Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1410: Tàn hồn Đông Phương Chấn




- Ha ha, vậy ngươi còn có dự tính chiếm cứ thân thể của ta không đây?

Vẻ mặt Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn lão nhân nói.

Loại tàn hồn thế này bình thường vì muốn sống lại sẽ chiếm đoạt thân thể người khác, nhờ vậy mà trùng sinh.

Cho nên trước khi bước vào Lăng Tiếu đã sớm có phòng bị, hơn nữa tinh thần lực của hắn thật khổng lồ, lúc ở Chiến Loạn Uyên đã hấp thu không biết bao nhiêu tàn hồn cường đại, lực cảm ứng của hắn đối với tàn hồn mẫn tuệ hơn người khác nhiều lắm.

Lão giả khẽ thở dài một hơi nói:

- Tiểu hữu khác hẳn với người thường, lão phu cũng không nghĩ muốn hại người, huống hồ ta sớm bị đầu cự xà kia tập trung khí tức, một khi có dị động sẽ không thoát khỏi sự đánh giết của nó.

- Vậy ngươi tìm ta tới làm gì?

Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.

Hắn thật không nghĩ tới tàn hồn này bị đại xà bên ngoài vây khốn, linh thú bình thường đối với linh hồn vốn không có cảm ứng, nhưng cũng có không ít linh thú có năng lực đặc thù, có thể đối phó linh hồn tồn tại.

Có lẽ xà mãng kia có năng lực như thế nên vây khốn được tàn hồn lão giả vĩnh viễn lưu lại nơi đây.

Bằng không dựa vào hồn lực huyền đế cấp của hắn, đi ra biển đã tùy tiện tìm một nhân loại là có thể hồi sinh từ lâu.

Lão nhân lộ ra vẻ âu sầu, nói:

- Lão phu đã sớm vẫn lạc, hồn lực không còn chống đỡ được bao lâu, vốn định đem một thân truyền thừa ký thác lên người ngươi, chỉ tiếc ngươi không phải thể chất thủy hệ, ta kỳ quái vì sao ngươi có thể tùy ý đi lại nơi này đây?

Lăng Tiếu cười nói:

- Ta tự có biện pháp, ngươi hãy nói ngươi muốn làm gì đi!

Tàn hồn có được thực lực huyền đế, có lẽ khi còn sống cũng là nhân vật tột cùng, chẳng lẽ là thái thượng của Đông Phương gia tộc hay sao?

Quả nhiên lão nhân kia nói:

- Ta vốn là người của Đông Phương gia, hơn ngàn năm trước muốn vào tận sâu trong hải vực tầm bảo, không ngờ mới đi tới nơi đây gặp phải xà mãng bát giai cao cấp kia, toàn bộ người của Đông Phương gia đều bị giết, chỉ có lão phu còn lưu chút hơi tàn, lão phu hi vọng ngươi có thể mang ta về Đông Phương gia, nhất định sẽ hậu tạ!

Lăng Tiếu chớp mắt:

- Có hậu tạ? Vạn nhất sau khi rời khỏi đây ngươi trở mặt làm sao bây giờ?

- Hỗn…không, Đông Phương Chấn này đâu phải hạng người nói không giữ lời!

Lão nhân có chút lo lắng quát.

Hắn sống nơi này hơn ngàn năm, đương nhiên muốn tìm cơ hội sống lại, thật sự khát vọng Lăng Tiếu có thể dẫn hắn ra ngoài.

Hơn nữa không phải hắn không muốn đoạt thân thể Lăng Tiếu trọng sinh, hắn chỉ sợ mình có dị động con rắn kia sẽ thật sự tiêu diệt hắn lập tức.

Huống hồ Lăng Tiếu đã lộ ra một mặt cường đại của mình, làm Đông Phương Chấn không dám tùy ý vọng động, chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện, hi vọng có thể cảm động được Lăng Tiếu là tốt nhất.

Trên đời này thân là võ giả cường đại, căn bản không có lòng thiện lương nào đáng nói, có chỉ là một ý nghĩ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu mà thôi.

- Chỉ nói suông không thể tin đâu!

Lăng Tiếu lắc đầu không tin nói.

- Ngươi…ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng, Đông Phương gia là tam phẩm thế lực, ngươi chẳng lẽ chưa nghe nói qua, ta còn lừa ngươi hay sao.

Đông Phương Chấn lại nói, bỗng nhiên chỉ vào Thủy Giáp thương nói:

- Đây là thánh khí đê giai, chỉ cần ngươi chịu giúp ta đi ra ngoài nó sẽ là của ngươi!

Lăng Tiếu sớm cảm ứng được Thủy Giáp thương bất phàm, không nghĩ tới nó là thánh khí đê giai, có lẽ bởi vì Đông Phương Chấn đem uy lực của nó che giấu.

- Muốn dẫn ngươi đi ra ngoài không phải không được.

Lăng Tiếu thần bí nói.

Đông Phương Chấn mừng rỡ:

- Thật sự, vậy…vậy ngươi cần điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định đáp ứng ngươi!

- Việc này chờ ta nghĩ kỹ rồi nói sau, nhưng ngươi đừng nghĩ rằng rời khỏi đây rồi thì đổi ý, cho dù ngươi là thánh giả, Lăng Tiếu này vẫn có thể tiêu diệt ngươi không ngại!

Lăng Tiếu thật nghiêm túc quát.

Thanh âm của hắn mang theo uy lực long ngâm, long uy khổng lồ chấn ép hồn lực Đông Phương Chấn giảm bớt không ít.

- Tiểu hữu yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không làm trái lời thề!

Đông Phương Chấn kích động nói.

Hắn vốn đã đánh giá Lăng Tiếu thật cao, nhưng sau khi cảm nhận được uy thế của Lăng Tiếu hắn vẫn cảm giác mình còn đánh giá chưa chính xác.

Hắn nghĩ thầm:

- Người này tuổi còn rất trẻ nhưng tu vi đã huyền đế, chẳng lẽ hắn có thuật trú dung hay sao? Bằng không tuổi trẻ như hắn sao có thể đạt tới tu vi này.

- Được rồi, ta mang ngươi ra ngoài!

Lăng Tiếu gật nhẹ đầu, đi qua cầm Thủy Giáp thương trong tay.

Ông ông!

Thủy Giáp thương như có linh tính phát ra phản kháng mãnh liệt, tựa hồ không cho phép Lăng Tiếu chạm vào nó.

- Còn có khí hồn, không sai!

Lăng Tiếu nói một câu, bàn tay vận kình đem Thủy Giáp thương áp chế.

Đông Phương Chấn hóa thành một đạo tàn ảnh bay về trong hạt châu của Thủy Giáp thương.

Hạt châu này hẳn có tác dụng săn sóc linh hồn, bằng không qua ngàn năm Đông Phương Chấn đã sớm tan thành mây khói.

Lăng Tiếu không nghĩ tới có thể gặp được nhân vật cấp thái thượng của Đông Phương gia ở nơi đây, chợt nhớ tới ước định giữa hắn và Đông Phương Tinh, thời gian tựa hồ cũng sắp đến.

Hắn không có cảm tình sâu nặng gì với Đông Phương Tinh, nhưng đại trượng phu một lời đã hứa thật sự khó thể thu hồi lại.

Hiện giờ Đông Hải lại kề bên Đông Phương gia, vậy hắn cũng nên đến đó một lần, xem như cấp cho Đông Phương Tinh cơ hội lựa chọn lần nữa.

Nếu nàng nguyện ý chung sống với nữ nhân của hắn, vậy hắn thu thêm một người cũng không sao, nếu nàng không bỏ xuống được thân phận, vậy xem như hắn có thể kết liễu tâm sự.

Huống hồ Đông Phương gia là cổ thế lực như Linh Vũ các, hắn muốn tìm hiểu xem nữ nhân có liên hoa văn trên trán là thuộc phương nào.

Chỉ phải tìm được manh mối hắn mới có cơ hội tìm đến Vân Mộng Kỳ.

Lăng Tiếu mang theo Thủy Giáp thương rời đi, cự mãng tự nhiên không dám có ý kiến, chỉ thầm nghĩ trong lòng:

- Sau này không ai chơi với ta!

Ẩn trong hạt châu Đông Phương Chấn tự nhiên cảm ứng được cự mãng cung kính đối với Lăng Tiếu, nội tâm nhấc lên sóng gió động trời.

Hắn biết cự mãng là linh thú bát giai cao cấp, năm xưa hắn nhận đủ sự tra tấn của nó, nhưng hiện giờ nó cung kính với thanh niên kia như thế, quả nhiên làm hắn khó thể thừa nhận.

Hắn không khỏi suy đoán thân phận Lăng Tiếu:

- Chẳng lẽ hắn không phải nhân loại mà là linh thú cao giai biến hóa?

- Khách khanh tướng quân, chuyện của ngươi làm xong rồi sao?

Quy thừa tướng mỉm cười tiến lên hỏi.

- Tốt lắm, hiện giờ chúng ta đi ra ngoài, Quy thừa tướng không cần tiễn nữa, đa tạ các vị đã chiêu đãi!

Lăng Tiếu cười nói.

Nói thật hắn có cảm giác thật thân thiết đối với Quy lão đầu này, dù sao không biết lão đầu kia đã sống bao nhiêu năm, thực lực thâm sâu không lường được, thái độ làm người hòa nhã, thật dễ dàng làm người sản sinh hảo cảm.

- Không sao, lão Quy thật rất ít ra ngoài đi lại, hiện tại xem như trộm lười một chút!

Quy thừa tướng vui vẻ nói.