{ = Singto = }
Hôm nay là ngày mà chúng tôi phải gặp cô Bow – organizer lần nữa. Hẹn nhau ở phòng sẽ tổ chức lễ trong khách sạn luôn. Hôm qua cô Wan gọi tới nhắc lại lần nữa rồi kêu tôi và Krist tới gặp ở đó. Chắc là không dám tới đón chúng tôi mà không báo trước nữa rồi.
Hỏi rằng tôi có xấu hổ không...
Nói luôn là rất xấu hổ.
Đừng có đi tin Krist cho lắm về việc nhồi nhét cho tôi tội dâm dê, chai mặt hay là bất cứ cái gì. Tôi là người bình thường, không có dâm dê gì chút nào hết. Nếu là người dâm dê thì phải đi làm khắp nơi, đúng không? Nhưng tôi chỉ như vậy với một mình nhóc ranh mà thôi. Đừng nhé, đừng vu khống nhau.
"Mơ màng gì vậy, Abo? Đi ra đi.". Krist đứng đợi ở trước thang máy, quay qua nhìn tôi ngơ ngác rằng tại sao tôi không chịu bước ra theo em ấy.
"Không có gì."
"Không có quái gì chứ? Thấy rõ ràng là đang mơ màng. Công việc có nặng không? Tối qua mãi cho tới khi về là tận 3 giờ sáng mà nhỉ? Đáng lẽ em nên kêu mẹ hẹn cô Bow vào chiều chiều nhỉ? Không ngờ là Abo hết ca trực khuya tới mức đó.". Krist kéo tay tôi để cho bước tới đứng bên cạnh em ấy cùng ánh mắt lo lắng, giơ bàn tay trắng lên áp vào trán, nhìn vào mắt tôi xem tôi có trụ nổi không.
"Không có mệt đâu. Anh về nằm ôm bé ngoan tận mấy tiếng."
"Rồi nó liên quan gì tới việc nằm ôm em hay không chứ?"
"Được ôm em giống như được sạc pin, sức mạnh tràn đầy luôn. Hơn nữa đây cũng là chuyện quan trọng. Nếu anh rảnh thì anh sẽ cố gắng tới cho bằng được.". Dù cho đối phương (giả vờ) ra vẻ không tình nguyện, nhưng tôi thì tình nguyện tột cùng.
"Vângggg! Mời bác sĩ suy diễn tự nhiên ạ. Nhưng mà anh vào trước đi nhé. Em đi vệ sinh một chút rồi theo sau."
"Được thôi, mà không cần anh đợi sao?"
"Không cần đâu. Em không phải là con nít mẫu giáo, vào trong trước đi. Chúng ta sắp trễ rồi, một hồi mẫu thân ngoạm đầu bây giờ.". Krist nói một cách tí tởn rồi đi vào trong phòng vệ sinh, thế nên tôi đi thẳng về phía phòng tổ chức tiệc cách đó không xa.
"Xin chào mẹ ạ.". Tôi đi thẳng về phía cô Wan, người đã tới trước sẵn rồi. Mẹ của Krist đang định bấm điện thoại gọi cho ai đó, khi quay qua thấy tôi thì liền cúp máy rồi mỉm cười ngay.
"Tới đúng lúc luôn. Mẹ đang định gọi điện. Còn nhóc ranh đâu rồi?"
"Em ấy đi vệ sinh ạ... Xin chào, cô Bow.". Tôi trả lời cô Wan rồi quay qua chào hỏi 2 người đang đứng cạnh. Một người là cô Bow, còn người con trai còn lại thân hình cao ráo, da ngâm, tôi không quen biết nên mỉm cười chào và rồi cậu ta mỉm cười lại một cách thân thiện.
"Vẫn chưa có quen biết nhỉ? Đây là cậu Siwa, quản lý bộ phận địa điểm tổ chức tiệc của khách sạn. Tình cờ ngài tổng quản lý không rảnh nên để cho cậu Siwa tới trông coi thay. Đây là con rể tương lai của tôi, bác sĩ Prachaya.". Mẹ Krist giới thiệu 2 người chúng tôi để làm quen.
"Xin chào, cậu Siwa. Gọi là Singto cũng được."
"Vâng, anh Singto. Nếu vậy thì gọi tôi là Pae cũng được. Là bác sĩ ạ? Nếu vậy thì chắc là lớn tuổi hơn. Tôi vừa mới tốt nghiệp không lâu đây thôi."
"Vâng"
"Cô Wan kiếm được con rể khá là đẹp trai đó ạ. Hoàn hảo tới như vậy, cô dâu tương lai nhất định là cô gái may mắn nhất thế giới rồi.". Cậu Pae chào hỏi một cách hòa đồng. Nhìn cậu ta có vẻ khá là dễ gần.
"Đúng vậy đó, cậu Siwa. Con của dì may mắn lắm luôn. Người này là ba nó tự tay chọn luôn đó, vừa ý hết cả nhà luôn.". Mẹ Krist vừa tám vừa huơ tay thích thú, nhìn tôi bằng ánh mắt tự hào tột cùng tới nỗi làm tôi mắc cỡ, nhưng mà cũng tốt hơn là bị ghét.
"Xin lỗi vì tới trễ ạ. Nhà vệ sinh đông người.". Tiếng nhóc ranh vang tới trước hình, thế nên tôi rời sự chú ý khỏi người trong nhóm, quay lại về phía Krist và mỉm cười.
"Người đông hay là kiếm chuyện tới chậm?"
"Lúc nào cũng biết tỏng hết, Abo. Đây định trốn đi ăn đá bào đợi cỡ... Hey, anh Pae!"
"Krist?"
Tôi nhìn 2 người thay phiên qua lại. Krist có sắc mặt hết hồn, chỉ vào mặt quản lý địa điểm tổ chức tiệc của khách sạn. Người còn lại thì làm vẻ mặc ngạc nhiên trước khi mỉm cười tươi với cô dâu tương lai của tôi. Nụ cười làm cho tôi phải chau mày.
"Sao lại ở đây được vậy, anh Pae? À, đúng rồi, đúng rồi. Anh từng nói là làm việc ở đây mà."
"Anh là quản lý bộ phận tổ chức tiệc của khách sạn."
"Hey, đỉnh dữ. Vừa mới tốt nghiệp được làm quản lý luôn hả? Có quan hệ không đó? Công việc tốt tới như vậy thì phải đãi em nhỏ chầu lớn chứ."
"Hahaha! Em cứ toàn nghĩ tới chuyện cho anh và thằng Tar đãi suốt nhỉ? Đây là khách sạn của gia đình anh, anh phải đi thực tập ở mọi bộ phận luôn."
"Ho~, vậy là anh giàu lắm chứ gì. Tại sao lúc ở trường thích ăn ở bình dân quá vậy?"
"Quen nhau hả Krist?". Cô Wan hỏi cắt ngang sự chào hỏi một cách thân thiết của 2 người này. Tôi suýt nữa đã gật đầu ủng hộ theo rồi. Tôi cũng muốn biết.
"À, đây là anh Pae đó mẹ. Là đàn anh ở trường đại học, bạn thân anh Tar – anh cùng mã số của Krist đó. Mẹ biết anh Tar mà nhỉ?"
Đàn anh?
"À, bạn của Tar sao? Vậy là người thân quen hết rồi. Trái Đất tròn ghê nhỉ? Kiểu này thì hôm tổ chức lễ mời tới dự nhé.". Cô Wan trao nụ cười tốt bụng cho đàn anh của con trai.
"Anh Pae, đây là mẹ của em. Còn đây là anh Singto.". Krist bắt đầu giới thiệu phía chúng tôi bằng sắc mặt tươi cười. Đàn anh của Krist lại không cười theo.
"Mẹ? Anh Singto? Bác sĩ?". Cậu ta lầm bầm cái gì đó một mình.
"Bị gì vậy, anh Pae?"
"Không có gì. Em tới làm gì ở đây vậy, Krist?"
"Em hả? Hehe! Dù sao chắc cũng không giấu anh được nữa rồi. Đây là anh Singto, hôn phu của em. Tụi em sẽ đính hôn với nhau tháng sau. Người mà em từng nói rằng sẽ giới thiệu cho anh làm quen lúc anh chở em tới trước penthouse hôm đó đó."
À, người này là đàn anh đã chở Krist về vào ngày Krist say sao?
Sắc mặt đối phương mà tôi quan sát thấy, nếu muốn định nghĩa ngắn gọn sắc mặt như vậy thì đó chính là...
Sốc
Ánh mắt mà nếu nhìn lướt qua thì gần như không đoán được. Sâu kín bên trong đầy ấp câu hỏi...và sự đau đớn.
"Hôn phu? Nhưng mà em... em thích con gái mà, không phải sao? Em là casanova, người thay gái chưa bao giờ trùng mặt mà?". Đàn anh của Krist hỏi bằng giọng suýt nữa đã run rẩy, may là vẫn kiểm soát được.
"Thì vậy đó. Ba và mẹ kêu đính hôn. Mà tháng sau anh có rảnh không? Gặp anh ở đây cũng tốt, em đang suy nghĩ rằng có nên mời anh Tar hay không. Em sợ anh ấy gặp thằng Ton với thằng Jins rồi sẽ drama trong lễ của em nữa. Nhưng nếu không nói thì lại kỳ cục, anh Tar cũng giống như một người anh trai khác của em.". Có vẻ như câu hỏi gửi không tới được người nghe. Đàn anh của Krist không trả lời gì lại, chỉ biết đứng im lặng và rồi mẹ của Krist cắt ngang.
"Được rồi. Chuyện mời khách thì để sau hẳn bàn nhé. Bây giờ bàn chuyện làm lễ được rồi, làm mất thời gian cô Bow."
"À, xin lỗi nhé, chị Bow. Gặp đàn anh rồi nói chuyện hơi say sưa một chút. Xin chào ạ!". Giờ mới nhớ ra rằng nên vái chào người lớn còn lại mà lúc này đang đứng mỉm cười nhỉ?
"Xin chào, em Krist. Rốt cuộc nghĩ ra chủ đề của buổi lễ sẵn trong lòng chưa? Chị thử họp với team rồi, chuẩn bị đề xuất 3-4 mẫu, bảo đảm không có hoa. Thử chọn trước xem vừa lòng mẫu nào nhất nhé, rồi chúng ta hẳn điều chỉnh chi tiết với nhau sau."
Cô Bow đưa iPad thẳng tới trước mặt tôi và Krist. Màn hình hiện lên các mô hình khác nhau của buổi tiệc. Chúng tôi nhìn rồi lướt qua xem thêm 2-3 mẫu còn lại, sau đó thì Krist nhăn mặt rồi trả iPad lại cho chủ nhân.
"Em không biết ạ. Thế nào cũng được. Chị Bow chọn đi vậy. Nếu chọn không được thì cứ nhắm mắt chỉ đại luôn đi."
*Chát*!!!
"Ôi! Mẹ, Krist đau mà. Sao lại đánh vậy?". Người bị quất bàn tay vào cánh tay la lối giống như đứa trẻ 10 tuổi, tay thì xoa xoa tay của mình, miệng thì càm ràm mẹ của mình.
"Đánh cho đau chứ sao. Nhắm mắt chỉ đại cái gì hả? Đây là lễ của con đó, làm ơn tập trung chọn giùm chút. Cứ làm như là bị ép đính hôn cho bằng được."
"Thì bị ép buộc mà, không phải sao? Con đã nói là không đính hôn, không đính hôn, mà mẹ cứ ép hoài."
"Krist!". Cô Wan bắt đầu hạ thấp giọng cảnh cáo con trai.
"Cũng được. Mẫu nào được đây, Abo?". Nhóc ranh nhận lại iPad lần nữa.
"Mẫu số 3 thấy được không? Nhìn không có ngọt ngào quá mức. Hay là mẫu 1 đi, nhìn có vẻ giống party, hợp với đứa nhóc hay say xỉn.". Tôi ghẹo Krist, nhưng ánh mắt đang liếc nhìn để ý người nào đó.
Người nào đó đang đứng gồng chặt nắm tay, sắc mặt đau đớn, nhìn chằm chằm về phía cô dâu tương lai của tôi mà lúc này đang tập trung chọn kiểu mẫu tổ chức lễ, không hề nhận ra chút nào.
"Anh thích 2 cái này hả? Em thấy 2 cái này cũng được đó. Eh? Khoan đã. Anh nói ai hay say xỉn? Em đâu có uống rượu thường đâu."
"Anh thấy sao thì anh nói vậy."
"Xí! Đó là lúc hết học kỳ mà. Lúc đó gặp bạn bè mà. Bình thường em là trẻ ngoan muốn chết, anh cũng biết."
"Ừ, ừ, anh biết. Rốt cuộc bé ngoan muốn chọn mẫu nào? Anh chiều theo em vậy."
"Vậy thì chọn mẫu 1 đi vậy. Tổ chức party bong bóng xà phòng luôn, thấy được không?". Krist ngẩng mặt lên nhìn bằng sắc mặt ghẹo gan mà lâu rồi tôi không được thấy.
"Cũng được đó. Đem mấy cô pretty tới nhảy luôn đi.". Ghẹo gan qua thì ghẹo gan lại.
"Đồ bác sĩ khùng! Nói mỉa đó, có biết không?"
"Ôi! Khoan hãy cãi nhau, mẫu thân cầu xin đó. Lo chuyện cho xong trước đi, con trai, con rể.". Cô Wan phanh lại một cách không nghiêm túc cho lắm. Dạo này thường hay đi đây đi đó cùng nhau, thế nên cô Wan bắt đầu quen với việc cãi nhau giỡn giỡn của tôi và Krist.
"Em chọn mẫu thứ 3, nhưng mà không lấy khu chụp hình màu hồng nhé, lấy màu nâu sậm."
"Cái thằng nhóc khùng! Sao mà màu nâu sậm được? Đây là lễ đính hôn đó, không phải party Halloween!". Cô Wan.
"Party Halloween thì phải đen đỏ. Đây là nâu sậm, lấy sao cho sậm thật nhiều nhiều nhiều nhiều, xong rồi thêm màu xanh lá nhé.". Krist.
"Tưởng bản thân là chủ trang trại hay sao vậy mà lại lấy màu thiên nhiên nhiều tới mức đó?". Cô Wan.
"Được thì cũng tốt đó. À, vậy làm theo chủ đề mà mẹ nói cũng được đó, chị Bow. Trong buổi lễ cho cưỡi ngựa biểu diễn nữa nhé."
"Krist!!"
"Đủ rồi, bé ngoan. Đừng trêu mẹ chứ. Mất thời gian của người khác đó.". Tôi nhanh chóng can lại trước khi mẹ và con sẽ cãi nhau trước mặt người khác. Cô Bow hết cười khô khan rồi lại cười khô khan.
"Cũng được. Lấy mẫu số 3 ạ. Đổi màu hồng chỗ này thành... ưʍ... màu gì đây, Abo? Giúp suy nghĩ chút đi. Không lấy màu ngọt quá nhé."
"Màu trắng thấy được không? Nếu chọn màu sậm thì mẹ không thích, nếu chọn màu dịu dàng quá thì Krist không thích. Màu trắng là màu trung gian, có thể ở tông màu sậm và màu nhạt.". Tôi đề xuất.
"Ừ, trắng thì trắng.". Krist đáp lời một cách đơn giản.
"Xí! Khi mẹ nói thì chưa bao giờ nghe, khi Singto nói thì nghe hết mọi thứ. Ừ thì đúng rồi!". Cô Wan cao giọng nói.
"Thì tại con hỏi ý kiến của anh bác sĩ, sao mà không nghe ý kiến anh ấy được chứ mẹ? Đừng ganh tỵ, đi làm nũng với ba đi."
"Xí!". Cô Wan xí lần nữa, ra vẻ ganh tỵ con trai hết mình. "Lấy đi rồi thì đừng trả lại nhé, Singto. Mẹ không nhận lại. Con nít gì mà."
"Dù xin thì con cũng không trả lại đâu mẹ.". Tôi nhếch khóe miệng mỉm cười, liếc mắt nhìn người mà lúc này đang kiềm nén cảm xúc của mình.
"Mọi người có điên không vậy? Con không phải là hàng hóa đâu đó. Nhanh chóng bàn tiếp đi. Buổi chiều con có hẹn đi làm báo cáo ở phòng thằng Lann."
Chúng tôi bàn chi tiết công việc với cô Bow tiếp thêm nửa tiếng đồng hồ. Xem địa điểm, đo kích cỡ, lựa chọn xem chỗ nào nên là cái nào một cách sơ lược. Thế là buổi lễ đính hôn cũng có vẻ nên hình nên dạng được 30%, làm cho mẹ Krist hài lòng.
Chắc bởi vì cả 2 đều là con trai nên không có lắm chuyện cho lắm. Thế nên cô Bow mỉm cười ngọt thêm nữa làm quà khuyến mãi.
Sau đó thì 5 người chúng tôi chuyển địa điểm bàn bạc tiếp ở phòng ăn của khách sạn. Đàn anh của Krist, người im lặng suốt nãy giờ xin phép đi vệ sinh rồi hẳn theo sau, sau đó thì đi mất một cách nhanh chóng.
"Anh đi vệ sinh trước đã nhé, bé ngoan. Vào trong đợi với mẹ và cô Bow đi."
"Cần đợi không bé?". Nhóc ranh gãi cằm của tôi chọc ghẹo.
"Trêu chọc người lớn là tội đó. Coi chừng đó."
"Ô, ô, giỡn thôi mà. Đi đi, để lát gọi món ruột đợi sẵn cho nhé.". Krist cười tinh nghịch lần nữa rồi chạy theo mẹ vào trong phòng ăn.
Tôi đi tách ra về phía phòng vệ sinh. Không có muốn sinh hoạt cá nhân gì ở trong phòng vệ sinh đâu, nhưng lại có việc với người vừa mới đi vào thì đúng hơn.
Đàn anh của Krist đang hất nước rửa mặt của mình thật mạnh nhiều lần, không kịp để ý rằng tôi đang đứng khoanh tay ở phía sau cậu ta. Từ tất cả hành vi vừa rồi, tôi cũng đủ kết luận được rằng cậu Siwa này (đổi cách gọi tên ngay) đang thầm thích Krist. Còn nhóc ranh của tôi chắc là không hề nhận ra chút nào.
Dù chỉ là việc thích đơn phương, tôi cũng phải dập lửa từ đầu ngọn gió.
Đã nói nhiều lần rồi mà, đúng không? Nhưng không sao, tôi nhắc lại cho nghe nữa cũng được.
Tôi là người ghen rất dữ dội. Rất dữ của rất dữ luôn kìa.
Dù cho nghề bác sĩ rèn cho tôi sự nhẫn nại, không thể hiện ra nhiều và lúc nào cũng tỉnh táo, nhưng việc phải chịu đựng nhìn thấy ánh mắt người con trai (hay là ngay cả con gái) khác nhìn Krist bằng cùng một ánh mắt mà tôi nhìn...
Tôi không hề thích thú.
Phải loại bỏ!
"Hey!". Cậu Siwa kinh ngạc khi ngẩng mặt lên rồi thấy qua cái bóng trong gương.
"Sao rồi?". Tôi chào hỏi đơn giản thử lòng trước.
"Anh... đi vệ sinh sao, bác sĩ?". Bản thân cậu ta cũng đổi từ để gọi tôi. Sắc mặt và thái độ không thân thiện bằng lúc đầu gặp.
"Không có. Tôi tới nói chuyện với cậu."
"Nói chuyện?"
"Đúng vậy. Chắc cậu biết rằng tôi định nói gì. Nói thẳng luôn đi vậy: Từ bỏ đi, Krist là của tôi.". Thẳng thắn không nào? Hay là vẫn chưa đủ thẳng? Lúc nãy muốn nói Krist là vợ tôi hơn đó.
"Anh...". Đàn anh của Krist có sắc mặt ngạc nhiên một cách thấy rõ, ngạc nhiên cỡ cỡ như lúc biết rằng Krist đính hôn với tôi. "Anh biết?"
"Đúng, tôi biết. Ánh mắt của cậu được che giấu không có kỹ đâu. Tôi thường có trực giác mạnh với bất cứ thứ gì tới đụng vào người của tôi."
"Nhưng Krist nói là em ấy không tự nguyện. Em ấy bị ép buộc mà."
"Cậu tin? Chúng ta đều thấy, người như Krist nếu bị ép buộc thì sẽ có dáng vẻ như vậy sao?"
"........."
"Hay dù cho Krist bị ép buộc, dù sao chúng tôi cũng sẽ đính hôn tháng sau và kết hôn ngay khi Krist tốt nghiệp. Xem như tôi còn tốt bụng khi mà cảnh báo cho cậu từ bỏ, trước khi cậu mơ mộng xa xôi nhiều hơn như vậy nữa."
"Không đời nào. Bấy lâu nay Krist luôn thích con gái. Tôi chưa từng thấy em ấy để ý con trai bao giờ."
"Tôi cũng chưa từng để ý con trai. Hay là cậu từng để ý con trai qua rồi? Dáng vẻ của cậu không giống như người thích con trai đâu nhỉ? Chắc chỉ ngoại trừ Krist, đúng không?"
"........."
"Cái tôi định nói chỉ có bấy nhiêu. Từ bỏ đi, trước khi Krist biết. Chắc cậu không biết rằng nếu Krist biết thì em ấy nhất định sẽ ghét cậu.". Tôi hiểu rõ Krist. Đàn anh đáng kính có suy nghĩ quá đà với đàn em như vậy thì có lẽ không khỏi việc bị đối xử như Fran.
"Không đúng. Krist không đời nào ghét tôi. Chúng tôi quen biết nhau đã lâu."
"Dù lâu tới mức nào thì tôi chắc chắn cũng biết rõ Krist hơn cậu."
"Tôi quen biết Krist từ hồi học năm nhất. Tôi quen biết em ấy đã 4 năm.". Cậu Siwa trả lời với dáng vẻ tự tin. Chắc là không chịu từ bỏ nhỉ? Không sao.
Tôi sẽ tự mình phá nát sự tự tin đó.
"Dù cho tôi biết em ấy sau cậu, nhưng tôi nghĩ tôi đủ biết rõ về Krist. Tại vì chúng tôi đã ở cùng nhau 5 tháng, trong cùng một phòng, cả - ngày – lẫn – đêm."
"Nhưng tôi tự tin rằng tôi biết rõ em ấy hơn anh."
"Cậu chắc chứ?". Tôi nhìn vào mắt cậu ta một cách thách thức. Người bị nhìn có ánh mắt dao động bởi sự lưỡng lự. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho tôi hạ đao được rồi, thế nên tôi bắt đầu nói tiếp.
"Cậu có chắc rằng đàn anh như cậu biết rõ về Krist hơn người chồng như tôi không? Chúng tôi gần như không cần phải nói với nhau, chỉ nhìn vào mắt là đã hiểu nhau rồi."
"Chồng?". Ánh mắt nhìn tới vừa bối rối, vừa đau đớn. Tôi không hề tội nghiệp chút nào. Định đụng vào người tôi yêu thì có gì đáng để tội nghiệp?
"Đúng vậy, đúng là Krist là người sắp đính hôn với tôi, nói về mặt danh nghĩa. Nhưng về mặt thực tế... thì là vợ.". Tôi mỉm cười thư thả lại giống như nói chuyện trời đất mưa nắng và nhấn mạnh với cậu ta lần nữa. "Krist là vợ tôi... rõ ràng chưa?"
(Từ vợ [trong tiếng Thái] ở đây được dùng để gọi vợ chồng đã ăn ngủ với nhau)
Nói xong, tôi liền quay người đi khỏi phòng vệ sinh. Nhưng chợt nhớ ra rằng quên nói một điều, thế là quay lại về phía người đang làm vẻ mặt sốc.
"À, và đừng quên tới ăn cơm chung nhé, thưa đàn anh quản lý bộ phận địa điểm tổ chức tiệc."
*******************************
Tưởng đâu là đã từ bỏ rồi chứ, thấy mất tích gần 10 phút. Nhưng đàn anh của Krist vẫn theo tới bàn ngồi, cùng ăn trưa với chúng tôi cho được.
Hôm nay ngồi bàn tròn. Tôi ngồi bên cạnh Krist. Cô Bow và cô Wan ngồi ở phía đối diện. Thế nên Krist gọi đàn anh của mình tới ngồi cạnh.
Tôi vừa ghen vừa muốn chiếm hữu tới nỗi suýt nữa bẻ gãy đũa.
Khi mà đã cảnh báo đàng hoàng nhưng không nghe, vậy thì chắc phải làm cho đau để tự mình nhớ nhỉ? Lúc nãy thấy tôi tốt bụng chứ gì? Được thôi, Siwa. Được!!!
"Bé ngoan, gọi những món nào cho anh vậy?". Tôi thu hút sự chú ý của Krist trước tiên. Đôi môi màu đỏ tươi đang định há miệng nói chuyện với đàn anh của mình liền ngậm lại và quay qua chú ý tới tôi ngay lập tức.
Hừ hừ, để cho biết rằng ai quan trọng nhất đối với Krist.
"Thì có mì xào và há cảo, còn có hoành thánh cua. Anh ngán chưa? Lần trước đi ăn ở trung tâm mua sắm, thấy anh thích nên gọi cho. Nếu anh ngán rồi thì cứ gọi món khác nhé, một hồi em ăn cho."
(Ken: Chap trước đó mình dịch nhầm "hoành thánh" thành "xíu mại" ha, sorry)
"Không ngán đâu. Anh ăn cái gì cũng được, miễn là Krist chọn cho, đặc biệt là nếu em đút cho anh giống hôm đó."
"Kh... Khùng hay sao? Ai mà đút nữa chứ. Rồi hôm đó cũng không có đút nữa. Anh cầm tay ép em đưa cho anh ăn thì có."
"Vậy hả? Anh làm như vậy sao? Nhưng sau đó anh đâu có ép nữa đâu ta? Ai là người tự đút cho anh nhỉ?". Tôi cười chọc ghẹo. 75% ánh mắt nhìn Krist, phần còn lại nhìn qua người mà Krist ngồi quay lưng lại.
Nhấn mạnh: ngồi quay lưng lại, quay thẳng mặt về phía tôi.
"Quên mình thì có. Không có nữa đâu, đồ bác sĩ gian manh.". Người mắc cỡ bắt đầu la lối lớn tiếng. Tới nỗi cô Wan đang nói chuyện với cô Bow phải quay qua trách.
"Krist, mẹ nói là đừng thô lỗ với Singto mà. Tại sao lại gọi Singto là đồ?"
"Không sao đâu mẹ. Bình thường em ấy không có gọi như vậy đâu, em ấy chỉ như vậy đặc biệt vào lúc mắc cỡ mà thôi."
"Anh Singto!". Nhóc ranh trách nhỏ tiếng khi bị tôi vạch trần. Còn mẹ Krist thì lén mỉm cười rồi quay qua nói chuyện đính hôn với cô Wan tiếp.
"Hay là không phải thật? Bình thường em tốt bụng, lo cho anh còn hơn thứ gì nữa mà."
"Thì tại đó đâu phải chuyện để mà đem ra nói đâu. Anh Pae cũng ở đây, xấu hổ với đàn anh của em chút đi. Một hồi đem đi kể cho anh Tar nghe, anh ấy nhất định sẽ chọc em tới kiếp sau chắc luôn."
"Không kể đâu. Đúng không, cậu Siwa? ^^". Tôi lôi người còn lại vào cuộc đối thoại.
"......Vâng."
"Bị gì vậy, anh Pae? Mặt giống như người bệnh. Hay là không khỏe?"
"Không có. Anh không có bị gì."
"Thật không?". Krist nhướng mày, hơn nữa còn định đưa tay lên chạm vào trán để đo sốt nữa.
Nhưng tưởng rằng tôi sẽ chịu sao? Tôi nhanh chóng cầm lấy bàn tay trắng rồi mỉm cười giống như không hề ghen chút nào, mặc dù trong lòng nóng còn hơn lửa đốt.
"Nếu cậu Siwa không khỏe hay là bệnh thì mời đi khám ở bệnh viện của tôi nhé. Tôi sẽ để lại danh thiếp. Bạn của Krist thì tôi chữa trị free chắc rồi.". Tôi nhấn mạnh từ "bạn" cùng với việc đưa danh thiếp trong khi tay còn lại vẫn nắm chặt lấy tay Krist.
Cái tên Siwa nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của 2 chúng tôi, không chịu nhận danh thiếp, nhưng lại nhìn chằm chằm Krist rồi hỏi thật.
"Em có tự nguyện kết hôn không vậy, Krist? Hay là bị ép buộc? Anh nghe nói là Krist bị ép.". Tôi không ngờ rằng cậu ta sẽ dám hỏi thẳng Krist như vậy. Thân thiết với nhau tới mức nào vậy?
Bắt đầu thấy lo rồi đó.
"Lúc đầu cũng bị ép đó. Em cực kỳ không thích bản mặt anh Singto luôn. Trêu nhau hết cả tháng. Không biết anh có nghe qua chuyện có người đem hoa hồng tới tặng em giữa nhà ăn chưa?". Cậu Siwa gật đầu.
"Cũng từng nghe thấy, nhưng nghĩ là chỉ giỡn với nhau thôi. Thằng Tar nó kể cho nghe là Krist đi biện minh khắp nơi rằng mình bị trêu."
"Nó đó. Là anh Singto đây nè. Lúc đó chơi khăm nhau bởi vì
ai nấy cũng đều không muốn kết hôn. Không ngờ là anh Tar biết chuyện luôn đó, chưa từng thấy quan tâm em nhỏ gì hết."
"Rồi thế nào? Nếu không chịu kết hôn thì nói thẳng đi. Hay là Krist không dám? Anh nói giúp với mẹ cũng được đó."
Tôi nhìn đàn anh đàn em nói chuyện với nhau. Cũng đủ biết rằng Krist là người công khai, thẳng thắn, nhưng không ngờ rằng em ấy sẽ dám kể chuyện của 2 chúng tôi cho đàn anh nghe. Có vẻ là thật sự thân thiết giống như cậu Siwa nói. Tại sao tôi chưa từng nghe thấy cái tên Pae từ miệng Krist gì hết. Hay là từng nghe qua mà tôi không để ý nhỉ?
Nhưng mà gan quá nhỉ? Dám nói chuyện giúp cho Krist không phải kết hôn với tôi ngay trước mặt tôi. Muốn biết kết quả vào hôm nay luôn chứ gì?
Cũng tốt. Tôi cũng nóng lòng, muốn cho chuyện nó rõ ràng luôn.
Hai chúng tôi lén nhìn vào mắt nhau một cách thách thức trong khi đợi câu trả lời của Krist. Và rồi Krist hít một hơi vào phổi thật sâu, trước khi từ từ nói một cách chậm rãi.
"Không phải như vậy đâu, anh Pae. Em... ơ... Em tự nguyện. ///////". Câu trả lời làm cho nụ cười của tôi tươi hơn.
"Nhưng Krist chưa từng thích con trai mà. Anh tưởng rằng bấy lâu nay em luôn thích con gái, nên anh mới không nói..."
"Dù cho nói là tự nguyện, nhưng không có nghĩa là em tự nguyện với tất cả con trai đâu, anh Pae. Nếu không phải anh Singto thì em không đời nào chịu đâu. Nó không phải chuyện bởi vì là con gái hay con trai, mà là vì anh Singto chính là anh Singto."
"Krist...". Tôi gọi chủ nhân cái tên một cách thều thào. Bây giờ tôi không quan tâm chuyện loại bỏ đối phương nữa, nghỉ giải lao trước. Câu trả lời của Krist làm cho trái tim tôi đập mạnh, trái tim phập phồng lại lần nữa. Lần đầu tiên Krist thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi trước mặt người khác, mà đó không phải là gia đình hay bạn thân trong nhóm.
"Thấy là anh nên mới nói đó, anh Pae. Anh tốt bụng với em, giúp đỡ em suốt từ năm nhất. Đôi khi em nghĩ rằng anh giống anh cùng mã số hơn thằng cha Tar nữa. Anh giống như anh trai nên em mới tin tưởng nói chuyện này. Bình thường ngoài mấy đứa bạn ra, em không nói chuyện này với ai đâu."
Người bị từ "anh trai" đánh thẳng vào mặt làm vẻ mặt khó xử.
"........."
"Anh Pae! Bị gì vậy? Anh thật sự bệnh hay sao? Sao lại làm vẻ mặt như vậy?". Krist nghiêng đầu nhìn đàn anh bằng sắc mặt lo lắng.
"Anh... khỏe.". Người nói là khỏe trả lời bằng giọng khô khàn tới mức gần như không nghe thấy. Sắc mặt làm cho tôi không nỡ hả dạ, nhưng dù sao cũng không thấy tội nghiệp.
"Khỏe cái quái gì. Bình thường anh hay có trò đùa để ghẹo em suốt mà, không phải sao? Hôm nay không thấy nói chuyện xếp hàng đợi tán tỉnh hay là chuyện người yêu gì hết? Bất thường rồi đó."
Trò đùa?
Bình thường Krist bị tán tỉnh sao? Rồi lại hiểu rằng đối phương chỉ đùa thôi, phải không?
Chắc chết! Trực giác về con trai đúng là không có giống như em ấy nói thật mà.
Xem như là may mắn vậy. Không thì không có để lọt tới tay tôi đâu. Nếu bỏ đi thành kiến thì cái tên Siwa này cũng có vẻ là người tốt đó. Có vẻ là thật sự thích Krist.
Nhưng càng là như vậy thì tôi càng phải loại bỏ, dù cho tin tưởng Krist nhưng tôi vẫn phải loại bỏ, dù sao cũng phải loại bỏ.
Sau bữa ăn mà tôi giành nói chuyện với một mình Krist, lại còn vừa làm nũng vừa lấy lòng nhóc ranh tới mức em ấy quên "anh trai" hoàn toàn luôn. Mãi cho tới khi nhận ra thì chúng tôi đã bước ra khỏi phòng ăn rồi.
"Mẹ về trước nhé, có hẹn với bạn. Dù sao thì cũng cảm ơn Pae nhé vì đã giúp lo liệu về mặt địa điểm tổ chức giùm.". Cô Wan mỉm cười với Siwa lần nữa.
"Nếu vậy thì Bow cũng về đây ạ. Gặp lại sau nhé, mọi người.". Cô Bow chào tạm biệt chúng tôi rồi đi vào thang máy cùng với cô Wan.
Bây giờ chỉ còn lại 3 người chúng tôi.
"Cảm ơn nhé, anh Pae. Bữa nào hẹn gặp nhau đi, em muốn gặp thằng cha Tar nữa. Không biết hết thất tình với thằng Ton chưa, để còn mời tới dự lễ đính hôn của em tháng sau nữa."
"...Ừm."
"Anh Pae có ok không vậy? Đi khám không? Để Abo dẫn đi.". Krist nhìn đàn anh của mình một cách lo lắng bởi vì đối phương hỏi 1 câu trả lời 1 câu suốt, sau đó quay về phía tôi cùng ánh mắt năn nỉ. "Abo, khám cho anh Pae chút đi. Em phải đi làm báo cáo với tụi thằng Lann rồi, không là em dẫn đi khám cùng anh rồi."
Đôi khi Krist có hơi khờ quá không vậy? Nhìn ánh mắt người ta mà không nhận ra hay sao?
Nhưng không biết là tốt rồi. Tôi không đời nào nói đâu. Và sẽ không để cho tên đàn anh này có cơ hội nói điều trong lòng với Krist nữa.
"Được thôi. Anh sẽ chăm sóc đàn anh của bé ngoan cho, không cần lo nhé."
"Không cần. Xin phép.". Nhưng có vẻ đối phương không muốn nhận lòng tốt, từ chối bằng giọng cọc cằn xong liền bỏ đi.
"Ơ? Hey, anh Pae! Bị cái gì vậy trời?"
"Kệ cậu ta đi. Chắc là bận công việc khác. Nếu cậu ấy chịu không nổi thì cũng sẽ có người chăm sóc thôi. Krist đang gấp mà, không phải sao?". Tôi nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóc ranh lần nữa.
Krist quay về phía tôi mà không nhận ra rằng trong một góc ở phía sau lưng mình, đàn anh mà Krist nghĩ rằng đã đi rồi vẫn đang lén nhìn, nhưng tôi thấy một cách rõ ràng.
"Đúng rồi. Vậy tách nhau ra ở đây luôn nhé, Abo."
"Không cần anh chở tới căn hộ của Lann sao?"
"Không sao. Lúc nãy gọi cho thằng Karn, đúng lúc nó đi ngang qua khu này. Căn hộ của Lann xa phòng của mình, anh về trước luôn cũng được. Em đã kêu thằng sloth tới đón rồi."
"Muốn vậy sao, bé ngoan? Nếu về khuya thì nói với anh nhé, anh sẽ tới đón."
"Vânggggg! Nếu không về bởi vì bài chưa xong thì đừng trách nhé. Có thể là tới ngày mai luôn, không chắc nữa. Còn quá trời luôn, em không có thời gian làm báo cáo nhóm với tụi nó gì hết."
"Như vậy là anh phải ngủ một mình rồi. Bỏ công để có được ngày nghỉ vậy mà, định nằm ôm vợ lâu một chút.". Tôi cố tình nói đặc biệt lớn tiếng. Phục vụ bổ sung thêm luôn, sợ là không nghe thấy.
"Đừng nhõng nhẽo chứ. Ngày mai em về với anh nhé, không thì sẽ gấp rút làm bài cho xong, nhưng khuya một chút. Đợi được không?"
"Hừ hừ, anh giỡn thôi. Cố gắng làm bài đi, không cần gấp. Chỉ chịu đừng nằm lạnh giá thôi, không có chết.". Nhưng tôi làm vẻ mặt giống như người sắp chết, thế nên Krist cười lớn.
"Lại gian manh nữa rồi, Abo. Tưởng là em không biết tỏng sao? Để ngày nghỉ lần sau bù đắp cho nhé, nếu anh là trẻ ngoan.". Nhìn đi, nếu không phải bởi vì người kia vẫn còn nhìn lén nghe lén thì tôi trách chuyện trêu chọc người lớn rồi đó. Nhưng lần này lướt qua vậy.
"Nếu vậy bé ngoan cho anh phí đặt cọc trước đi."
"Đặt cọc cái gì?"
"Cho xin nụ hôn thật ngọt nhé?". Tôi làm nũng.
"Kh... Khùng hay sao? Đây là khách sạn đó."
"Khách sạn mới tốt. Khách sạn dùng để làm gì nhỉ? Đâu phải chỉ hôn thôi đâu. Hay là 2 chúng ta thuê phòng đổi bầu không khí, được không?"
"Tên bác sĩ dâm dê! Lúc nào cũng bậy bạ. Em đi đây, một hồi thằng Karn đợi rồi nó chửi cho. Anh không biết thằng sloth nó chửi ngắn mà đau dài sao?"
"Đặt cọc trước đi, không thì không cho đi. Anh phải nằm một mình cả đêm lận đó. Không tội nghiệp anh sao? Nhé? Chỗ này không có người đâu."
"......". Krist nhìn vào mắt tôi rồi lặng đi, sau đó khuôn mặt tươi tắn tiến tới gần dần dần.
Bàn tay nhỏ bám lên 2 vai cùng lúc nhón lên, chạm đôi môi vào môi của tôi. Suýt nữa đã rời ra rồi nếu tôi không siết chặt eo rồi chủ động hôn lại.
"Ư...". Lúc đầu nhóc ranh cũng định chống cự, nhưng lại gặp phải nụ hôn mà em ấy thích và tôi biết rằng hôn như thế nào thì em ấy sẽ mềm lòng. Thế nên lúc này Krist đón nhận nụ hôn của tôi một cách tự nguyện và hôn đáp lại một cách nồng nàn, ngọt ngào. Quên mất rằng lúc nãy vừa mới càm ràm rằng đây là khách sạn.
"Ư...". Cơ thể nhỏ nhắn rên một cách hài lòng, đưa tay lên vòng quanh cổ, ra sức siết chặt vòng tay để cho khuôn mặt chúng tôi áp sát vào nhau nhiều hơn trước.
Rất lâu sau đó tôi mới chịu rút đôi môi lại và liếm nhẹ môi mình, nhìn gian manh người đang thở gấp lấy không khí vào phổi tới nỗi mặt đỏ ửng.
"Tên bác sĩ khùng! Đi đây.". Nói xong liền đánh tay lên vai của tôi 1 cái, nhích qua thơm má tôi 1 cái thật mạnh rồi chạy vào trong thang máy.
Tôi vừa liếc mắt, vừa nhếch miệng tuyên bố chiến thắng với người đang đứng nhìn lén một chút rồi đi theo tiếng hối thúc của Krist vào trong thang máy.
Dù cho hơi đáng thương một chút, nhưng nếu định giành lấy nhóc ranh khỏi tôi thì tôi phải đóng vai phản diện để dập lửa trước... Đừng trách nhau nhé, cậu Siwa.
Nhưng người này tôi thật sự không cho được.
---------- End Chap 69----------