Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1596: Thảo phạt Âm Bạt tông




Thanh kim kiếm kia đang cắt xé kinh mạch tạng phủ của hắn, làm hắn không chịu nổi, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Cũng may hắn tu luyện Cổ Hoàng thần công, kinh mạch tạng phủ đều được cường hóa, không đến nỗi bị kim nguyên khí ăn mòn mà chết.

Độc Tôn Quy Nguyên Công cấp tốc vận chuyển, đem cỗ lực lượng bổn nguyên khổng lồ trực tiếp hấp thu phân hóa, mà Cổ Hoàng thần công cũng lặng yên vận hành, cắn nuốt cỗ lực lượng này.

Đại bộ phận kim nguyên khí truyền vào bên trong đan điền, bị đồng hóa thành năm loại lực lượng thuộc tính khác nhau, một bộ phận nhỏ tràn vào kinh mạch tạng phủ, khiến khí quan vốn đã biến thành hoàng kim dịch càng thêm cứng rắn chói sáng.

Mười ngày sau, khí tức Lăng Tiếu dần dần tăng lên.

Nhưng cỗ lực lượng này bị hắn không ngừng nén xuống, quy kết vào một chỗ, không cho chúng hoàn toàn bạo phát.

Chờ sau khi hoàn toàn hấp thu sạch sẽ cỗ lực lượng kia, Lăng Tiếu bắt đầu tán phát.

Chân khí của hắn chỉ nháy mắt đạt tới cực hạn, một cỗ lực lượng mênh mông trực tiếp đem giới hạn va đập vào, cuối cùng dung nạp vào cảnh giới cao hơn.

Cỗ lực lượng kia chẳng những đột phá một giai, thậm chí còn đi xa hơn, cuối cùng dừng lại tại cảnh giới thánh giả trung giai trung cấp.

Lăng Tiếu đột phá tới thánh giả trung giai cũng không lập tức xuất quan, lựa chọn tĩnh tọa thêm ba ngày, sau khi hoàn toàn thích ứng lực lượng mới của mình mới chậm rãi mở mắt.

Một luồng tinh quang bức người bắn ra, hai đạo lực lượng trực tiếp đem vách tường xuyên thấu.

Oanh long!

Lực lượng nổ mạnh không thua kém thánh giả trung giai đỉnh, bởi vậy có thể thấy được cảnh giới của Lăng Tiếu đã cường đại đến bậc nào.

Lấy thực lực thánh giả trung giai của hắn, hoàn toàn có thể lực kháng thánh giả cao giai, nếu hắn gia tăng thêm mấy chục lần chiến lực, chỉ sợ không cần kiêng kỵ cả thánh giả đỉnh phong, ngoài ra còn nhiều lá bài tẩy khác, cho dù gặp bán thánh hoàng cũng có lực lượng chiến một trận.

Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, thở nhẹ nói:

- Không nghĩ tới kim nguyên khí lại ẩn chứa thương tổn đáng sợ như vậy, may mắn ta gánh vác được, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn!

Lăng Tiếu đi ra động phủ, phát hiện có thật nhiều người đang chờ đợi hắn.

- Lăng thánh sư đã đi ra rồi!

Dịch Thành Dung mỉm cười nghênh đón, hắn còn chưa đến gần thì đồng tử chợt co rụt lại:

- Lăng thánh sư đã đột phá?

Lăng Tiếu cười nhẹ đáp:

- May mắn đột phá nhất giai!

- Quả nhiên là thật đáng mừng!

Dịch Thành Dung tỏ vẻ chúc mừng, tiếp theo chỉ chỉ những người đứng phía sau nói:

- Bọn họ đều là đồng minh trong Bách Minh tộc, biết Lăng thánh sư có thể luyện chế Thánh Hoàng đan nên đến đây cầu kiến Lăng thánh sư.

Thái độ Dịch Thành Dung giới thiệu những người này khác biệt với lúc giới thiệu nhóm người Hoàng Đông Thăng, Thanh Phúc Vương cùng Triệu Hán, Lăng Tiếu suy đoán được quan hệ giữa họ với Dịch gia chỉ bình thường, trong lòng lập tức có tính toán.

Dịch Thành Dung lần lượt giới thiệu cho Lăng Tiếu nhận thức.

Biểu hiện của Lăng Tiếu cực kỳ lãnh đạm, lại vô cùng tương xứng với thân phận đại thánh sư cao ngạo của hắn.

Hắn không đáp ứng luyện chế Thánh Hoàng đan cho những người này, chỉ cho họ cơ hội lựa chọn, trừ phi họ nguyện ý tham dự kế hoạch tấn công Âm Bạt tông, hoặc là phải trả thù lao cao hơn Dịch gia đã trả giá.

Có hai gia tộc nguyện ý hiệp trợ Lăng Tiếu cùng Dịch gia thảo phạt Âm Bạt tông, mà có bốn nhà thì nguyện ý trả thù lao cao hơn để luyện dược.

Lăng Tiếu tiếp đón những giao dịch này, tiếp tục công việc luyện đan của mình.

Chỉ nháy mắt một tháng trôi qua, Lăng Tiếu đã sớm giao dịch xong với mấy gia tộc kia, đồng thời nghênh đón nhóm tán tu đầu tiên tiến đến.

Những tán tu này đa số là thánh giả, tổng cộng hai mươi lăm người, sáu người cảnh giới bán thánh hoàng, chỉ có hai người đạt tới cảnh giới thánh hoàng mà thôi.

Dịch Thành Dung cực lực chiêu đãi những người này, đồng thời âm thầm mượn sức họ trở thành trưởng lão cung phụng của Dịch gia, có một bộ phận nhận lời mời, ngoài ra đều vì đan dược mà đến.

Lăng Tiếu đã tuyên bố trước tiên nhất định phải tham gia cuộc chiến xong mới chế luyện đan dược cho bọn họ, có muốn tham chiến hay không họ phải tự mình suy nghĩ kỹ càng.

Hắn làm như vậy vì phòng ngừa sau khi họ lấy được đan dược sẽ lật lọng, như vậy được không bù nổi mất.

Tin tức dần dần truyền bá ra ngoài, tán tu, dong binh cùng một ít người của các thế lực càng đến càng nhiều.

Bọn họ đều vì đan dược mà đến, đều muốn tiếp tục tăng cường thực lực, gia tăng tuổi thọ.

Ba tháng sau, nên đến đều đã đến đầy đủ.

Tổng cộng tụ tập được mười hai thánh hoàng, ba mươi bán thánh hoàng cùng hơn trăm thánh giả.

Một cỗ thế lực như vậy làm cho bất luận kẻ nào đều phải ghé mắt.

Những người này toàn bộ đều do Dịch gia chiêu đãi, người của Dịch gia không ngừng mời chào bọn họ, hi vọng mượn sức càng nhiều cung phụng trưởng lão.

Dịch Thành Dung đi vào động phủ hỏi Lăng Tiếu:

- Lăng thánh sư, hiện tại nhân thủ đã đến đông đủ, ngươi cảm thấy được khi nào có thể cùng Âm Bạt tông khai chiến?

Không chỉ có Lăng Tiếu bức thiết khai chiến với Âm Bạt tông, Dịch Thành Dung cũng là như thế.

Hiện tại hắn đã trở thành thánh hoàng cao giai, tự nhiên thập phần tự tin có thể chiến đấu một trận với Âm Bạt tông.

- Nhân số cảnh giới thánh hoàng của chúng ta có bao nhiêu người vậy?

Lăng Tiếu hỏi thăm.

Dịch Thành Dung đáp:

- Thánh hoàng cao giai có hai người, nhưng muốn đối phó ba âm bạt cao giai là đã đủ, có mười lăm thánh hoàng trung giai, hai mươi bảy thánh hoàng đê giai, đội hình như vậy đã đủ đối phó Âm Bạt tông, chỉ có điều phiền toái chính là số lượng âm bạt của bọn hắn nhiều lắm, nhưng cấp bậc âm bạt không thể so sánh với thánh hoàng, cho nên căn bản không đáng sợ!

Dịch Thành Dung nói vậy là vì hắn tin tưởng thắng lợi trong chiến dịch lần này.

Lăng Tiếu nghe xong lời của hắn, suy tư một chút hỏi:

- Âm Bạt tông có thể trở thành một trong bốn thế lực lớn, hay là còn có gì dựa vào?

Mặc kệ Âm Bạt tông có chỗ dựa nào, nhưng Trấn Thiên Cổ thật sự rơi vào trong tay Quỷ U, nếu hắn lấy ra sử dụng chỉ sợ dù là thánh hoàng cao giai cũng bị miểu sát!

Cho nên Lăng Tiếu nhất định phải nhắc nhở Dịch Thành Dung, cho họ phải gia tăng cảnh giác, tuyệt đối không thể quá tự phụ.

- Ngươi không nói lão hủ đã quên, Âm Bạt tông còn có một kiện đại sát khí bán thần thật quỷ dị, đó là Ma Dẫn Đăng có thể khống chế khiến cho tâm thần thất thủ, chỉ cần bị năng lượng Ma Dẫn Đăng bắn trúng, linh hồn sẽ bị khống chế trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mặc cho bọn hắn giết chết, đây cũng là thủ đoạn mà Âm Bạt tông luôn đi bắt sống nhiều thánh hoàng luyện chế thành âm bạt.

Dịch Thành Dung lộ vẻ bất phẫn nói, ngừng một thoáng mới nói tiếp:

- Nếu Bách Minh tộc hoặc hai thế lực lớn khác nguyện ý ra tay, Âm Bạt tông đã sớm diệt thế, nhưng đại bộ phận mọi người đã có thói quen an nhàn, không chịu tập trung đem tà phái kia tiêu diệt!

Quả thật giữa các thế lực luôn có tư tưởng không có ích lợi thì không muốn đi làm.

Chỉ cần Âm Bạt tông không đắc tội Vạn Kiếm tông hoặc Dương gia, hai thế lực lớn này chắc chắn sẽ không tốn sức đi đối phó bọn hắn, như vậy sẽ làm lãng phí tài nguyên cùng làm suy yếu thế lực bản thân mình, mất nhiều hơn được.

Nếu không phải Lăng Tiếu nuốt không trôi cơn giận, hắn cũng không đi tìm đám người kia phiền toái.

Hiện giờ đã lựa chọn tiêu diệt Âm Bạt tông, hắn nhất định không dễ dàng lui nhường.

- Ma Dẫn Đăng sao? Có biện pháp nào áp chế bán thần khí kia đây?

Lăng Tiếu hỏi.

- Còn có biện pháp nào, chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt là được, nhưng Âm Quỷ Mẫu có thực lực thánh hoàng trung giai đỉnh, không biết bà ta có tiến thêm bước nào hay không, nếu cho bà ta tiến một bước, chỉ sợ có chút khó giải quyết!

Dịch Thành Dung có chút lo lắng nói.

- Âm Quỷ Mẫu sao? Hẳn chính là lão yêu phụ dám hạ lệnh bắt ta!

Trong lòng Lăng Tiếu nhủ thầm, nói tiếp:

- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn, bởi vì chúng ta đi tiêu diệt bọn hắn mà không phải liều cá chết lưới rách!

- Đúng vậy, để ta đi thương lượng với những người khác xem có kế sách gì ứng phó, đến lúc đó mới sắp đặt kế hoạch cụ thể tấn công Âm Bạt tông đi.

Dịch Thành Dung đáp.

Lăng Tiếu nói:

- Được, nhờ Dịch lão!

Dịch Thành Dung đi ra ngoài, Lăng Tiếu khẽ thở dài:

- Sư nương đã đi lâu như vậy không ngờ còn chưa hồi âm, chẳng lẽ thất bại rồi?

Lăng Tiếu thật muốn chờ đợi Phong Thanh Duyên trở về mới hành động, nhưng hắn lại cảm thấy không nên để sư nương mạo hiểm thì tốt hơn, vạn nhất có gì bất trắc hắn thật có lỗi với sư phụ.

Nghĩ đến đây, Lăng Tiếu lại chờ đợi Dịch Thành Dung đi triệu tập mọi người nghị sự.



Qua thêm nửa tháng, Lăng Tiếu đem người của mình triệu hoán đi ra.

Dịch Thành Dung, Hoàng Đông Thăng, Thanh Phúc Vương cùng đám người Triệu Hán đã dẫn theo nhân mã đi tới.

Mỗi người đều đạt tới tu vi thánh giả, không có huyền đế thậm chí là bán thánh giả.

Dịch Thành Dung cùng một lão tổ Hoàng gia đã đạt thực lực thánh hoàng cao giai, Hoàng Đông Thăng, Thanh Phúc Vương, Triệu Hán…đều đạt tới thánh hoàng trung giai, còn lại là thánh hoàng đê giai.

Dịch Thành Dung đem mọi người giới thiệu cho Lăng Tiếu nhận thức.

- Lăng thánh sư, cửu ngưỡng đại danh, ngươi thật sự là trẻ tuổi đầy hứa hẹn!

Hoàng Mãn Đường chắp tay nhiệt tình nói.

Hắn vốn vô vọng đạt tới thánh hoàng cao giai, khi tuổi thọ đã cạn kiệt, không nghĩ tới mình đột nhiên có được một viên Thánh Hoàng đan thay đổi vận mệnh, điều này làm cho hắn tràn ngập lòng cảm kích đối với Lăng Tiếu.

- Hoàng lão khách khí, tin tưởng Dịch lão đã nói qua với các vị, chúng ta có chung địch nhân, cho nên bây giờ chúng ta có thể đứng chung một chỗ trở thành bằng hữu, giữa bằng hữu không cần nói lời khách sáo có đúng hay không?

Lăng Tiếu khoát tay nói.

Hoàng Mãn Đường cũng không nghĩ đến Lăng Tiếu dễ nói chuyện như vậy, liền cao hứng đáp:

- Đúng đúng…Lăng thánh sư nói đúng, chúng ta có thể đứng chung nơi này chính là bằng hữu, ngày say nếu Lăng thánh sư có gì cần Hoàng gia hỗ trợ cứ mở miệng, chúng tôi tuyệt không ý kiến khác.

- Chính là như thế, Thanh gia cũng như vậy.

Thanh Phúc Vương tiếp lời cười nói.

Những thánh hoàng khác đều hứa hẹn.

Bọn họ biết đánh tốt giao tế với một đại thánh sư là điều vô cùng quan trọng đối với việc phát triển của gia tộc mình.

- Tốt lắm, lời khách sáo không cần phải nói thêm, hiện tại hãy để Lăng thánh sư dẫn dắt chúng ta cùng đi thảo phạt Âm Bạt tông đi!

Dịch Thành Dung huy tay nói.

Lời này của Dịch Thành Dung không thể nghi ngờ chính là đẩy Lăng Tiếu bước lên vị trí đầu lĩnh, đây cũng là một cách lấy lòng Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không tùy tiện, tuy hắn là đại thánh sư nhưng thực lực chỉ đạt tới cảnh giới thánh giả trung giai mà thôi.

- Lăng Tiếu có tài đức gì dám đảm đương đại nhậm, ta nghĩ nên để Dịch lão cùng Hoàng lão dẫn dắt chúng ta cùng đi thôi, Lăng Tiếu cam nguyện cùng hai vị cùng nhau tiến lui!

Lăng Tiếu phóng thấp tư thế nói.

Lời này của Lăng Tiếu rõ ràng làm cho Dịch Thành Dung cùng Hoàng Mãn Đường cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thực lực của hai người họ cao nhất nơi đây, đương nhiên không hi vọng bị người áp một đầu, mà lời đề nghị của Lăng Tiếu chính là hợp với tâm ý của bọn họ.

Vì thế mọi người theo sự suất lĩnh của Dịch Thành Dung cùng Hoàng Mãn Đường cùng nhau lên đường tiến hành thảo phạt Âm Bạt tông.

Bọn họ đại động can qua đòi thảo phạt Âm Bạt tông, đương nhiên không thể hành sự được bí mật không muốn cho ai biết tin tức.

Cho nên Lăng Tiếu rõ ràng đề nghị, cứ giảm chậm tốt độ đi tới, đồng thời tuyên bố tin tức thảo phạt ra bên ngoài.

Đội ngũ chính nghĩa muốn xuất quân thảo phạt Âm Bạt tông, Âm Bạt tông đứng đầu vạn ác, nhân sĩ chính nghĩa đều có thể tru diệt.

Đồng thời cùng đem những tin tức Âm Bạt tông làm sao giết hại người khác, đem người sống luyện chế thành âm bạt đều toàn bộ tuyên truyền thật rõ ràng.

Mục đích làm như vậy chính là cho toàn bộ nhân sĩ trong yếu tắc biết rõ, làm cho những người từng bị Âm Bạt tông áp bách đều có thể chạy tới cùng tham dự thảo phạt bọn hắn.

- Có nghe nói qua không, Bách Minh tộc Dịch gia, Hoàng gia, Thanh gia cùng Triệu gia liên hợp đòi thảo phạt Âm Bạt tông!

- Đương nhiên nghe nói, mấy gia tộc bọn họ có thù truyền kiếp với Âm Bạt tông, lúc trước bọn họ muốn làm cho toàn bộ đồng minh Bách Minh tộc liên hợp chinh phạt Âm Bạt tông nhưng bị phủ quyết, lần này xem ra họ hạ quyết tâm chiến đấu tới cùng.

- Đây là chuyện không cách nào, bọn họ bị Âm Bạt tông không ngừng bắt sống không ít thánh giả cùng thánh hoàng, thù này không biện pháp hóa giải. Âm Bạt tông làm việc quá mức ác độc, nếu có thể tiêu diệt bọn hắn cũng là phúc phận của Thiên Điếm yếu tắc!

- Ai nói là không đâu, có không ít tán tu thánh giả cùng thánh hoàng đều bị bọn hắn bắt giữ, đều bị luyện chế thành âm bạc, mà bị giết chết thì bị luyện thành thi ma, loại hành vi này thật tổn hại lẽ trời, không được…tuy thực lực của ta thấp, nhưng ta nguyện ý đi trợ giúp bọn hắn một tay, mặc dù chết không hối hận!

- Không sai, những người tu hành như chúng ta mặc dù không phải hiệp sĩ chính nghĩa, nhưng tuyệt không cho phép loại thế lực tà ác nguy hại nhân gian tiếp tục càn rỡ, ta cũng nguyện ý gia nhập vào bọn họ, thề giết Âm Bạt tông không tha!

- Ta cũng nguyện ý đi trước!



- Rốt cục có người thảo phạt Âm Bạt tông sao? Ta chờ đợi ngày này thật lâu.

Một võ giả hào sảng trà trộn trong một góc thành trì lẩm bẩm nói.

Dứt lời thân hình có vẻ câu lũ giống như cơn gió biến mất tại chỗ.

Trong một thế lực cỡ trung, một gã thánh hoàng quát lớn:

- Toàn bộ trưởng lão đạt tới thánh giả đều theo ta xuất phát, ngày tiêu diệt Âm Bạt tông đã tới!

Mặt khác không ít thế lực lớn nhỏ cũng sôi nổi hưởng ứng lời triệu hoán, một nhóm thánh giả thậm chí là thánh hoàng không ngừng xuất thế.

Yếu tắc vô cùng rộng lớn, mà thế lực nhiều như lông trâu, nhưng tốc độ tuyên truyền tuyệt đối nhanh chóng hơn tại Trung Vực rất nhiều.