cũng không quấy nhiễu nữa rồi!

Lăng Tiếu có chút thất vọng nói.

Phó quán chủ lạ lùng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, nàng thật không nghĩ đến tình tình của Lăng Tiếu bướng bỉnh như vậy, nàng phí miệng lưỡi giải thích một phen, hắn lại còn không cảm kích.

- Ngươi trước không nên gấp, tuy nói chúng ta không thu ngươi làm đệ tử được, nhưng mà ngươi cũng đồng dạng có thể tạm thời gia nhập thương minh chúng ta, hưởng thụ đãi ngộ nồng hậu!

Phó quán chủ nói.

- Không cần, thực lực của Lăng Tiếu dù là bình thường, nhưng mà cũng không muốn trở thành mã tiền tốt của người khác!

Lăng Tiếu rất là khinh thường nói.

Không thu hắn cũng thôi đi, nếu là an bài cho hắn một cái vị trí không quan trọng, hắn đên thương minh còn có ý nghĩa gì, hắn cũng không muốn giống như những Bán Thần Vương kia đi làm thủ vệ, vậy còn không bằng một mình còn khoái hoạt hơn nhiều.

- Lớn mật!

Phó quán chủ kia bị thái độ của Lăng Tiếu làm cho tức giận không nhẹ.

Nàng hét lên một tiếng, một cỗ khí thế đáng sợ trong nháy mắt tản ra, lực lượng không gian bàng bạc hướng về phía thân thể của Lăng Tiếu nghiền áp mà tới.

Thân thể của Lăng Tiếu nhất thời giống như đạn pháo hướng về phía vách tường đụng tới.

Lăng Tiếu đụng đến đau đớn không thôi, tạng phủ hỗn loạn một phen, một ngụm máu tươi phun ra.

Hắn thật không nghĩ nữ nhân này cư nhiên nói trở mặt liền trở mặt, chỉ dựa vào một cỗ khí thế này cũng đủ để đem hắn áp bức đến sít sao rồi.

Bất quá nhân gia không hạ sát thủ, bằng không hắn bây giờ là không còn mạng rồi.

Hắn bây giờ có thể xác nhận, nữ nhân vạm vỡ này xác thực có thực lực của Thần Vương cảnh.

Khí thế này hoàn toàn không phải là Bán Thần Vương đã gặp ở tầng ba có thể so sánh được.

Phòng ngự của Lăng Tiếu hoàn toàn giống như không cần thiết, đối với nhân gia là một điểm tác dụng cũng không có.

Bất quá Lăng Tiếu cũng không phải là hạng người khi yếu sợ mạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Phó quán chủ nói:

- Phó quán chủ muốn giết tại hạ thì cứ động thủ, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà Lăng Tiếu liều chết cũng phải chiến với ngươi một trận!

Lăng Tiếu gian nan từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào Phó quán chủ nói.

- Ha hả, cho dù ngươi ngưng tụ thành huyết nhục thần hồn thì như thế nào, ngươi một ngày không thành Thần Vương cảnh, trong mắt ta cũng không đáng một đồng!

Phó quán chủ cười nói.

Khí thế của nàng biến đổi lần nữa, đem Lăng Tiếu triệt để áp đến không cách nào di chuyển được.

Lăng Tiếu muốn dùng hết hết toán lực vùng vẫy đều là vô công, hắn biết ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy chỗ dựa của chính mình đều mất đi tác dụng.

- Con mẹ nó, chẳng lẽ một lần này thật là tự chuốc lấy khổ rồi!

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm mắng nói.

Hắn vốn dĩ có thể mượn Liệt Viêm thương minh để thực lực của chính mình lại tiến thêm một bước, nhưng mà bây giờ không chỉ không mượn được thế của nhân gia, ngược lại còn muốn bị người diệt sát ở chỗ này.

Đang ở lcus Lăng Tiếu cho là Phó quán chủ sẽ hạ sát thủ, Phó quán chủ kia lại là triệt hồi tất cả lực lượng, để cho hắn thong thả hồi khí lại.

Lăng Tiếu không hiểu nhìn Phó quán chủ.

Phó quán chủ lại một lần nữa đưa lưng về phía Lăng Tiếu, ánh mắt của nàng hướng về phía bên ngoài cửa sổ nhìn ra, tiếp theo nói: