[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 73




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

{ = Krist = }

Tôi đang hồi hộp, hồi hộp tột cùng.

Trong cuộc đời tôi cũng từng nghĩ rằng bản thân sẽ có lễ đính hôn, lễ kết hôn, chỉ là chưa từng nghĩ rằng bản thân lại ở bên cô dâu.

Nhưng dù như vậy...

Tôi vẫn thấy hạnh phúc.

"Tay lạnh ghê.". Lann chạm nhẹ lên mu bàn tay tôi. Chúng tôi ngồi đợi ở phòng nghỉ của khách sạn. Ba và bác Pawee suýt nữa đã bao hết phòng của khách sạn, phòng khi có khách nào đó đi lại không thuận tiện hoặc là muốn ở lại tiếp cỡ 1-2 đêm.

Còn tôi thì bị nhốt.

Theo truyền thống thì phải đợi ở đây cho tới khi tới giờ lành đính hôn, không thể đi ra thấy mặt đối phương được. Ba và mẹ xuống dưới từ sáng để đón khách ở phòng tiệc rồi. Còn trong phòng bây giờ chỉ toàn đám bạn thân.

Cuối cùng tôi cũng không có mời anh Tar và anh Pae tới và không có liên lạc với anh Pae nữa. Khi tới trông coi việc tổ chức và địa điểm, lúc nào anh ấy cũng gửi người tới thay.

Chắc là cần thời gian.

Dù cho không có anh Pae và anh Tar, nhưng khách trong buổi lễ vẫn cực kỳ nhiều.

"Không lạnh sao mà được? Tao hồi hộp muốn chết. Sao mẹ nói rằng lễ chỉ mời họ hàng thân thiết mà? Tại sao trong facebook của anh Fire, của anh Beem, người trong lễ lại nhiều tới như vậy chứ?". Dự đoán từ hình chụp trong facebook bạn bè của hôn phu thì cũng cỡ cỡ hàng trăm luôn quá.

Họ hàng thân thiết của tao nhiều tới như vậy sao?

"Chắc là mời say sưa quá đó. Anh Beem nói rằng cô Wan gặp mặt ai thì liền báo với người ta khắp nơi. Thiệp mời lễ đính hôn in sẵn 50 theo như mày ra lệnh mà còn tăng lên thành 200 nữa là.". Lann.

"Thật sao? Tại sao tao lại không biết?". Tăng thêm hồi nào nào vậy? Lần nào tôi cũng bị mẹ lôi đi chuẩn bị này nọ kia hết mà.

"Chắc là lén làm. Mẹ mày sở trường việc tiền trảm hậu tấu mà. Trước mặt mày ra vẻ là chịu, nhưng mà lại lén mời sau lưng. Tới hôm lễ người ta tới hết rồi thì mày làm gì được đâu.". Karn nằm yên như con sloth ở trên giường mà cử động miệng.

Đồ vest của mày nhăn hết rồi kìa. Lại còn nằm sấp nữa chứ. Sợ quần áo nhìn đẹp hơn mặt mũi hay sao?

"Mẹ ơi là mẹ!". Tôi ngoài việc tay lạnh ra, tay còn run hơn trước nữa.

*Cốc* *Cốc**Cốc*

Cánh cửa phòng nghỉ khách sạn được dùng để trở thành phòng của tôi trong khi đợi thời gian bắt đầu lễ được gõ nhẹ 2,3 cái. Lann đi tới mở cửa phòng giùm, đứa bạn thân còn lại đi vào với sắc mặt phấn khởi cùng người yêu của mình đang đứng bảnh bao ở phía sau.

"Người đông quá cha quá mẹ luôn. Sao mày nói là tổ chức nội bộ thôi mà, Krist? Tao lén đi vòng quanh buổi lễ xem, có người của Hội đồng nhân dân nữa đó.". Tonnam hớn hở chạy vào mà không nhìn tình thế gì hết.

"Haizzzz...". Tôi trề môi ngay lập tức.

"Bị gì vậy?". Jins đi theo sau lưng Tonnam. Nó chỉ mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám sậm, có cà vạt thời trang kiểu ngắn ngắn màu đỏ. Chỉ vậy thôi mà đã giống yakuza lắm rồi. Khách trong buổi lễ sẽ không hoảng hồn khi nhìn nó hay sao? Hình xăm quá ống tay áo của nó là đầu rồng luôn kìa.

"Tao không có sẵn sàng. Dẫn tao đi trốn giùm đi.". Tôi nói thẳng.

"Mày không muốn đính hôn hả?". Lann.

*Ngoắt* *Ngoắt*

Tôi lắc đầu lia lịa bắt chước thằng sloth.

"Ơ? Sao vậy? Tao tưởng bấy lâu nay mày than thở là nói giỡn nữa chứ. Mày cũng yêu Abo của mày mà, không phải sao? Tại sao lại không muốn đính hôn?". Tonnam.

"Yêu là chuyện của yêu chứ. Thử nhìn ngược lại, kêu mày đính hôn với thằng Jins thì mày có chịu không, Ton? Mày thì sao, Lann? Cả mày nữa, Karn. Tụi mày có muốn đính hôn không? Tao là con trai đó."

"Rốt cuộc là mày xấu hổ?". Karn ngóc đầu lên nhìn, tôi thì gật đầu thừa nhận, bắt chước nó thêm cái nữa.

"Xấu hổ nhiều hơn việc suy nghĩ cho nỗi lòng của anh Singto?". Thằng Karn lại nhấn mạnh thêm.

Tôi câm nín luôn chứ sao.

"Sao chứ? Tao xấu hổ cũng là sai sao? Tao nghĩ Abo nhất định cũng xấu hổ một chút. Mày hiểu cảm giác con trai với con trai không? Yêu nhau thì tao cũng không thấy gì, tại sao phải thông báo? Những người khác tới dự lễ, tao nghĩ không có ai chấp nhận được 100% đâu. Họ sẽ nhìn tao như thế nào? Nào là ba mẹ nữa, không biết là đang nghĩ cái gì.". Tôi chưa từng hỏi ba và mẹ rằng có xấu hổ hay không khi mà tổ chức lễ như vậy. Lời hứa lúc trước quan trọng tới mức đó hay sao?

"Nếu thật sự tới lúc thì tao không xấu hổ.". Karn nói, còn nhún vai thư thả nữa kìa. Tôi trề môi nhìn nó. Tất nhiên là nói được rồi, mày đâu có đính hôn đâu. Khi thằng sloth thấy tôi làm như vậy thì liền nói tiếp.

"Tao không có trêu mày giống như lúc khích mày chuyển vào ở cùng một nhà với anh Singto đâu đó. Tao nói bởi vì muốn cảnh tỉnh mày, rằng người mà mày nên quan tâm thật sự không phải là khách trong buổi lễ, những người mày chỉ biết sơ qua hoặc là không hề quen biết luôn, mà phải là người mà mày yêu và sẽ sống cùng nhau suốt cuộc đời. Mày thử hỏi lòng mình xem, nếu cho chọn giữa những người ngoài đó khó chịu và anh Singto khó chịu, mày thấy cái nào không thoải mái hơn? Liệu anh ấy có buồn hay không khi mà mày biểu hiện như vậy mặc dù anh ấy đầu tư làm hết mọi chuyện vì mày?"

".........". Cũng đúng. Tôi không cãi được thằng Karn gì hết. Cả phòng im lặng. Nhưng mà tụi còn lại cũng gật đầu ủng hộ lời nói của thằng Karn nữa.

"Khi mà những người mày yêu thương, cả ba mẹ, cả anh Singto đều không quan tâm, vậy mày đi quan tâm làm gì? Mày không có làm cho ai gặp răc rối. Gia đình, bạn thân, những người xung quanh mày hiểu cho mày, chỉ vậy thôi là đủ rồi. Hôm nay là ngày quan trọng, làm cho hết mình, làm cho thật hạnh phúc đi chứ, Krist. Thời gian đã trôi qua thì không thể lấy lại được đâu đó, đừng để phải hối hận về sau."

"Ừ, tao hiểu rồi. Cảm ơn nhé, Karn.". Tôi kéo bạn thân vào ôm. Ở cạnh nó tôi thấy thoải mái, không cần giải thích gì nhiều nó cũng đã hiểu và nhìn thấu được tôi.

"Tụi mày... Tao nghĩ là tách ra đi. Nếu anh Fire và Abo tới thấy, tao nghĩ là lại lên máu chắc luôn.". Tonnam chọc ghẹo nhỏ nhẹ, phá vỡ hết toàn bộ bầu không khí cảm động. Tôi nhanh chóng rời ra khỏi thằng Karn và quay về phía nó.

"Mày bị cái gì?"

"Hào quang tình củm nhiều quá mức. Tao tưởng là tao tới lễ đính hôn của tụi mày rồi đó. Có sự muốn ship.". Thằng bạn khốn nạn! Chọc ghẹo bằng cách ôm chính mình rồi xoay qua xoay lại. Uốn éo cho lắm, có lẽ nên lấy chân vuốt mặt nó.

"Mày đừng làm vẻ mặt như vậy, Ton. Tao muốn ói.". Dù cho mặt nó dễ thương, như cái bản chất của nó lúc nào cũng nam tính mà. Thấy không quen gì hết.

"Hahahaha, thôi mà. Tao ghẹo cho mày bớt căng thẳng và bớt áp lực mà thôi. Đi chuẩn bị được rồi, Krist. Sắp tới giờ rồi.". Tonnam giơ đồng hồ lên phụ họa cho lời nói.

"Ừ". Tôi hít một hơi vào phổi thật sâu 2-3 cái, đứng dậy khỏi giường, nhìn mặt tất cả đứa bạn lần nữa để xin động lực. Tụi nó liền làm bộ dạng cổ vũ.

Lann cầm áo vest màu ngà voi lên để cho tôi luồn tay vào, chỉnh cà vạt và quần áo cho đâu vào đó, quan sát sự chỉnh tề toàn bộ rồi mỉm cười một cách hài lòng.

Mãi cho tới khi lễ phục cho buổi đính hôn ổn thỏa, tôi đã cãi nhau với mẹ muốn chết. Chuyện kiểu dáng không có vấn đề đâu, chỉ có ở chỗ màu thôi. Tôi muốn màu sậm, còn mẹ lại muốn màu ngọt ngào. Cãi nhau 2 ngày, cuối cùng người quyết định lại là Abo, đề xuất cùng với lý do đẹp đẽ là thích hợp lễ tiết và là màu trung lập, không ngọt ngào và không u ám. Thế nên 2 mẹ con tôi mới không cãi gì được.

*Ting*

Tiếng cánh cửa thang máy vang lên cho thấy chúng tôi đã tới tầng tổ chức lễ rồi. Chị Bow – organizer tới gọi khi sắp tới lượt của tôi phải xuất hiện, cùng với Karn, Lann, Tonnam và Jins.

Khi bước ra khỏi thang máy thì tôi gặp...

Không đâu, không phải hôn phu.

"Chúc mừng nhé, Krist.". Anh Pae đứng mỉm cười ở trước thang máy cùng anh Tar.

Jins thấy anh cùng mã số của tôi thì lông mày liền co giật, kéo Tonnam bỏ đi vào trong buổi lễ trước mà không để cho nó giơ tay lên vái chào đàn anh cùng khoa nữa là. Chào hỏi 1 câu cũng không được, hơn nữa nó còn lấy thân người che không cho 2 người họ nhìn mặt nhau nữa.

Ghen thấy gớm.

"Cảm ơn nhé, anh Pae. Vào trong buổi lễ cùng nhau đi.". Làm vẻ mặt bình thường như không biết việc anh ấy thích tôi thì làm được, nhưng không có mời anh ấy một cách chính thức cũng làm cho tôi tái mặt một chút.

"Không sao. Anh tới giải quyết công việc, định đi chút chuyện với thằng Tar tiếp nên ghé qua đem quà đính hôn tới để chúc mừng mà thôi.". Anh Pae mỉm cười nhạt, đưa một hộp quà cỡ vừa tới trước mặt tôi.

"Cảm ơn ạ.". Tôi nhận lấy nó. Chị Bow liền nhận từ tay tôi rồi đem tới chỗ để quà, cùng với việc nhắc rằng chỉ còn 10 phút là tới giờ làm lễ. Đây là sự hối thúc một cách lịch sự nhỉ?

"Chúc em có thật nhiều hạnh phúc nhé, Krist. Món quà là anh và Tar tặng cho em và bác sĩ. Nhờ nói với anh ta rằng... anh xin lỗi."

"Không đâu, em mới là người phải xin lỗi. Bởi vì em không biết nên mới cư xử với anh như vậy. Anh không có sai đâu.". Nếu tôi không có ghẹo anh ấy thì chắc đã không làm cho ai phải đau như vậy.

Dù cho 2 chúng tôi không nói thẳng nó ra, nhưng cũng hiểu rõ rằng anh Pae nói về chuyện gì và tôi nói về chuyện gì.

"Xem như hòa nhau nhé. Dù sao thì chúng ta vẫn là anh em với nhau như trước, phải không?". Anh Pae thở dài lần nữa rồi nhìn tôi bằng ánh mắt giống như đã được giải tỏa khỏi cảm giác gì đó. Tôi mỉm cười tiếp nhận.

"Được chứ. Em vẫn là em trai anh như trước. Nếu được thì thỉnh thoảng đãi rượu thằng em này một chút, đừng có mất tích hẳn luôn, cả anh, cả anh Tar nữa. Nói chút gì đi chứ, đây là ngày quan trọng của em trai yêu dấu lận mà.". Tôi quay về phía anh Tar, người đang đứng im lặng, không biết đã cắt đứt chuyện thằng Ton được chưa.

"Ờ, chúc cho mày có thật nhiều hạnh phúc, chồng yêu chồng mê, lấy lòng cho thật tốt, làm nũng cho thật nhiều, có nhà thì mày được nhà, có xe thì mày được xe, cho mày hết tiền trong tài khoản luôn."

Tôi cười lớn. Nhìn thằng anh cùng mã số dạy đi kìa, đây là chúc hay là dạy em nhỏ bòn rút đàn ông vậy?

"Hahahaha! Anh thật là. Rồi rốt cuộc không vào trong thật sao?". Tôi hỏi lần nữa. Sắc mặt chị Bow bắt đầu lo lắng và nhìn đồng hồ liên tục rồi.

"Thôi, tụi tao có chút chuyện. Mày nhanh chóng vào trong đi. Nói với thằng Jins rằng tao không đụng vào người có chủ đâu, không cần giữ kỹ tới mức đó. Dù sao thằng Looknam cũng là em tao mà.". Anh Tar nói câu kết, vỗ vai tôi 2-3 cái và rồi anh Pae nắm cổ tay anh ấy dẫn đi.

"Hừ". Thằng sloth bạn thân tôi nhếch nụ cười ở khóe miệng một cái theo sau lưng anh Pae và anh Tar.

"Có chuyện gì vậy? Cười là lạ.". Tôi.

"Không có gì. Kệ đi, ít ra cũng đã xong được 2 người rồi. Lúc gặp lại có khi mày sẽ có thêm được anh rể cùng mã số đó. Nhanh chóng đi vào trong được rồi, một hồi quá giờ lành.". Sloth trả lời vòng vo qua lại. Tôi chưa kịp hỏi anh rể cùng mã số gì của nó thì chị Bow đã lao tới kéo tôi vào trong phòng tổ chức lễ ngay lập tức.

"Đi thôi, em Krist. Chỉ còn 3 phút nữa là tới lúc xuất hiện rồi. Phải nhanh chóng stand by đợi ở trước cửa.". Chị Bow nói một cách hồi hộp. Rốt cuộc ai mới là người đính hôn vậy chị?

******************************* 

Cánh cửa lớn của phòng tổ chức lễ được mở ra cùng với ánh đèn màu cam nhạt làm cho tôi phải nheo mắt lại một chút trước khi nhìn thấy bầu không khí trong buổi lễ một cách rõ ràng. Ghế được xếp thành hàng, tổng cộng 10 hàng, mỗi hàng 20 cái. Chừa lại khúc giữa để cho tôi đi vào trong. Buổi lễ theo kiểu Thái – Tây, cảm giác giống như cô dâu bước vào nhà thờ.

10 hàng ghế có người ngồi đầy hết. Tôi hoa hết cả mắt, không nhìn rõ được mặt ai.

Chỗ cánh cửa chỉ có một mình tôi đứng nổi bật. Những đứa bạn khác đã né đi ngồi vào ghế rồi. Còn chị Bow thì đi stand by ở bên cạnh sân khấu. Từ chỗ này tôi nhìn thấy rõ sân khấu. Nó không có quá cao, được nâng khỏi mặt sàn không qua khỏi đầu gối, để cho khách trong buổi lễ nhìn thấy nghi thức một cách rõ ràng nhưng không có cảm giác khác biệt quá mức.

Lúc đầu mẹ muốn nâng lên cao dữ lắm, nhưng tôi phản đối bởi vì không muốn có cảm giác giống như người ta mua vé để đi xem concert Hàn Quốc, mỗi khi muốn nhìn thấy thì phải ngước cổ tới nỗi mỏi hết cả lên, lại còn chỉ thấy mỗi cái cẳng chân nữa chứ.

Mọi người trong buổi lễ đều nhìn về phía tôi. Lễ buổi sáng được tổ chức một cách thoải mái để tôn trọng khách công chức, giống như lễ đính hôn thông thường, chỉ có đổi những bông hoa thành lông chim nhuộm nhiều màu sắc thôi.

Tôi bước đi thẳng về phía trước với sự tự tin mặc dù sâu bên trong hồi hộp và e sợ cực kỳ. Nhớ tới lời của Karn để an ủi, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt cao lên. Đi ngang qua hàng ghế thứ 7, chỉ còn 3 hàng nữa là tới sân khấu có đặt sẵn một cái ghế salon lớn, ba mẹ và bác Pawee đang ngồi ở đó.

Còn Abo... à không... anh Singto đang ngồi ở trên sàn phía trước ghế salon. Mọi người đều nhìn về phía tôi.

Hôn phu tương lai mỉm cười ngọt để cổ vũ từ xa. Nếu anh ấy đi tới nắm tay tôi để dỗ dành được thì chắc anh ấy đã làm rồi. Bây giờ tôi chỉ có thể bóp chặt tay của mình, bước lên sân khấu từng bước một, cho tới khi dừng lại ở chỗ đối diện anh Singto.

"Dẫn em nó tới ngồi chỗ này đi.". Bác Pawee thì thầm với con trai của mình, người đã đứng lên đợi sẵn để đón tôi từ lúc tôi bước lên sân khấu.

Anh ấy gật đầu với ba mình một cái rồi dắt tay tôi tới ngồi tại vị trí mà bản thân đã ngồi trước đó. Tôi ngồi quay qua đối mặt với anh Singto. Bên phải là người lớn của 2 nhà đang ngồi trên ghế salon, bên trái là phía dưới sân khấu có khách khứa tới dự lễ.

"Hồi hộp quá.". Tôi nói nhỏ với anh Singto.

"Bình tĩnh nhé. Anh ở đây, không cần phải lo.". Sự ấm áp từ bàn tay to siết nhẹ lên 2 bàn tay của tôi cùng với nụ cười dịu dàng. Đáng lạ là toàn bộ sự lo lắng của tôi mất đi ngay lập tức chỉ vì biết rằng anh Singto đang ở đây.

...Ở cùng nhau.

"Ừ"

Tiếng người dẫn chương trình vang lên chào hỏi khách trong buổi lễ và giới thiệu lý lịch sơ bộ của 2 gia đình theo kịch bản. Sau đó thì nêu từng bước của buổi lễ.

"Bây giờ là lúc trao đôi nhẫn đính hôn. Anh Singto đeo nhẫn cho em Krist đi nào.". Hức, tại sao lại thấy nổi da gà vậy ta? Anh Singto cái giề, em Krist cái giề?

"Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ, em Krist.". Anh thật là, biết người ta nghĩ gì mà còn ghẹo.

Giờ lành là 8 giờ 59 phút, theo như mẹ đã xin từ một thầy sư nào đó. Anh Singto cầm nhẫn lên bằng một tay, tay còn lại nâng lên tay trái của tôi. Chiếc nhẫn được dùng là một chiếc nhẫn khác mà ngời lớn chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn. Còn nhẫn mà anh Singto tặng trước đó, tôi không có cởi ra đâu. Anh ấy cũng vậy. Đeo chồng lên vậy luôn.

"Đừng ghẹo, một hồi em bỏ chạy đó. Mắc cỡ muốn chết rồi.". Tôi trách nhỏ tiếng. Mẫu thân đang ngồi mỉm cười ở gần đó liền lén lút nhéo tôi làm cho tôi giật nảy người một chút.

Tại sao lại thích làm tổn thương cơ thể của đứa con trai yêu dấu quá vậy?

Chiếc nhẫn giản dị được đeo vào ngón tay. Sự hồi hộp từ việc được đeo nhẫn có nhiều hơn lần đầu bởi vì lần này có người làm chứng cực kỳ nhiều. Ánh đèn flash, tiếng chụp hình loạn hết cả lên. Tôi thì cứ nóng mặt, chưa từng nghĩ rằng sẽ có hôm nay.

Tôi giơ tay lên vái sau khi anh ấy đeo nhẫn cho xong xuôi. Người dẫn chương trình liền làm tiếp nhiệm vụ.

"Tiếp theo, em Krist đeo nhẫn cho anh ấy đi nào. Đôi này dễ thương quá nhỉ? Lần đầu gặp nhau thì đã có ấn tượng với nhau. Khoảng thời gian tuy chỉ ngắn ngủi nửa năm, nhưng đã trải qua biết bao nhiêu chướng ngại cùng nhau.". Giọng nói ríu rít làm cho tôi suýt nữa cười lăn. Lần đầu gặp nhau ấn tượng lắm nhỉ?

Nào là bị ném thức ăn vào thùng rác, nào là trốn hẹn xem mắt, chơi khăm bêu rếu là bác sĩ mua trai bán thân, anh ấy thì ôm trăm đóa hồng tới chơi khăm tôi ở nhà ăn giữa biết bao nhiêu người. Chỗ nào là được gọi là sự ấn tượng đầu tiên ta?

Nhưng cũng đúng là mãi cho tới khi có được ngày hôm nay, chúng tôi thật sự đã trải ra rất nhiều chuyện.

Biết bao câu chuyện chạy vào trong đầu, từ lần đầu tiên gặp anh Singto cho tới bây giờ. Trong khi đeo nhẫn, khóe mắt của tôi bắt đầu nóng lên. Giờ mới hiểu tại sao khi tổ chức đám cưới, cô dâu chú rể lại làm vẻ mặt như sắp khóc.

Bởi vì nhớ về những gì đã trải qua cùng nhau nhỉ?

"Cảm ơn nhé.". Giọng nói dịu dàng vang lên sau khi tôi đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái của anh ấy.

Chúng tôi quay về phía người lớn 2 nhà, chính là ba mẹ và bác Pawee. Sắc mặt tươi cười, hài lòng của cả 3 người làm cho tôi không nhịn được mà mỉm cười theo và quay qua mỉm cười với anh Singto.

Đối phương đặt tay lên tay tôi suốt để nói cho tôi biết rằng vẫn có anh ấy ở bên cạnh. Mỗi khi quay qua, lần nào tôi cũng sẽ thấy anh ấy nhìn cùng nụ cười và sự cổ vũ.

"Nhờ con chăm sóc em nó nhé, Singto.". Ba tôi nói ngắn gọn theo style của mình trong khi nhận lạy từ chúng tôi.

"Mẹ chúc cho tụi con có thật nhiều sự nhẫn nại. Nặng nhẹ ra sao thì cũng bình tĩnh mà nói chuyện với nhau. Đừng giận nhau qua ngày, có gì thì nhanh chóng nói rõ với nhau nhé."

"Nghề bác sĩ có nhiệm vụ rất nặng. Nhờ Krist chăm sóc cho con trai của ba nhé. Có thể đúng là nó không có thời gian, nhưng việc nó làm là vì tập thể. Chúc tụi con ở với nhau cùng sự thấu hiểu.". Bác Pawee nói lời cuối.

Sau đó chúng tôi quay về phía trước sân khấu để chụp hình tập thể. Tiếng người dẫn chương trình nói này nọ kia theo kịch bản, cả danh sách sính lễ đính hôn, cả chi tiết buổi tiệc sau nghi lễ này. Và tôi không có nghe lọt vào tai gì hết bởi vì choáng ánh đèn flash.

******************************* 

"Mệt không, bé ngoan?". Anh Singto nói bằng giọng trầm thấp cùng ánh mắt lo lắng và đưa cho tôi ly nước mát lạnh.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Bây giờ bên trong phòng họ đang chuẩn bị địa điểm từ phòng làm lễ thành phòng tiệc. Khách khứa cũng ra ngoài nghỉ ngơi, trò chuyện với nhau. Có món ăn nhẹ và thức uống được phục vụ cho khách không ngừng. Bản thân tôi cũng ra đứng trò chuyện với bạn bè của mình và bạn bè của anh Singto ở bên ngoài.

"Không có mệt. Đâu có làm gì đâu. Em không phải con gái, đâu cần phải dậy trang điểm, thay đồ từ sáng sớm tinh mơ đâu.". Từng có người họ hàng là con gái làm đám cưới, phải thức dậy từ 2 giờ sáng. Thật sự là chịu thua.

"Tốt rồi. Uống nước trước đã nhé."

"Cảm ơn ạ. Anh thì sao? Có mệt không? Phải xuống tiếp khách từ sáng, không giống như em chỉ ngồi thư thả đợi giờ lành ở trên phòng."

"Không có mệt. Anh rất là hạnh phúc. Cảm ơn vì đã chịu đính hôn với anh nhé."

"Không có gì, em tình nguyện nếu có thể làm cho anh mỉm cười hạnh phúc không ngừng tới như vậy. Đính hôn thêm 3 lần nữa cũng được đó.". Thấy mỉm cười suốt từ sáng luôn, không sợ khô nướu hay mỏi hàm hay sao? Đôi khi nhìn cũng thấy ghét lắm đó.

"Đính hôn với ai?". Giọng hung hăng, mặt căng thẳng ngay lập tức. Gì mà hay ghen tới mức đó vậy? Càng ngày càng ghen nặng.

"Thì đính hôn với anh chứ gì. Xị mặt làm gì vậy? Một hồi người ta trách là em ép anh đính hôn bây giờ."

"Ôi, ai mà nói mày ép buộc được? Thằng bác sĩ nó tươi còn hơn cô Wan nữa kìa.". Anh Beem mở miệng chọc ghẹo. Không phải chỉ có tôi là thấy ghét nhỉ, ngay cả anh Fire còn trề môi nữa là.

"Đúng, đúng. Anh tưởng là hôn phu của em Krist bị cứng hàm, suýt nữa đã lôi đi khám ở bệnh viện rồi.". Anh Fire.

"Cái tụi gato, hừ hừ.". Hôn phu (mới toanh) của tôi nào có quan tâm? Mỉm cười khinh thường với sự tự tin rồi ôm eo tôi khoe với mọi người, kêu gọi tiếng hò reo từ người trong nhóm quá trời luôn.

Bên trong buổi lễ chỉ có tiếng cười, làm cho tôi chọn việc bỏ lại toàn bộ sự lo âu rồi quay qua quan tâm người sẽ đứng bên cạnh tôi mãi mãi thì tốt hơn... Anh Singto.

---------- End Chap 73 ---------- 

Share hình để mọi người thấy đại khái lễ đính hôn bên Thái:[Truyện Thái] Wedding - Tình yêu siêu quậy - Chap 73