Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1202: Quang Minh Huyết Trận, Phổ Chiếu Đại




Áo choàng màu đen này là Bạch Vũ Tích tự mình làm ra, hôm nay rốt cuộc có thể thay thiếu gia mặc vào, nàng cảm thấy dị thường thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Lăng Tiếu đưa đầu tới hôn nhẹ lên trán của Bạch Vũ Tích một chút, lúc này mới bước đi như long hình hổ bộ đi ra khỏi phòng.

Ở bên ngoài đại điện, tất cả mọi người đều đến đầy đủ rồi, Lăng Tiếu đi thẳng lên trên thủ tọa.

- Thần côn, chuẩn bị được như thế nào rồi?

Lăng Tiếu vào thẳng điểm chính hỏi.

Huyền Diệu ứng nói:

- Không sai biệt lắm, nếu như thiếu gia không có những chuyện khác, bây giờ có thể chuẩn bị phá trận rồi!

- Tốt, bây giờ liền bắt đầu đi, bản thiếu gia đã khẩn cấp rồi!

Lăng Tiếu lòng tin mười phần nói.

Huyền Diệu nhẹ gật gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi đại điện.

Hắn đến ở trên tràng rộng rãi phía bên ngài đại điện, quay người lại nói:

- Thiếu gia, kỳ thật Yêu tử trận chân chính hẳn là chôn ở phía dưới này!

- Cái gì? Ở phía dưới này!

Tất cả mọi người không nhịn được kinh hô lên.

Huyền Diệu nhẹ gật gật đầu nghiêm túc nói:

- Mới đầu ta cho là trận pháp có thể ở bốn phía của thành trì, nhưng mà mấy ngày nay thông qua quan sát của ta, trong thành từng chỗ đều có dấu vết bị phá hoại, mà ở tòa phủ thành chủ này lại không gặp phải phá hoại nào, mà ta lưu ý một chút, bốn phía cũng bố trí ám văn, chỉ có theien nhãn mới có thể thấy rõ, ta nếu không phải đột phá đến Thiên Tôn, cũng không có cách nào mở ra thiên nhãn thấy rõ hết thảy chỗ này.

Tiếp theo Huyền Diệu cũng không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, hắn lấy ra từng khỏa thú đan Quang thuộc tính thất giai, sau đó hướng về phía bốn phía phủ thành chủ ném xuống, tiếp theo hắn cắn nát ngón tay hét lớn một tiếng:

- Lấy máu của ta, tế lên Yêu tử chi tâm kia, Quang Minh huyết trận lên cho ta!

Ngón tay của Huyền Diệu huy vũ, từng giọt tiên huyết hình thành trận văn huyền ảo xuất hiện ở bầu trời mọi người, mà thú đan Quang thuộc tính ở bốn phía tựa hồ nhận được triệu hồi, từng đạo năng lượng thuần khiết vô hạ hướng về phía từng vết máu hội tụ mà đến.

Quang năng lượng cùng tiên huyết hội tụ tạo thành một cái quang mạc quỷ dị!

Huyền Diệu cắn răng hét lớn:

- Còn chưa đủ!

Tiếp theo hắn vỗ bộ ngực mình một cái, lấy phương thức tự tàn để cho chính mình lại phun ra một ngụm tinh huyết.

Điểm hội tụ của tiên huyết tạo thành một khỏa hồng sắc hạt châu, dần dần đằng thăng mà lên, từng đạo quang minh năng lượng càng không ngừng xoay tròn ở chung quanh.

Trong tay Huyền Diệu lại xuất ra một kiện quạt lông màu trắng, hoàn toàn là vị đạo tiên phong đạo cốt.

Chỉ thấy hắn đằng không mà đi, bạch vũ phiến trong tay càng không ngừng huy vũ giống như là Túy vũ bát tiên, từng đạo năng lượng uốn éo như xà hóa thành trận văn quỷ dị.

Hưu hưu!

Đúng lúc đó, trận văn bắt đầu phát sinh dị biến, từng đạo quang mạc kia giống như là sống lại, lại giống như dương quang phổ chiếu, bốn phương đều trở nên sáng trưng lên, vô số quang mang thuần khiết mênh mông đem phủ thành chủ đều bao vây lại.

Huyền Diệu ở trên cao không giống như là tiên nhân hạ phàm, lộ ra quang mang vô cùng thánh khiết, để cho người ta có một loại cảm giác sùng bái.

Lăng Tiếu không nhịn được cười mắng nói:

- Thần côn cái chiêu này thật được rồi, có ba phần ị lực của bản thiếu gia!

- Hắn... Hắn lại là một gã trận văn sư, hơn nữa đẳng giai còn không thấp!

Con mắt của Hàn Khai thoáng qua vài phần lạ lùng lẩm bẩm nói.

Những người khác tất cả đều là một vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ tất cả đều minh mạch Lăng Tiếu vì sao ỷ vào Huyền Diệu rồi, hóa ra bản lĩnh của nhân gia còn thật không kém.

Người ở Địa Ngục thành đều thấy được dị trạng bên phía Phủ thành chủ, từng người thần sắc đều trở nên kinh ngạc lên.

- Chẳng lẽ Lăng Tiếu thật tìm được chỗ phá giải Tử vong chi mê này rồi sao?

- Động tĩnh lớn như vậy, xem ra hẳn là có một chút manh mối rồi, thật là để cho người ta mong đợi a!

- Thật không biết cái thứ gì đang tác quái ở đây, nói không chừng sẽ xuất hiện cái dị bảo gì đó.

- Có cái dị bảo gì cũng không tới phần của chúng ta a, ngoan ngoãn đợi xem chuyện vui đi!

- Thất giai Quang Minh huyết trận, phổ chiếu đại địa, Yêu tử trận hiện cho ta!

Song chưởng của Huyền Diệu buoog ra hét to một tiếng.

Vô số quang mang của quang mạc trở nên càng thêm dày đặc, mà một điểm tinh huyết kia ở chỗ trung ương nhất giống như phụ lên linh tính có phát hiện nào đó, hướng về một góc bên trong phủ thành chủ nhanh chóng mà đi.

Huyền Diệu lăng không đuổi theo, đám người Lăng Tiếu cũng nhanh chóng duổi tới.

Cuối cùng giọt tinh huyết kia hạ xuống ở một địa phương không có chút thu hút nào.

Tinh huyết còn chưa rơi xuống mặt đất, một đạo Tử khí vô hình trùng thiên mà ra, tinh huyết cùng tử khí đụng vào nahu, phát ra tiếng nổ tung cường đại.

Thuận theo tứ tán của tinh huyết, những quang mạc thuần khiết kia thoáng cái cũng hướng về phía bên này chiếu xạ mà tới.

Hưu hưu!

Ô ô!

Một chỗ tử khí nồng đậm kia trong nháy mắt bị hóa đến sạch sẽ rồi.

Huyền Diệu quát to:

- Yêu Tử trận là ở chỗ này, đem mặt đất kia oanh tới!

Lăng Tiếu không nói hai lời, lúc đang muốn tiến lên phía trước xuất chiêu, Tàn Báo lại dẫn đầu nói:

- Thiếu gia, để ta tới đi!

Nói xong, Tàn Báo lăng không bay lướt qua, Phệ Huyết ma đao xuất hiện trong tay hướng về phía địa phương kia nặng nề trảm tới.

Đao trảm đáng sợ đem chỗ đó hoàn toàn nhấn chìm rồi.

Đang ở lúc mọi người cho là chỗ đó bị phá hoại rồi, mô cỗ tử khí nồng đậm như con cóc thôn vụ từ trên mặt đất phun bắn đi.

Một cỗ tử khí nồng đậm đáng sợ này một khi bị dính vào, sinh mệnh lực tuyệt đối sẽ ở trong thời gian ngắn trôi qua.

- Cẩn thận!

Phong Nha ở phía sau một mực chú ý, hắn kinh hô một tiếng, trong nháy mắt lướt ra ngoài, đem tử khí đột nhiên xuất hiện kia oanh tán, đồng thời đem Tàn Báo lôi trở về.

Những tử khí kia từ trên mặt đất cuồn cuộn không dứt phun bắn ra giống như là độc vụ, để cho người ta cảm thấy da đầu tê dại không thôi.

May là những quang minh lực lượng kia thời khắc đều chiếu rọi lại đây, những tử khí kia trong nháy mắt bị tiêu giảm rất nhiều.

Hàn Khai nhẹ nhàng dậm dậm chân, trong tay huy xuất một đạo không gian lực lượng hướng về phía chỗ có tử khí kia oanh đập mà xuống.

Oanh long!

Một ích của tuyệt thế cường giả khiến cho mặt đất kia lập tức nứt ra, phụ cận cũng bị chấn đến địa động sơn diêu rồi.

Sưu sưu!

Thuận theo vết rách ở mặt đất, tử khí đáng sợ cùng một thời gian đồng thời tuôn ra, trong nháy mắt hướng về phía mọi người tràn đầy mà đến.

Mọi người sợ hãi kêu to một tiếng, bọn họ lập tức lui nhanh, mà Hàn Khai cùng Phong Nha lập tức lợi dụng không gian lực lượng đem tử khí cách tuyệt bên ngoài.

Huyền Diệu ở trên cao không lần nữa đánh ra thủ pháp huyền ảo, trong miệng lẩm bẩm quát lên:

- Quang mang vạn trượng, trảm yêu trừ ma!

Từng vòng bạch quang từ phía trên khuynh tiết mà xuống, giống như là mặt trời mới mọc, chiếu đến mọi người đều cảm thấy thư sướng không thôi, chỉ có Phong Nha cùng Tàn Báo lộ ra vài phần chán ghét.

Bởi vì Quang thuộc tính cùng Ám thuộc tính trời sinh chính là lực lượng tương khắc.

Huyền Diệu ở trên cao không mượn nhờ lực lượng của trận pháp, mặc dù trong thời gian ngắn khắc chế được tử khí tràn lan, nhưng mà Huyền Diệu đánh giá thấp tử khí năng lượng được tích lũy ở chỗ này, Quang Minh trận pháp của hắn căn bản không có biện pháp đem nó hoàn toàn khắc chế.

- Không tốt, đại lượng tử khí kia đã tản mát đi ra ngoài, mau truyền bá cho người ở trong thành!

Huyền Diệu thần sắc đại biến quát lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

- Gấp cái gì, đến bản thiếu gia đăng tràng rồi!

Lăng Tiếu khốc ý mười phần hướng về chỗ mà tử khí tràn lan đi đến.

Mấy người nữ vội vàng kêu lên:

- Tiếu, đừng đi, ngươi sẽ bị tử khí quấn lên đấy!

- Chỉ là tử khí cò không thể để bản thiếu gia úy kỵ!

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói một tiếng, một đoàn thâm tử sắc hỏa diễm lấy hắn làm trung tâm khuếch tán mà ra.

Tử sắc năng lượng này mang theo cảm giác khiến người ta cảm thấy úy kỵ, để cho mọi người đều cảm thấy có một loại cảm giác áp bức nồng đậm.

Lăng Tiếu thong thả mở ra song chưởng, vô số hỏa diễm hướng về phía những tử khí kia bao vây qua.

Tử khí giống như là gặp phải khắc tinh, càng không ngừng bị thiêu đốt đến co rút lại, mà tử khí cuồn cuồn không ngừng xông ra kia cũng như là pháo hôi không chịu nổi một kích.

- Thiên hỏa thật là đáng sợ, quả nhiên không hổ là khắc tinh của tà vật!

Huyền Diệu thần sắc tái nhợt ở trên không trung nhìn hỏa diễm kia mừng rỡ lẩm bẩm nói.

Tử sắc hỏa diễm này chính là Si mị lam hỏa châu thôn phệ Kim Liệt U Châu biến hóa mà thành.!