Thần Khống Thiên Hạ

Chương 149: Thật Lớn, Thật Co Giãn A (2)​




- Tại... Trên đai lưng!

Sắc mặt cô gái hồng lên, âm thanh nhỏ như mũi kêu.

Nếu không phải lỗ tai Lăng Tiếu thính thì không nghe rõ.

Lăng Tiếu đại hỉ, lúc này gật đầu đáp:

- Ta lấy giúp ngươi..

Dứt lời, Lăng Tiếu dò xét hạ thân, một tay sờ soạng ngực của thiếu nữ.

- Ah!

Lăng Tiếu tay còn chưa tới, cô gái đã kinh hô lên.

- Ách... Còn không có đụng phải, ngươi có lấy hay không!

Lăng Tiếu để tay trước ngực của thiếu nữ. Kỳ thật nội tâm của hắn đã đặc biệt muốn sờ rồi, thế nhưng mà làm ra bộ dáng mình không cố tình xúc phạm nàng, chỉ có thể nhịn.

- Ngươi lấy đi, nhưng mà không muốn tùy tiện lộn xộn!

Sắc mặt thiếu nữ càng hồng lên, gương mặt xinh đẹp của nàng giống như sắp chảy ra nước, lộ ra dáng vẻ thập phần đáng yêu.

- Ta lấy đây!

Lăng Tiếu ứng một tay, bàn tay sờ soạng lên ngực của thiếu nữ.

Nhất thời cảm giác mềm mại co giãn từ bộ ngực truyền tới, một loại cảm giác sảng khoái làm cho "Thú huyết" Lăng Tiêu sôi trào lên, trong lòng nghĩ thầm:

- Ngoan nghe lời không được, thật lớn, thật co giãn.

Lăng Tiếu nhịn không được bàn tay cố ý lục lọi, chiếm hết tiện nghi của thiếu nữ này.

- Ôi...

Thiếu nữ giống như giống như bị điện giật, thân thể mềm mại nhịn không được bắt đầu run rẩy, đôi môi phát ra tiếng rên rỉ.

- Ngươi... Ngươi tìm được chưa?

Toàn thân thiếu nữ mềm yếu vô lực hỏi thăm. Nàng không biết vì cái gì bị đụng vào lại có cảm giác nỳ, làm cho nàng không nhịn được rên rỉ, hạ thân có chút ướt át, nàng thầm mắng mình nóng nảy, khuôn mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu sờ thêm vài cái mới lưu luyến móc cái bình nhỏ trong ngực của nàng ra.

- Rốt cuộc tìm được!

Trong nội tâm thầm nghĩ:

- Không tìm được mới tốt.

Lăng Tiếu đổ ra hai khỏa đan dược, mùi thuốc tràn ngập cả sơn động, làm cho người ta thoải mái.

- Thật không hỗ là đan dược cấp hai, một viên như vậy có giá gần vạn kim tệ.

Lăng Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

Kế tiếp hắn mang đan dược cho thiếu nữ ăn, đôi môi thiếu nữ khẽ chạm vào bàn tay của hắn, nội tâm của hắn nhộn nhạo không thôi.

Sau khi thiếu nữ phục dụng đan dược xong, Lăng Tiếu cũng mặc kệ thiếu nữ có nguyện ý hay không, hắn ôm nàng vào òng.

Thiếu nữ hoảng hốt nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lăng Tiếu lắc đầu không có trả lời, hắn vịn nàng ngồi xuống, làm cho nàng ấm áp hơn nhiều.

Thiếu nữ tự biết mình hiểu lầm Lăng Tiếu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lăng Tiếu.

- Đúng rồi, ngươi tên là gì?

Lăng Tiếu gặp không nói nhiều, hỏi tên thiếu nữ.

Thiếu nữ do dự một chút, nhếch đôi môi đáp:

- Vân Mộng Kỳ!

- Ha ha, thật sự là người cũng như tên, còn có hai chữ giống tên mẹ của ta, hai ta thật có duyến!

Lăng Tiếu cười nói.

- Ai có duyên với ngươi!

Thiếu nữ tức giận nói, sau đó tò mò hỏi:

- Mẹ ngươi tên gì?

Thiếu nữ lúc trước tuy thực lực cường đại, thế nhưng mà nàng cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, cũng có lòng hiếu kỳ của thiếu nữ.

- Mộng Tích Vân, Mộng cùng Vân không phải có hai chữ giống tên của ngươi sau, cho nên Mộng Kỳ, chúng ta thật sự có duyến, ta tên là Lăng Tiếu, đừng quên đấy!

Lăng Tiếu đáp, trong nội tâm suy nghĩ ông trời cho mình gặp gỡ giai nhân tuyệt sắc như vạy, cả đời này nhất định phải lấy nàng làm vợ mới được, bằng không buông tha lão bà đẹp như thế, thiên lý khó tha.

- Đây chỉ là trùng hợp, ngươi nghĩ nhiều.

Thiếu nữ tức giận nói, trong nội tâm nàng suy nghĩ:

- Thằng này thực vô lại, nhưng mà tính cách của hắn lại giống như tên của hắn, luôn nở nụ cười chán ghét.

- Ngươi có thừa nhận hay không cũng được, dù sao ta cho rằng như vậy rồi.

Lăng Tiếu nói một câu, nói tiếp:

- Ngươi chắc đói bụng rồi, ta đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn.

- Đừng... Ta... Ta không muốn sống một mình ở đây!

Thiếu nữ lo lắng nói.

- Yên tâm đi, nơi này rất bí mật, linh thú bình thường khó phát hiện được, ta đi đi sẽ trở lại, được không nào?

Lăng Tiếu mỉm cười an ủi nàng.

- Thế nhưng mà, ta...

Vân Mộng Kỳ do dự nói không ra lời, nàng da mặt mỏng, không có ý tứ nói mình sợ hãi.

- Ta phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, bằng không thì chúng ta sẽ chết đói ở đây, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ bao phủ cửa động kín lại, trở về đây thật nhanh, nghe lời nghe lời nào!

Lăng Tiếu dò xét Vân Mộng Kỳ, vỗ vai của nàng nói ra.

Sau đó hắn khoác da thú lên người của nàng.

Còn không chờ Vân Mộng Kỳ có đáp ứng hay không, xoay người rời khỏi động, sau đó đi ra ngòi tìm một ít hòn đá che cửa động lại, chỉ lộ ra một ít lỗ thông khí mới rời đi.

Vân Mộng Kỳ sững sờ nhìn qua Lăng Tiếu rời đi, nhìn da thú khoác lên người của nàng, tâm hồn thiếu nữ không ngừng rung động.

- Đáng tiếc, thực lực kém một chút...

Trong mắt đẹp của Vân Mộng Kỳ hiện ra thần sắc bối rối, thở dài nói.

Lăng Tiếu ra khỏi động và nhìn thấy bóng tối vô biên vô hạn, từng đợt gió lạnh thổi qua làm hắn không dễ chịu, co người lị, vận dụng hỏa thuộc tính ấm áp thân thể, trong lúc nhất thời cũng không biết đi nơi đâu tìm đồ ăn.

- Đúng là nơi đáng chết, chẳng lẽ chết ở tuyệt địa sao?

Lăng Tiếu thất vọng nhìn qua hoàn cảnh ác liệt, mắng một câu.

- Đúng rồi, lúc trước không phải Thanh Phong hạc bị Thiểm Điện Điêu đánh rơi xuống đây sao, có lẽ ở bên này, tìm thử xem, cố gắng còn có thể tìm được!

Đột nhiên Lăng Tiếu nhớ trước khi bọn họ rơi xuống đây thì tọa kỵ của tên thanh niên tuấn lãng bị Thiểm Điện Điêu đánh rớt, ôm tâm lý may mắn tìm chung quanh.

Lăng Tiếu đi trở về nơi lúc trước, phát hiện con Hắc Phệ Nghĩ bị giết không thấy.

- Mẹ kiếp, xem ra ở gần đây chắc chắn có ổ Hắc Phệ Nghĩ, ai, lúc này Thanh Phong hạc đoán chừng bị chúng nó mang đi rồi.

Tâm tình Lăng Tiếu đột nhiên không xong, nhưng mà hắn vẫn kiên trì tìm kiếm, ngồi chờ chết không phải biện pháp.

Lăng Tiếu đi không bao xa, nghe được từng đợt "Chít chít..." quái dị

Đây rõ ràng là âm thanh của Hắc Phệ Nghĩ phát ra, những âm thanh này rất liên tục, xem ra Hắc Phệ Nghĩ cũng không phải một, là một đám.

Lăng Tiếu ngừng thở, lén lút đi qua.

Quả nhiên thấy hơn mười con Hắc Phệ Nghĩ cấp một đang đi chung quanh, ở bên trong là bốn con Hắc Phệ Nghĩ đang kiêng cái gì đó, trong bóng đêm tầm mắt bị ngăn cẩn, khó nhìn là cái gì.

Sau khi Hắc Phệ Nghĩ đi tới gần một chút, Lăng Tiếu nhìn rõ chúng kiêng cái gì.

Rõ ràng chính là đầu Thiểm Điện Điêu cấp ba bị trúng tên độc.

- Đáng tiếc không phải Thanh Phong hạc ah, Thiểm Điện Điêu trúng độc cũng không thể ăn!

Trong lòng Lăng Tiếu thầm kêu đáng tiếc, dừng một cái, hắn nghĩ tới.

- Nhưng mà thú đan của Thiểm Điện Điêu không thể bỏ qua, đó là đồ tốt, tuyệt không thể buông tha!

Lăng Tiếu nghĩ đến thú đan linh thú cấp ba, thú đan giá trị không thể đo lường, có thể dùng làm hạch tâm của vũ khí cấp ba, làm vũ khí kèm theo thuộc tính công kích, hoặc có thể dùng làm năng lượng giúp hắn tiến giai, nhưng mà thuộc tính giống nhau mới được.

Bất kể là chỗ tốt gì thì Lăng Tiếu cũng phải cướp thú đan của Thiểm Điện Điêu.