Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1220: Lấy Một Địch Vạn!




- Hắn là có đảm khí, nhưng mà nhân mã quá ít a, mà Diêu Cuồng kia nhưng là Huyền Đế chân chính, bên cạnh lại có mấy người là Nửa bước Huyền Đế hiệp trợ, kết cục của trận chiến này đã rất rõ ràng!

- Ngươi muốn trảm đầu của Lăng Tiếu đem đi đựng nước tiểu?

Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Diêu Cuồng nói, trong long mục không che giấu sát ý nồng đậm kia chút nào.

- Ngươi chính là Lăng Tiếu?

Diêu Cuồng trên dưới đánh giá Lăng Tiếu hỏi.

- Không sai, ta chính là Lăng Tiếu, các ngươi cùng lên đi, bản thiếu gia không có thời gian hao tổn chơi đùa với các ngươi!

Lăng Tiếu đối với Diêu Cuồng ngoắc ngoắc ngón tay nói, thần sắc khinh rẻ nói không nên lời.

Nghe được lời này, Diêu Cuồng không nhịn được cuồng tiếu lên:

- Ha ha... Ta còn cho là Lăng Tiếu có ba đầu sáu tay gì, không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa mà thôi, lại để cho chúng ta cùng lên, chết cười ta!

Thuận theo tiếng cười của Diêu Cuồng vang lên, dng binh đoàn ở phía sau hắn tất cả đều cười to lên, thần sắc tràn đầy vẻ chế nhạo.

- Quá ghê tởm rồi, để ta thay thiếu gia xuất chiến, giết chết những tạp chủng này!

Tàn Báo không chịu nổi người khác chế nhạo Lăng Tiếu, lập tức muốn xuất chiến.

Lưu Quần nhưng là tinh tường nhớ kỹ chiến lực kinh khủng kia cùng với thế giới lực quỷ dị của thiếu gia hắn.

Hôm nay thực lực của thiếu gia hắn đã cao hơn một tầng, muốn trảm những người này hẳn là không cần tốn nhiều sức lực.

- Cười đã chưa?

Lăng Tiếu thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, tiếp theo hét lớn:

- Cười đã chưa?

Cười đã chưa!

Cuối cùng một tiếng này hòa trộn với long uy vô thượng truyền đi khắp nơi, giống như là chân long gầm thét chấn đến mọi người đều đầu váng mắt hoa lên, không ít dong binh có thực lực yếu kém lại càng trực tiếp bị chấn đến thất khiếu chảy máu mà chết!

Lăng Tiếu đã ở một khắc này nổi giận rồi!

Là trận chiến đấu tiên quan trọng nhất, Lăng Tiếu thề tất phải giết người lập uy, hơn nữa nhất định phải giết đến quả quyết, nhanh chóng mãnh liệt, như thế mới có thể đạt tới hiệu qua kinh ngạc lòng người.

Long tộc thiên phú thần thông Long Ngâm vĩnh viễn đều là một chiêu âm ba xuất kỳ bất ý mà giết người.

Lực sát thương của nó cũng tuyệt đối là kinh người, trong một vạn người kia, không ít Vương giai võ giả lập tức thất khiếu chảy máu mà chết, Địa Hoàng võ giả cũng là từng cái đều không chịu được lăn lộn ở trên mặt đất, chỉ có võ giả từ Thiên Tôn trở lên bị thương khá là nhẹ một chút, nhưng mà đầu óc lại cảm thấy ông ông vang lên không dưt.s

Diêu Cuồng cùng với mấy tên Nửa bước Huyền Đế đầu tiên bị trùng kích vào, tốt là thực lực bọn hắn cường đại, kịp thời đem âm thanh truyền đến cách tuyệt ra, mới tránh được cục diện bị trùng kích.

Diêu Cuồng không nghĩ đến Lăng Tiếu đến một cái lập tức cấp cho hắn một cái hạ mã uy, lập tức hét lớn:

- Để ta trảm ngươi cái tiểu tạp chủng này!

Hắn ngồi ở trên tọa kỵ Linh khuyển tiến lên phía trước, vung lấy đại đao hướng về phía Lăng Tiếu tràm sát mà đi.

Hắn dù là người lỗ mãng nhưng mà cũng biết đạo lý tốc chiến tốc thắng.

Đại phương thế giới chi lực của hắn đem phạm vi bên trong ngàn thước hoàn toàn đều bao bọc vào, tựa hồ muốn ở trong nháy mắt liền đem Lăng Tiếu trảm ở dưới ngựa.

Lăng Tiếu cũng là không tiếp tục khách khí, khí thế của cao cấp Thiên Tôn lập tức tuôn ra.

Người khác đều chỉ biết lúc hắn ở Dược Đô là trung cấp Thiên Tôn, nhưng là lại không có người biết lúc hắn từ trong Dược môn đi ra lại đã đạt tới thực lực cao cấp Thiên Tôn.

Lúc hắn ở trung cấp Thiên Tôn đã có thể lực chiến Huyền Đế giai rồi, hôm nay thực lực lại tăng lên một tầng còn sẽ sợ những người ở trước mắt này sao?

Chỉ thấy hắn đem thế giới lực của mình cũng thôi diễn ra.

Một phiến Hoang Cổ thế giới giống như trở lại lúc thiên địa sơ khai, từng cỗ khí tức hoang man lập tức tràn ra ngoài.

Một cây một hoa một cỏ kia đều giống như thế giới chân thật, để người cảm thấy dị thường duy mỹ.

Nhưng mà ở trong một phiến thế giới duy mỹ này lại uẩn hàm sát cơ cực đại.

Hôm nay tiểu phương thế giới chi lực của Lăng Tiếu mở rộng phạm vi có thể cùng với thế giới lực của Huyền Đế giai bình thường so sánh với, hơn nữa thế giới lực bây giờ của hắn cũng có chỗ bất đồng với lúc trước rồi, phảng phất nhiều hơn một loại năng lượng không rõ ràng.

Hoa thảo thụ mộc đại biểu cho sinh cơ nồng đậm, nhưng mà mặt khác có một cỗ hôi hắc sắc lực lượng thổi qua, những thực vật cùng linh thú có sinh cơ bừng bừng kia đều nhanh chóng khô héo chết đi.

Lực lượng này không chỉ là lực lượng của tiên thiên âm phong sát khí, rõ ràng cũng uẩn hàm tử khí lực lượng đoạt sinh mệnh lực của người khác ở bên trong!

- Đây... Đây là cái thế giới lực gì, vì cái gì ta cảm thấy có chút phát lạnh, lực lượng kia dường như rất kinh khủng!

Hắc Hỏa dong binh đoàn đoàn trưởng Hắc Hỏa hơi mang theo vài phần lo lắng nói.

Ác Lang dong binh đoàn đoàn trưởng Chung Ba thì là kinh hô:

- Đây... Đây chnawgr lẽ là thượng phẩm linh cấp thế giới lực? Bằng không làm sao cho chúng ta cảm giác áp bức cường đại như thế được?

Hai cỗ thế giới lực đã hung hăng đụng vào nhau.

Oanh long!

Năng lượng cường đại oanh tạc lên, dư ba đáng sợ để mọi người ở bốn phương lui ra xa xa, sợ bị liên lụy tao ương.

Diêu Cuồng vốn dĩ là ăn định Lăng Tiếu rồi, không ngờ thế giới lực mà Lăng Tiếu thôi diễn ra đáng sợ như vậy, lại áp chế lấy thế giới lực của hắn, hai cái đụng vào nhau, hắn chỉ cảm thấy tâm thần bất ổn, tạng phủ cũng phiên đằng lên, huyết dịch kia đều không ngừng sôi trào, để cho hắn cảm thấy khó chịu không thôi.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra, tinh thần giới trong nháy mắt hội bại, hắn cùng tọa kỵ Linh khuyển của hắn lập tức bị thế giới lực của Lăng Tiếu nhấn chìm rồi.

Sau đó, vô số thụ đằng giống như là xúc giác hướng về phía hắn cùng linh khuyển lan tràn mà đến, một đầu tam nhãn Lang Vương từ một góc khác cắn giết mà ra, trực tiếp đánh hướng đầu linh khuyển kia.

Một lang một khuyển bắt đầu tê sát lên.

Diêu Cuồng cũng là dong binh đoàn trưởng kinh qua vô số sinh tử đại chiến, lập tức áp chế máu huyết sôi trào trong cơ thể, đại đao trong tay hóa xuất ra đao ảnh đầy trời hướng về phía Lăng Tiếu ở trong Hoang Cổ thế giới lực trảm sát qua.

Một chiêu của Huyền Đế giai cũng đủ để băng sơn liệt địa, phiên giang đảo hải rồi.

Chỉ là muốn trảm sát Lăng Tiếu lại lộ ra vẻ không đủ tư cách.

Từng đoàn cụ phong lãnh liệt hôi hắc sắc hướng về phía Diêu Cuồng mãnh liệt mà đi.

Sưu sưu!

Nơi mà hôi hắc cụ phong đi qua, tất cả sinh thực đều nhanh chóng khô héo mất đi sinh mệnh lực, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mà đao mang của Diêu Cuồng dù đem những cụ phong này oanh tản mát ra, chỉ là những tử khí kia lại là từng điểm hướng về phía hắn tràn lan mà đi.

Mới đầu Diêu Cuồng còn không quá chú ý, nhưng mà đến khi phát hiện hộ thể năng lượng của mình dần dần bị cắn nuốt, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút không ổn rồi, thể phách cường tráng của chính mình tựa hồ đang dần dần trở nên mất đi cái gì đó, da thịt lại ở sau một khắc trở nên nhăn nheo vô cùng.

- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?

Diêu Cuồng ngừng công kích nhìn thủ chưởng so sánh với trước đó càng thêm già lão, sợ hãi kêu to một tiếng.

Hắn còn không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tâm thần trở nên hỗn loạn lên.

Hắn không biết hắn phân tâm như vậy, Lăng Tiếu muốn giết hắn là dễ như trở bàn tay.