Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1232: Bản Thiếu Gia Còn Phải Bồi Tiền




Những người này đều đến từ Đông Phương gia, bọn họ cũng đều biết thân phận Khang Lam ở Linh Vũ Các không thấp, bọn hắn sớm đã được trưởng bối gia tộc dặn dò phải đối đãi tốt với Khang Lam, trước tiên kéo tốt quan hệ, nói không chừng đó sẽ là phò mã gia tương lai, cho nên lúc ở gia tộc đã cực lực nịnh nọt Khang Lam, hôm nay bọn hắn cùng đi theo đến đây, trông thấy Khang Lam bị khinh bỉ, tự nhiên thừa cơ nói chuyện giúp Khang Lam rồi.

Khang Lam được nịnh nọt, trong lòng rất đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Phong cũng càng thêm khinh thường.

- Chó ở đâu ra đến chỗ ta sủa bậy thế, đều ném ra bên ngoài cho ta!

Một thanh âm rất tùy ý nhàn nhạt vang lên.

Lăng Tiếu vốn không muốn mở miệng, nhưng những người này tựa hồ không biết đây là địa bàn của hán, có lẽ bọn hắn vốn cũng không để chủ nhân như hắn vào mắt, hắn không mở miệng không được.

Theo thanh âm của hắn rơi xuống, một cổ khí thế cường đại từ một góc không biết tên truyền ra, một cổ lực trói buộc cường đại hàng lâm đến trên người đệ tử Đông Phương thế gia

Trưởng lão Đông Phương gia ở cạnh bọn hắn nheo mắt muốn chấn khai khí thế kia, lại phát hiện mình lại bị cổ khí thế kia cưỡng ép chấn về

- Huyền Đế chính thức!

Đông Phương trưởng lão liên tiếp lui về phía sau kinh hô.

Sau một khắc, mấy tên trẻ tuổi nói năng lỗ mãng kia như là bị một bàn tay lớn vô hình xé rách hướng về phía đại điện ném ra bên ngoài.

Ah ah!

Những người kia không hề có lực phản kháng, nặng nề ngã ra bên ngoài, liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Khang Lam vẻ mặt tái nhợt nhìn Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?

Tuy nói bị ném ra bên ngoài không phải là người Linh Vũ Các bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng là thay hắn nói chuyện mới bị ném ra bên ngoài, cái này cũng chẳng khác gì đã đánh vào mặt hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu nổi.

Đông Phương Hùng cũng ở một bên mở miệng nói:

- Muội phu đây là ý gì?

- Đối với người, ta sẽ dùng cách người, đối với chó, ta sẽ có cách đánh chó.

Lăng Tiếu nhíu mày sâu kín nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào Khang Lam, một cổ hung mang khiếp người lập tức tóe phát ra.

Khang Lam chỉ cảm thấy có một đầu Chân Long vô cùng cường đại đột nhiên gào thét lao đến hắn, khiến hắn nhịn không được liên tiếp lui về phía sau, phía sau lưng cũng toát ra không ít mồ hôi lạnh.

- Ngươi. . . Ngươi. . .

Hắn chỉ vào Lăng Tiếu muốn nói gì đó, nhưng lại không nên lời, chỉ cảm thấy ngực như bị cự thạch đè nặng, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

PHỐC!

Bỗng nhiên, hắn chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra ngoài.

- Đừng có mang cái thân phận ưu việt kia của ngươi lộ ra ở đây, cút ra ngoài cho ta!

Lăng Tiếu khinh thường nhìn Khang Lam quát lạnh nói.

Cho hắn ba phần nhan sắc đã muốn mở phường nhuộm, người này thật sự quá không biết điều rồi.

Đông Phương Tinh và Đông Phương Hùng đều ngây dại, bọn hắn đã sớm nghe qua thực lực Lăng Tiếu đã xưa đâu bằng nay, thế nhưng không nghĩ đến hắn lại cường hãn như vậy, rõ ràng chỉ một ánh mắt đã khiến Khang Lam bị thương, cái này. . . Cái này quá nghịch thiên đi.

Phong Vô Ảnh, Phong Nhã Hinh, Bộ Tinh cùng với Đông Phương Hùng những người này đều là nhân tài kiệt xuất từng tham gia hoàng bảng chi tranh, thấy một màn này liền rất bị đả kích.

Bọn hắn ở trong lòng thầm than "Không hổ là Đệ Nhất Hoàng Tọa, phần thực lực này cũng không phải đùa! "

Lúc này, tên Đông Phương gia trưởng lão kia giận dữ nhìn Lăng Tiếu nói:

- Ngươi đến cùng muốn làm gì? Hẳn là muốn khai chiến với Đông Phương gia và Linh Vũ Các sao?

- Thiết trưởng lão, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi lui xuống trước đi!

Đông Phương Tinh khẽ mở cặp môi đỏ mọng nhàn nhạt nói.

- Tinh công chúa, hắn thật sự là khinh người quá đáng rồi!

Người trưởng lão kia nhìn Đông Phương Tinh nói.

- Không cần phải nói nữa, chuyện sao ta đều rõ ràng, là bọn hắn thật quá mức.

Đông Phương Tinh khoát tay áo nói, tiếp theo nàng nhìn về phía Lăng Tiếu nói:

- Tinh Tinh thay bọn hắn xin lỗi ngươi.

Lăng Tiếu khoát tay áo nói:

- Không liên quan đến ngươi, là do bọn hắn.

Tiếp theo hắn quay người nói với Bạch Vũ Tích:

- Vũ Tích phân phó xuống dưới, chuẩn bị yến hội, ta muốn mở tiệc chiêu đãi bằng hữu.

Lúc này, Khang Lam phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu ngươi khinh người quá đáng!

Vừa nói xong hắn lại muốn ra tay với Lăng Tiếu.

Một gã lão giả ở bên hắn cầm lấy bờ vai của hắn nói:

- Lam, không được!

Lão giả này thình lình cũng có tu vị Bán Đê, s là một hộ vệ trưởng lão của Khang Lam, toàn quyền phụ trách an toàn cho Khang Lam.

Vừa rồi nơi này có Huyền Đế chính thức ra tay, hắn đương nhiên có thể cảm ứng được, nếu Khang Lam động thủ chỗ này khẳng định sẽ gặp nhiều thua thiệt, mà hắn cũng không thể cản được.

- Muốn động thủ ah, không cần lão Đại ta ra tay, ta có thể hành hạ ngươi rồi!

Diệp Vân Phong lần nữa nhảy ra ngoài quát.

- Vân Phong, bớt tranh cãi, miễn cho nói chúng ta khi dễ khách nhân!

Lăng Tiếu khuyên.

Người bên cạnh nghe được lời này của Lăng Tiếu thiếu chút nữa đã ngã nhào.

Cái này còn gọi không gọi là khi dễ khách nhân, đã ném người ra ngoài rồi, còn chấn cho người ta hộc máu, vậy sao mới gọi là khi dễ người ah, chẳng lẽ thật sự phải lấy mạng người mới hài lòng sao?

Khang Lam vẻ mặt tái nhợt nhìn Lăng Tiếu và iệp Vân Phong, trong nội tâm nhẫn nhịn một đoàn Liệt Hỏa nồng đậm, hắn hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn nói:

- Các ngươi tốt. . . Rất tốt, ta sẽ nhớ kỹ cái nhục ngày hôm nay!

Khang Lam phất tay áo muốn quay người rời đi, nhưng bước chân hắn quá nhanh, hiệp xảo lại có một gã thị vệ cũng vội vàng từ bên ngoài vọt đến.

Hai người đụng vào nhau, Khang Lam không có bất kỳ chuẩn bị, rõ ràng bị lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngã nhào.

Hắn giận dữ:

- Khinh người quá đáng rồi!

Hắn nói xong liền đánh tới tên thị vệ kia.

Hắn một chưởng này đã dốc hết toàn lực, tựa hồ như muốn lấy mạng tên thị vệ kia vậy.

- Lam, đừng, nhỏ không nhịn sẽ đại loạn!

Tên Bán Đế Linh Vũ Các kia lập tức bắt lấy cánh tay Khang Lam nói.

Lăng Tiếu không để ý tới Khang Lam, hỏi thị vệ kia:

- Vội vàng làm gì, thiếu chút nữa đã đụng đả thương người rồi ngươi có biết không, nếu làm bị thương thì bản thiếu gia còn phải bồi tiền thuốc men đấy!

Lời này vừa nói ra, Khang Lam thiếu chút nữa đã tức đến hộc máu.

Hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Lăng Tiếu ngươi nhớ kỹ, chờ ta về tới trong các triệu đủ đội ngũ, nhất định phải khiến các ngươi nguyên một đám toàn bộ chết ở chỗ này.

Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa từng chịu chế nhạo thế này rồi, hôm nay còn bị nhục nhã trước mặt nữ nhân mình thích, thù này hắn nhớ kỹ.